Editor: Chanh
Hội trường tiệc được bao phủ bởi những tấm thảm nhung dài đỏ sẫm.
Trước tấm màn nhung, người đàn ông cầm tay cô gái, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô với vẻ mặt đầy thành kính.
Đôi mắt Hướng Ca mở lớn, hàng mi dài rũ thấp, tầm mắt dừng trên sống mũi cao thẳng của anh.
Chiếc đèn pha lê lộng lẫy tỏa ra ánh sáng rực rỡ phả xuống chóp mũi người đàn ông, khoảng cách rất gần, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy được mạch máu xanh lá tinh tế ẩn dưới mí mắt mỏng của anh.
Hướng Ca há hốc miệng, vừa muốn nói chuyện, bỗng chốc ánh đèn tối sầm lại.
Toàn bộ hội trường chỉ còn lại vài ánh đèn nho nhỏ, cùng với hàng ánh nến leo lắt trên chiếc bàn tiệc dài.
Màn ảnh lớn sáng lên, nhà thiết kế lên sân khấu phát biểu về bộ sưu tập lần này của mình.
Trong bóng tối, Chu Hành Diễn thong thả đứng thẳng người, ánh nến le lói trên chiếc bàn cạnh hai người đang đứng hắt lên một bên sườn mặt của anh.
Hướng Ca bình tĩnh nhìn anh vài giây, bỗng nhiên một tay túm lấy anh kéo đi hai bước, tay kia giơ lên kéo rèm lại, lôi anh chui vào trong.
Chiếc rèm nhung vừa dày vừa nặng, che ánh sáng rất tốt, ánh mặt trời ảm đạm ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính hình chữ thập vừa mơ hồ lại rõ ràng.
Khóe môi Hướng Ca cong lên, trực tiếp túm lấy cổ áo Chu Hành Diễn, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Bài phát biểu của nhà thiết kế bên ngoài đã kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy, phía sau bức rèm nhung, Hướng Ca nhắm chặt mắt, vừa vội vã lại nhiệt tình hôn anh.
Mới đầu quyền chủ đạo còn nằm trong tay cô, những lúc cô chủ động, Chu Hành Diễn đều rất vui vẻ thuận theo, chỉ là hôm nay hình như có chút khang khác.
Không biết tự khi nào, cả người Hướng Ca đã vô thức treo trên người anh.
Hai người thở gấp gáp tách nhau ra trong một chốc, giữa hai cánh môi xuất hiện sợi chỉ bạc tinh tế kéo dài, kẽ hở dưới chân rèm chợt sáng lên, hô hấp Hướng Ca chậm lại, ngón chân trong đôi giày cao gót cuộn tròn, như là có chút khẩn trương.
Ban nãy bởi vì đèn tắt, cô lại thật sự vô cùng muốn hôn anh, trong lúc nhất thời cũng không khống chế được hành động của mình, bây giờ đèn lại bật sáng, nếu có người chú ý tới sẽ mơ hồ nhìn thấy được phía sau bức rèm lộ ra đế của hai đôi giày.
Hướng Ca lúng túng mở mắt đẩy Chu Hành Diễn ra, chuẩn bị kéo anh đi ra ngoài.
Người đàn ông lại không nhúc nhích, chỉ "Ah" nhẹ một tiếng, cánh tay vòng lấy eo cô kéo người quay lại, trực tiếp ép người ở trên cửa sổ, đôi chân dài chen vào giữa hai chân tinh tế trong bộ lễ phục tinh xảo của cô, hàm răng cắn nhẹ vào phần xương quai xanh mảnh dẻ, hơi thở tuy hỗn loạn nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ: "Gan lớn rồi đúng không?"
Lễ phục của Hướng Ca thiết kế theo kiểu hở lưng, lúc này hơn nửa trọng lượng cơ thể đều dựa vào phía sau cửa kính, tấm lưng trần trực tiếp bị đè lên trên mặt kính lạnh lẽo, cả người nhịn không được run rẩy một phen.
