Mắt Hướng Ca bị che kín, cô cảm nhận được hơi thở rất gần của anh.
Tầm nhìn đột nhiên tối lại khiến cô cảm thấy khó chịu, chỉ đành giơ tay lên níu lấy cổ tay anh kéo xuống.
Không nhúc nhích.
Nhìn anh thế này thật khiến người ta chịu không nổi.
Một lúc sau, anh mới thả tay xuống.
Hướng Ca ngẩng đầu lên.
Anh xoay người sang một bên, hai đĩa hoa quả đặt trên mép giá sách nhìn lung lay sắp đổ, Chu Hành Diễn bưng chúng đến đặt trên bàn làm việc, người cũng ngồi lại xuống ghế, ngón tay khẽ day day huyệt thái dương, nhướng mày lên nặng nề nhìn cô: "Em ngồi đi."
Hướng Ca ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh, cô duỗi tay tính nhón lấy một quả dâu tây, nhưng vừa chạm tới trong đầu đã tua ngược lại cảnh tượng vừa rồi, vì thế bèn đổi hướng ngắt một quả nho.
Chu Hành Diễn nhìn động tác nhỏ này của cô, bật cười.
Hướng Ca bỏ nho vào miệng, cắn một đầu, đoạn dùng sức bóp nhẹ rồi khẽ mút vào, phần thịt bên trong rời ra, đầu ngón tay cô giữ lấy vỏ nho bên ngoài, đưa cho anh.
Chu Hành Diễn thuận tay nhận lấy, người hơi nghiêng sang bên cạnh rút hai tờ giấy, một tờ để đựng vỏ, tờ còn lại, anh nhẹ nhàng lau sạch đầu ngón tay cho cô.
Lúc này Hướng Ca đã chén đến quả thứ hai, vừa ăn vừa ngẩng đầu đánh giá xung quanh một vòng.
Đây là lần đầu tiên cô vào thư phòng của Chu Hành Diễn.
Về cơ bản cũng giống với phong cách tổng thể của nhà anh, tông màu và cách bài trí không có gì khác biệt, nhưng chiếc cờ thưởng treo trên vách tường phía sau bàn làm việc lại vô cùng chói mắt, nhìn có vẻ lạc quẻ với cả căn phòng.
Vải nền màu đỏ tươi, xung quanh còn có tua rua vàng rực rỡ, dòng chữ phía trên ——Tống Tử Quan Âm hiện thân thủ, thuốc đến bệnh trừ hỉ giáng sinh, đặc biệt rõ ràng.
Hướng Ca cười lớn thành tiếng, ném vỏ nho xuống mảnh khăn giấy bên cạnh, rồi quay đầu lại cười hỏi: "Bệnh nhân này của anh bị sao thế, sao lại tặng anh chiếc cờ khen thưởng thế này, chả có thành ý gì cả."
Chu Hành Diễn dựa người vào ghế, mặt không cảm xúc nhìn cô.
"..."
Hướng Ca im lặng hồi lâu không nói gì.
Chu Hành Diễn cố gắng nhịn cười.
Hướng Ca ho nhẹ hai tiếng, ngập ngừng hỏi nhỏ: "...Là của em đưa à?"
"Chẳng nhẽ anh lại tự làm?"
Hướng Ca chớp mắt, thành thành thật thật "À" một tiếng, sau đó đột nhiên phá ra cười.
Chu Hành Diễn liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô gái nhỏ ngả lưng dựa vào ghế, nhướng mắt cười nhìn anh: "Thật ra em tặng cái này cũng đúng mà," cô cẩn thận nhìn lại dòng chữ phía trên, "Chẳng nhẽ sau này anh không định tặng lại em sao?".
Truyện Ngược
"..."
Chu Hành Diễn nhức hết cả đầu, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Anh nhắm mắt, có chút bất đắc dĩ, "Em bớt cãi xem nào."
"Sao thế." Hướng Ca mềm giọng, nghiêng người nhìn về phía anh, "Em lại dụ dỗ anh rồi à?"
Chu Hành Diễn: "..."
Sáng hôm sau, Hướng Ca đi ký hợp đồng người mẫu đại diện cho bộ sưu tập thời trang xuân hè sắp tới, đích thân Phó Dung Sâm tới Hoàn Cầu.
