Editor: Chanh
Hướng Ca yên lặng trong chốc lát.
Một lúc sau, cô nghiêng đầu hỏi: "Dụ dỗ thế nào?"
Chu Hành Diễn mím môi, không lên tiếng.
"Em dụ dỗ anh thế nào?" Cô cong môi, lặp lại câu hỏi.
Chu Hành Diễn lại cau mày "hừ" nhẹ một tiếng, hàm răng đang cắn chặt nhanh chóng thả lỏng, vẻ mặt như rất muốn đánh đòn cô một trận ra trò.
Rốt cuộc Hướng Ca không thể tiếp tục nín nhịn, cô dựa người vào lưng ghế bắt đầu cười ha hả.
Người đàn ông xoa xoa mắt cá chân của cô một hồi, chắc chắn không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng không cho cô đi lại nhiều, một mình Chu Hành Diễn tự đi siêu thị.
Tầng hầm đỗ xe hơi lạnh, Chu Hành Diễn lấy chiếc áo khoác từ ghế sau phủ lên đùi cô, che đi phần da thịt trắng nõn đang lộ ra bên ngoài.
"Em không lạnh.
" Hướng Ca hơi tránh một chút, lại bị Chu Hành Diễn giữ chặt mép áo khoác, không nhúc nhích nổi.
Chân con gái không thể nhiễm lạnh, đặc biệt người cô còn thể hàn.
"Che lại.
"
Hướng Ca cũng mặc cho anh che chân mình kín mít, đầu gật như gà mổ thóc: "Như thế là không dụ dỗ anh được nữa.
"
Chu Hành Diễn: "! "
"Tiếc thật đấy.
"
Chu Hành Diễn không thèm để ý tới cô, mặt không chút cảm xúc đóng cửa xe nơi ghế phụ lại, xoay người rời đi.
Anh về rất nhanh, không tới hai mươi phút, lúc trở lại còn cầm theo hai túi xách trong tay, anh mở cửa bỏ lên ghế sau, lại cúi đầu, lấy ra thứ đồ gì đó rồi đưa ra.
Hướng Ca nghiêng đầu nhận lấy, là cái hộp anh cầm lúc cô gặp anh trước cửa quán cà phê.
Cô mở ra xem thử, là một chiếc bánh kem nhỏ rất tinh xảo.
Chu Hành Diễn đã lên xe, khởi động máy: "Phải một lúc nữa mới về nhà ăn tối, nếu em đói thì ăn trước lót bụng đi.
"
Hướng Ca rút chiếc nĩa nhỏ từ bên trong ra, xé mở túi gói, giống như lơ đãng hỏi: "Anh mua ở đâu thế?"
"Đối diện quán cà phê em đứng nhìn đến phát ngốc ấy.
"
Hướng Ca gật gật đầu, nghiêng nĩa xúc một miếng bánh kem bỏ vào miệng.
Bánh kem vị Chocolate mềm mại tinh tế, hơi có chút đăng đắng, ở giữa có quệt một lớp mứt hạt phỉ, rất ngọt.
"Hôm nay anh làm gì ở đó?" Cô lại hỏi.
Chu Hành Diễn lái xe ra khỏi tầng hầm, ánh mặt trời ấm áp lại xuất hiện.
"Gặp bạn.
"
À, ra là gặp bạn.
Người ta hồi cấp ba thậm chí còn theo đuổi anh, bây giờ lại thành bạn.
Được thôi.
Anh nói cái gì thì chính là cái đấy.
Hướng Ca thở hắt ra, "À" một tiếng, rũ mắt, cắm chiếc nĩa trong tay xuống miếng bánh kem đang đặt trên đùi, "Bác sĩ Chu còn có khá nhiều bạn là nữ nhỉ.
"
Bác sĩ Chu không xem nhẹ ngữ khí âm dương quái khí kia của cô, liếc mắt nhìn qua một cái.
Hướng Ca xòe tay ra bắt đầu đếm: "Trước đó có đàn em Lâm Nhiễm này, hôm nay lại đến lượt bạn——"
Cô vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Chu Hành Diễn đã cười một tiếng.
Hướng Ca quay đầu lại: "Anh vui thế làm gì.
"
Chu Hành Diễn lắc đầu: "Sao em biết người ta là nữ?"
"! "
Hướng Ca nghẹn họng trân trối.
Chu Hành Diễn cười như không cười, đánh tay lái rất có hứng thú nhìn cô: "Thấy rồi?"
Hướng Ca phản ứng rất nhanh, mặt không đổi sắc đốp chát lại: "Có đôi lúc, giác quan thứ sáu của con gái còn nhạy hơn cả mắt đấy.
"
Cô bình tĩnh nhìn anh, "Em vốn chỉ thuận miệng nói thế, ai dè đúng là nữ thật.
"
"Xem ra hoa đào bên cạnh bác sĩ Chu cũng không ít nhỉ.
"
"Mấy hoạt động xã giao ngày thường chắc chắn cũng muôn màu muôn vẻ đúng không?"