Cảm giác khẩn trương càng kích thích cô mãnh liệt, cả người cô mềm như bún giơ tay lên đẩy anh: "Đừng mà, đang ở bên ngoài! "
Chu Hành Diễn không để ý tới cô, đầu ngón tay dọc theo bờ vai một đường đi xuống, nhẹ nhàng lại tỉ mẩn cọ xát làn da trắng nõn, tới phần eo, bàn tay xoa nắn trong chốc lát rồi vói vào lớp váy mềm mại bên cạnh, toan đi vào trong xem xét.
Cả người Hướng Ca cứng đờ, gấp đến độ sắp khóc thành tiếng, nhưng không thể không đè thấp giọng xuống: "Chu Hành Diễn, đừng mà, anh là cầm thú à!"
Động tác Chu Hành Diễn dừng lại, đầu ngón tay vẫn đặt ở vị trí cũ.
Anh vùi đầu vào bên tai cô, thấp giọng cười thành tiếng.
Hướng Ca tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, giơ tay sờ lên cơ bụng rắn chắc của anh véo một cái.
Cô dùng sức không nhẹ, Chu Hành Diễn hít một hơi, người hơi đứng thẳng lên khiến cô ngồi dậy.
Hướng Ca tức giận đánh vào bàn tay còn đang đặt trên eo của mình, trừng tên đầu sỏ một cái: "Sao anh lại thế chứ.
"
Chu Hành Diễn nghiêng đầu, vô tội hỏi: "Anh thế nào?"
"Đây còn đang ở bên ngoài đấy, xung quanh chỗ nào cũng có người, hơn nữa lại còn là cửa sổ! Chẳng may có người bên ngoài nhìn thấy thì làm sao!" Cô tức giận đấy nhé.
Chu Hành Diễn cười cười giơ tay lên, giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc hơi rối: "Là em quyến rũ anh trước mà.
"
Đôi mắt Hướng Ca trừng lớn, buột miệng thốt ra: "Em đấy là cầm lòng không đậu.
"
"Ừ," Chu Hành Diễn mỉm cười gật gật đầu, "Anh cũng thế, cũng cầm lòng không đậu.
"
"! "
Hướng Ca nhướng mày, đôi mắt dài híp lại: "Nhưng mà làm gì có ai lại cầu hôn như anh chứ, anh đang qua loa cho có lệ với em đúng không?"
Chu Hành Diễn xốc rèm lên đi ra ngoài như không có việc gì: "Anh không cầu hôn.
"
"Giờ anh đổi ý rồi đúng không, anh cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị gì mà đã cầu hôn với em mất mặt lắm hả?" Hướng Ca gật gù, "Không sao, bây giờ em nói cho anh biết này, anh mất hết mặt mũi rồi đấy, Chu Hành Diễn, em rất thất vọng về anh.
"
Chu Hành Diễn: "! "
Hướng Ca mặt không cảm xúc nói một tràng dài, cũng theo anh đi ra ngoài, vừa đi vừa ngó xem có ai chú ý tới bên này không.
Chu Hành Diễn nhìn bộ dám thậm thà thậm thụt kia của cô có chút buồn cười, anh đi đến bên cạnh bàn, ánh mắt kén chọn quét trên bàn một vòng, cuối cùng cầm lấy một chiếc bánh ngọt đưa qua cho Hướng Ca: "Anh chỉ muốn biết rõ ý nguyện của bên A trước thôi.
"
Hướng Ca nhận lấy, cầm chiếc nĩa nhỏ đặt nơi cạnh bàn lanh lẹ ăn bánh, dù sao ăn được chiếc bánh ngọt ngay trước mặt Chu Hành Diễn cũng không dễ dàng gì, cô đầu cũng không ngẩng, thuận miệng hỏi một câu: "Ồ, thế bây giờ anh biết rõ chưa?"
Cô hỏi xong, Chu Hành Diễn an tĩnh một hồi lâu không thấy trả lời.