Cô đã dậy từ tinh mơ, rửa mặt thay đồ xong xuôi đi ra ăn sáng, tinh thần phấn chấn vô cùng.
Còn trang điểm rất kỹ.
Chu Hành Diễn mặt không cảm xúc nhìn cô: "Hôm nay em tự giác thế?"
Hướng Ca ngồi xuống bàn ăn nhìn anh bưng bữa sáng tới, cầm đũa lên miệng cắn cắn nhẹ: "Hôm nay ký hợp đồng mà."
Chu Hành Diễn khựng lại, "Hợp đồng nào, cái hợp đồng của tên công khai thông báo theo đuổi em trước ba trăm triệu người dùng Weibo à?"
Hướng Ca suy nghĩ một chút, rồi bình tĩnh đáp, "Thật ra em cảm thấy người dùng Weibo chưa đến ba trăm triệu đâu."
Chu Hành Diễn hừ một tiếng rất nhẹ, gần như tan ngay vào không khí, "Anh đưa em đi nhé?"
Cô chớp mắt: "Em có tài xế mà, lát trợ lý em đến đón."
Chu Hành Diễn gật gật đầu: "Bao giờ thì xong?"
"Không rõ nữa, em nghĩ một buổi sáng hẳn là đủ rồi."
Hai người vừa ăn sáng xong, Cung Mạt đã gọi điện thoại tới.
Hướng Ca đứng dậy cầm túi xách, đi tới huyền quan xỏ giày, đột nhiên bị gọi lại.
Chu Hành Diễn đi tới, lấy chìa khóa trong túi quần, chỉ duy một chìa xâu trong chiếc vòng kim loại, phía trên còn móc một đoạn dây da ngăn ngắn, đưa cho cô.
Hướng Ca nhận lấy, cúi đầu đánh giá: "Chìa khóa của anh xấu thế."
Lòng bàn tay cô xẹt qua đoạn dây da kia, mặt trên hơi lõm xuống như được khắc gì đó, miệng khẽ "Ơ" một tiếng rồi lật lên xem chăm chú.
Một dãy số, là số điện thoại của anh.
Hướng Ca ngẩng đầu lên: "Anh khắc số điện thoại lên đây làm gì?"
"Em có làm mất, người ta mà nhặt được thì còn biết gọi cho anh chứ."
Cô nghẹn họng, trừng mắt nhìn anh có chút không phục: "Em sẽ không làm mất."
Thoạt nhìn có chút trẻ con, tựa như quay về rất nhiều năm về trước, thiếu nữ quỳ trên ghế sofa, tay chống vào thành ghế trừng mắt nhìn anh nói: "Trứng em rán nào có khó ăn thế chứ."
Chu Hành Diễn nghiêng đầu yên lặng nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên cười khẽ.
Anh rũ mắt, cúi người hôn cái trán trơn bóng của cô, nhàn nhạt dặn, "Đi thôi nào, nhớ về sớm một chút, đừng nói chuyện với người đàn ông khác."
"..."
Em đang muốn đi ký hợp đồng với người đàn ông khác đấy, sao có thể không nói lời nào được.
Hướng Ca tới sớm, Phó Dung Sâm vẫn chưa đến, cô bị Tống Chấp gọi lên phòng làm việc nói chuyện nửa giờ.
Sếp Tống không nói lời nào, chủ yếu là người đại diện và ——người đại diện mới và cô trao đổi với nhau.
Người đại diện mới chính là vị Trần Mạt từ vị trí trợ lý thăng cấp lên, hiện là trưởng bộ phận người mẫu của Hoàn Cầu, đương nhiên không cần bàn tới năng lực chuyên môn của anh ta.
Hướng Ca có chút ngạc nhiên, cứ tưởng Tống Chấp chờ cô đóng xong bộ này rồi đá đít cô ra khỏi Hoàn Cầu chứ.
Thế này là đồng ý à?
Chờ đến khi kết thúc, Hướng Ca chậm rì rì đi sau cùng, lúc chuẩn bị đóng cửa lại mới hơi sững người, quay đầu lại gập người một góc 90 độ chào sếp Tống nhà mình.
Người đàn ông sau chiếc bàn làm việc lớn hếch cằm, "Biết vì sao không?"
Hướng Ca vô cùng nghiêm túc nhìn anh, câu trả lời hệt như mấy tháng trước: "Anh muốn ngủ tôi à?"
Tống Chấp cười nhạo một tiếng, xua tay ra vẻ ghét bỏ: "Ai muốn ngủ cô, đi nhanh đi, không kiếm lại được đủ vốn cho tôi thì đừng có về."
Hướng Ca cong mắt cười, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thế mới nói, rốt cuộc là vì sao nhỉ?
Tuy rằng dạo đây Hướng Ca có trong tay nhiều tài nguyên tốt, nhưng level vẫn chưa đủ, thế nên vẫn chưa có phòng trang điểm và phòng nghỉ riêng.
Cô cũng chẳng mấy quan tâm, trong khi chờ bên A Phó Dung Sâm đến, người dứt khoát đi tới phòng trang điểm gặp Kiều Hân.
Cô gái nhỏ vừa mới thay quần áo xong, ghé người vào bàn nghỉ ngơi, tư thế rất cẩn thận, tránh việc đụng phải đồ trên bàn.
Trong phòng đang cãi nhau ỏm tỏi, tầm mắt Hướng Ca quét qua một vòng, âm thanh ồn ào kia đã giảm đi một nửa.
Cô gái bên cạnh Từ Nghệ cười lại vẻ khinh miệt, đè thấp giọng, nhưng cố tình rõ ràng vô cùng: "Còn tưởng người thanh cao thế nào, kiêu ngạo thế không phải là dựa vào đàn ông à.
Nữ chính luôn cơ đấy, dỗ kim chủ vui vẻ mà ra nhỉ, chắc kỹ thuật cũng tốt lắm."
Vẻ mặt Từ Nghệ khẽ biến, ngẩng đầu lên.
Chú ý tới vẻ biến sắc của cô ta, Hướng Ca cong môi.
Từ Nghệ cũng vừa đảm nhận vai nữ 2 trong bộ phim được tập đoàn Hồng Đạt rót rất nhiều vốn, cô ta cũng không có ý tứ kiêng dè gì, lời nào cũng ngụ ý việc mình đang "yêu đương" với thiếu gia tập đoàn Mỗ thị.
Hệt như một kẻ thiểu năng đắm chìm trong tình yêu, nghĩ rằng bản thân có thể một giây gả vào hào môn hóa thành phượng hoàng.
Hướng Ca không hiểu, rõ ràng là một cô gái rất khôn khéo, vì sao khi đề cập đến phương diện này lại cho rằng trong thế giới kẻ có tiền sẽ có hai chữ "chân thành".
Nhưng cũng có khả năng là tình yêu đích thực.
Cô không nói gì, Kiều Hân phía sau đã tỉnh lại.
Nhìn thấy cô bèn "Ơ" một tiếng, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay: "Chị Hướng Ca! Chị tới rồi!"
Hoàn toàn không ý thức được bầu không khí giương cung bạt kiếm trước mắt, hệt như đóa hoa sen gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, ngọt thanh thuần túy.
Hướng Ca quay đầu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô nàng.
Cô gái nhỏ cau mày kêu một tiếng: "Em trang điểm, chị đừng lãng phí nào."
Hướng Ca cười đến cong cả mắt, hận không thể ôm cả người cô gái đem về nhà nuôi như một công chúa nhỏ.
"Chốc nữa em có việc gì không?"
Kiều Hân lắc đầu: "Trước mười giờ thì không ạ."
Hướng Ca gật đầu, kéo cô nàng đứng dậy đi ra ngoài, hoàn toàn làm lơ đám người trong phòng, "Đi thôi, chị mời em uống cà phê."
Kiều Hân còn đang hơi sững sờ chưa phản ứng kịp: "Giờ ấy ạ, khoan khoan chị Hướng Ca, túi của em!"
Cô nàng luống cuống tay chân vớ lấy túi xách đi theo sau, hai người ra khỏi phòng trang điểm đi tới cuối hàng lang thì gặp một người đàn ông hơi khom lưng từ trong toilet đi ra.
Trong tay cầm cây lau nhà, đeo đôi găng tay cao su màu vàng nhạt, trên người là bộ quần áo lao công màu xanh, lưng hơi gù, đứng nơi cửa, khuôn mặt già nua với những nếp chân chim hằn sâu nơi khóe mắt.