Hướng Ca liếm chiếc nĩa nhỏ ngẩng đầu lên.
Anh nhìn cô mỉm cười, khóe môi cong lên, đuôi mắt dịu dàng rũ xuống: "Ừ, hoàn toàn hiểu rõ.
"
- -
Những ngày nghỉ phép ít ỏi trôi qua thật nhanh, Chu Hành Diễn về nước, còn Hướng Ca phải chờ tới khi tuần lễ thời trang kết thúc.
Trình tự của bốn tuần lễ thời trang lớn bắt đầu ở New York, kết thúc tại Paris, sau khi Hướng Ca tỏ vẻ mấy ngày nữa mình cũng có thể về nước, Chu Hành Diễn mím chặt môi, bộ dáng trầm mặc đi lên máy bay.
Trước khi đi còn không quên dặn dò cô nhớ uống thuốc đầy đủ, Hướng Ca nhớ rằng dù trong phim hay ngoài đời, các đôi uyên ương khi chia tay nhau ở sân bay đều bịn rịn lưu luyến, ôm hôn một hồi mới dứt.
Chỉ có bác sĩ Chu nhà cô mặt lạnh như tiền, thờ ơ buông lại một câu cuối cùng rằng ——
"Nhớ uống thuốc đầy đủ.
"
"! "
Hướng Ca: "Vầng.
"
Trang phục của Hướng Ca đều là những mẫu mới của thị trường châu Á trong năm tới, được thiết kế riêng bởi những nhà thiết kế có tiếng, hơn nữa trong danh sách người mẫu dự bị cũng chỉ có một mình cô là người châu Á, cũng may kết quả không tồi, có vài biên tập viên của một số cuốn tạp chí thời trang đã dần chú ý tới cô, thậm chí một biên tập viên còn đặc biệt hỏi cô về một cuộc phỏng vấn độc quyền.
Tuy rằng chỉ là một tờ tạp chí nhỏ, số người chú ý tới nó có khi còn ít hơn số người xem bức ảnh tiện tay chụp lén Tô Nghệ Ninh đăng lên tờ báo mạng vô danh nào đó, nhưng Hướng Ca vẫn cảm thấy chuyến đi này giá trị vô cùng.
Trước khi về nước một ngày, Hướng Ca tới thăm phòng trưng bày của Tô Tĩnh.
Phòng trưng bày nằm trong khu vực sầm uất nhất của Paris, phong cách bên trong theo hướng tối giản, kết hợp hai màu trắng và vân gỗ.
Vách tường trắng nơi cửa chính vẽ một bức thủy mặc Trung Quốc thật lớn với chú cá đang nhẹ quẫy đuôi uốn lượn, toàn bộ không gian đều mang theo hương vị tĩnh lặng nhu hòa như chính con người của Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh cầm bút vẽ mười mấy năm, cũng chỉ kiên trì vì giấc mộng cuối cùng này của bà.
Lúc này trong phòng trưng bày không nhiều người lắm, chủ yếu là người nước ngoài, Hướng Ca cũng không báo trước với Tô Tĩnh, lặng lẽ đi xem từng bức một, cuối cùng dừng lại trước một bức họa đặt ở cuối hành lang.
Sau chiếc giá vẽ bằng gỗ là một dãy hành lang thật dài, trên bức họa, một cô bé phương Đông độ tầm mười mấy tuổi, đôi mắt dài khẽ xếch lên, mái tóc đen nhánh, làn da trắng hồng, đôi môi hồng nhuận đang nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Trên bức tường trắng cạnh giá vẽ là một dòng chữ tiếng Trung được viết bằng đầu bút lông nhọn ——Con gái tôi, phía dưới là dòng tiếng Pháp nho nhỏ: Ma fille.
Hướng Ca đứng im tại chỗ vài phút, rồi nghiêng người đi dọc theo hành lang dài.
Trên vách tường trắng như tuyết là một đường thẳng màu đen kéo dài từ đầu tới cuối, hệt như một chiếc trục thời gian, mỗi một đoạn sẽ uốn lượn dựng thành một giá vẽ với bức vẽ được treo ở phía trên.
Đứa trẻ mới sinh hẵng còn đỏ hỏn nằm trên chiếc nệm màu hồng mềm mại, mái tóc đen thưa thớt ngắn ngủn, tay chân tròn lẳn lộ ra huơ nhẹ.
Bé gái thoạt tầm hai tuổi với mái tóc được tết thành hai chiếc sừng hai bên, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn về phía trước, khóe mắt đã hơi xếch lên, đôi tay nhỏ bé vịn lấy mặt tường đi từng bước một.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn, với chiếc cài tóc thật xinh trên đỉnh đầu đang nằm trên bãi cỏ với một quả bóng nhỏ sặc sỡ, gương mặt trẻ con mũm mĩm được ánh mặt trời chiếu xuống ánh lên một tầng lông tơ nhàn nhạt.
!
Cô gái trẻ trong chiếc váy sơ mi sạch sẽ đứng ở bên cạnh xe, mái tóc dài đến eo bị gió thổi tung, đuôi mắt dài khẽ xếch lên, nghiêng đầu, hơi dẩu miệng nắm lấy bàn tay của người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông chỉ xuất hiện một bên sườn mặt, rũ mắt, ánh mắt mang theo sự mềm mại, dịu dàng mỉm cười.
Bức vẽ này hình như vừa mới được treo lên, vệt dầu hẵng còn ẩm ướt chưa khô như những bức khác.
Phía sau còn có vài khung tranh trống rỗng an tĩnh treo trên bức tường trắng tinh, như là một đoạn chỗ trống nhân sinh, chờ ai tới vẽ màu để lấp đầy từng khoảng trống.
Hướng Ca đứng trước bức vẽ cuối cùng thật lâu, dưới chân như bị đóng đinh, đứng im bất động.
Cô nhịn không được chớp chớp mắt, chất lỏng chực trào hơi hốc mắt theo động tác này lẳng lặng nhỏ xuống trên mặt đất xi măng được lát phẳng.
Suốt một hành lang dài, tất cả những bức tranh được treo trên đó đều vẽ về một cô gái.
Mỗi một bức vẽ hệt như được chuẩn bị để kể cho cho cô nghe câu chuyện một đời, vừa tỉ mẩn, lại tinh tế.
Là yêu thương, là vui mừng, cũng là áy náy, là thật cẩn thận muốn chạm vào nhưng lại cảm thấy chính mình đã mất đi tư cách sám hối.
Cô gái nhỏ của mẹ, người mẹ từng đặt sau ước mơ của đời mình, người mẹ từng ích kỷ vứt bỏ trách nhiệm, để rồi bản thân tự an ủi mình trong những lần giằng xé nội tâm đau đớn, dùng những lý do đường hoàng đến bạc nhược để thuyết phục chính mình từ bỏ con.
Nếu một người làm chuyện sai trái, liệu sẽ thực sự còn cơ hội để bù đắp không?
Nếu như không có, vậy thì mẹ nguyện dành hết quãng đời còn lại của mình, yên lặng bảo vệ con, cũng hy vọng con gái của mẹ sẽ gặp được một người.
Hy vọng con sẽ gặp được một người, người ấy có thể thay mẹ chăm sóc con, che chở con, yêu thương chiều chuộng con, người ấy sẽ dùng toàn bộ ấm áp của mình làm tan chảy trái tim đã đóng băng của con, sẽ bổ khuyết cho những thiếu hụt tình thương thuở bé, sẽ cho con biết, nhân sinh của con cũng sẽ trọn vẹn, hạnh phúc xiết bao.
Mẹ cũng chờ mong, cũng khát vọng, cũng yêu con giống như vô số người mẹ trên thế giới này, cũng hy vọng có thể làm người bạn đồng hành cùng con trên quãng đường đời dài rộng, để có thể nói với con gái của mẹ một câu rằng, mẹ yêu con.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...