Lúc tầm mắt cô nhìn qua, người đàn ông đúng lúc ngẩng đầu lên, mí mắt nhăn nheo hơi sụp xuống, nhưng đôi mắt dài hẹp kia lại ngước lên.
Đôi mắt Hướng Ca rất giống với Hướng Lâm.
Khi còn nhỏ, ai nấy cũng nói cô lớn lên giống mẹ như tạc, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn.
Ngoại trừ đôi mắt kia.
Tô Tĩnh có cặp mắt hạnh rất đẹp, mắt Hướng Ca lại dài hẹp, khóe mắt hơi xếch lên, mang theo chút cảm giác lạnh lùng sắc bén.
Giống Hướng Lâm y như đúc.
Hành lang vắng lặng không bóng người, hai người đứng cách một khoảng nhìn nhau trong chốc lát, Hướng Lâm đột nhiên giấu cây lau nhà ra sau người, nhìn cô khẽ mỉm cười.
Hướng Ca sững sờ.
Bởi vì người đàn ông này mà hơn hai mươi năm qua, cô chưa từng cảm nhận được tình thương của bố.
Ông thẳng tay phá vỡ niềm khao khát, sự ảo tưởng của cô về tình yêu, về gia đình, thậm chí cả về định nghĩa của một người "bố".
Cô từng bị tra tấn bởi nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng cùng cảm giác đau đớn khôn cùng, trái tim như bị xé toạc thành một lỗ hổng lớn, để cho những làn sóng băng giá cùng từng cơn gió lạnh thổi ùa vào trong.
Hẳn là hận ông, cô nghĩ.
Nhưng người đàn ông lại nhếch môi cười khổ, theo bản năng che giấu không muốn cô thấy cây chổi lau nhà trong tay, khiến mắt cô nhức nhối.
Đột nhiên nhớ tới ngày đó ở trước cửa nhà cô, ông cũng nhìn cô cười như vậy, có chút rúm ró, chút ngượng ngùng, mang theo chút lấy lòng nho nhỏ.
Lúc ấy cô không thấy rõ lắm.
Lúc ấy cô quá sợ hãi, chỉ cảm thấy toàn thân ông đều đầy vẻ ác ý không mấy hảo cảm.
Lẽ ra cô phải hận ông thật nhiều, thậm chí còn phải hận chính mình vì mang một nửa dòng máu của người đàn ông này.
Nhưng cô cũng yêu bố mình.
Dấu ấn huyết thống hệt như vết sẹo khắc sâu vào xương cốt, hai loại tình cảm mâu thuẫn ấy dung hòa vào nhau.
Không dữ dội, nhưng rất rõ ràng.
Hướng Ca hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn Kiều Hân bên cạnh: "Em chờ chị vài phút nhé."
Kiều Hân tuy có chút không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hướng Ca xoay người, đi về phía Hướng Lâm.
Người đàn ông tựa hồ không ngờ cô sẽ chủ động tới nói chuyện với mình, nên có chút không phản ứng kịp, đứng đực người nhìn cô đi đến trước mặt.
Hình như ông thấp hơn đôi chút, lưng hơi gù, thậm chí Hướng Ca đi giày cao gót nhìn có vẻ cao hơn ông đôi ba phân.
Ông nhìn cô cười, cây lau nhà giấu sau lưng đột nhiên rơi xuống đất, đập vào lớp gạch đá hoa phát ra một tiếng giòn tan.
Hướng Lâm cúi người toan nhặt lấy.
Hướng Ca đã ngồi xổm xuống trước, nắm lấy cây lau nhà lạnh lẽo, đứng lên đưa lại cho ông.
Hàng mi hơi rũ xuống, cô nhìn bộ quần áo trên người ông: "Ông làm việc ở đây sao?"
Hướng Lâm nhận lấy cây lau nhà từ tay cô, rồi dựng nó ở bức tường bên cạnh, "Bố mới làm không lâu."
"Bởi vì tôi à?" Hướng Ca bình tĩnh nhìn ông.
Ông chỉ nhìn cô, cánh môi nhẹ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
"Bởi vì tôi nên ông mới đến ư?" Cô lặp lại câu hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...