Chu Hành Diễn: "! "
Chu Hành Diễn mua rất nhiều đồ, thoạt nhìn có vẻ tự mình chuẩn bị cơm tối, sau lưng còn có nhiều túi chất đống lại, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Hướng Ca không muốn xách giúp anh.
Xe dừng lại, Hướng Ca cởi chiếc áo khoác trên đùi mình ra, mở cửa xe trực tiếp nhảy xuống, chân dẫm lên đôi cao gót quay người đi trước.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, cửa chống trộm chưa đóng hoàn toàn, Hướng Ca kéo ra đi vào, sau đó "Sầm" một tiếng, cánh cửa đóng sập lại thật mạnh trước mặt Chu Hành Diễn.
Chu Hành Diễn tay xách nách mang những túi lớn túi nhỏ, bất đắc dĩ đặt một túi xuống đất, lấy chìa khóa trong túi ra để mở cửa.
Kết quả cửa thang máy vừa mở, anh đã thấy cô gái nào đó đang ngồi một cục trước cửa nhà mình.
Vừa nghe thấy tiếng anh đến đây, Hướng Ca ai oán ngẩng đầu lên.
Chu Hành Diễn ra vẻ kinh ngạc: "Sao lại không đi vào, ở ngoài chờ anh làm gì?"
Hướng Ca: "! "
Cuối cùng, cô vẫn là nhận lấy mấy cái túi từ trong tay anh qua, Chu Hành Diễn cầm chìa khóa mở cửa.
Mỗi lần tan làm từ bệnh viện về nhà, điều đầu tiên anh làm chính là tắm rửa.
Vừa nãy Hướng Ca mới ăn ít bánh trên xe, lúc này hẳn cũng không đói bụng lắm.
Chu Hành Diễn nhanh chóng tắm rửa một cái, thay đồ rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông mặc chiếc áo màu trắng, chất vải nhìn qua rất mềm mại dễ chịu, ống tay áo được xắn đến khuỷu tay, người đi vào phòng bếp, hỏi cô: "Có đói bụng không?"
Lần này anh đã sấy khô tóc, mái tóc ngắn màu đen thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, bộ quần áo ở nhà trông anh có vẻ thoải mái hơn bình thường.
"Có đói bụng không?" chắc đã chễm chệ leo lên top những câu hỏi anh thường hỏi cô nhất.
Hướng Ca ngồi trong phòng khách lắc lắc đầu, rồi đứng dậy đi vào trong phòng.
Chu Hành Diễn bận bịu trong bếp, cô cũng đi tắm một cái, sau đó trở về phòng mình sắp xếp lại đồ đạc.
Cung Mạt giống như đang chuyển nhà giúp cô vậy, mang theo một đống đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, chiếc vali lớn tướng bị cô nàng nhét kín không chút góc hở, nơi túi lưới nhỏ còn bỏ cả kịch bản của cô.
Hướng Ca sửng sốt, mở khóa kéo lấy nó ra.
Sắp đến ngày vào đoàn làm phim rồi.
Đây là bộ phim đầu tiên cô chính thức nhận được sau khi ra trường.
Nếu đã nhận, đã hạ quyết tâm không tiếp tục trốn tránh, thì cô nên nghiêm túc mà làm mới đúng, nên học thuộc từng chữ mới đúng, nên thuộc làu nội dung kịch bản, nghiêm túc nghiền ngẫm vai diễn cùng tính cách, tâm lý nhân vật mình nhận được mới đúng.
Nhưng mà cô không làm được.
Thậm chí toàn bộ kịch bản, cô chỉ đọc sơ lược qua một lần.
Cho dù đã tự nhắc nhở bản thân như vậy không được, đã cố gắng hết sức kiềm chế mình lại, nhưng vẫn không có cách nào vượt qua nó.
Không muốn.
Cô không muốn đọc, cũng không muốn diễn.
Ranh giới kia quá mong manh, cô không muốn lại bước vào thế giới kia một lần nữa.
Hướng Ca ngồi ở mép giường, buông thõng mắt.
Một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng nghiêng người nhét cuốn kịch bản xuống dưới gối, rồi đi ra khỏi phòng.
Trong bếp, Chu Hành Diễn cũng đã chuẩn bị xong bữa tối.
Không khí thoang thoảng mùi cơm chín ngào ngạt, quyện với vị chua chua thơm phức của canh cà chua thịt bò, con sâu đói trong bụng Hướng Ca rục rịch bò ra, cô đi tới, dựa người vào kệ bên cạnh tò mò nhìn động tác của anh.
Chu Hành Diễn đang múc canh từ trong nồi ra, không nhìn cô mà chỉ hất đầu sang một bên: "Đi soạn cơm đi.
"
Hướng Ca ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, từ cái giá bên cạnh lấy xuống hai cái bát sạch, tới gần nồi cơm.
Cô vừa mở ra, hơi nóng từ trong bốc lên khiến người Hướng Ca theo phản xạ trốn về sau một chút.
Đúng lúc Chu Hành Diễn đặt tô canh thịt bò cà chua xuống bàn, thấy vậy bèn lên tiếng: "Em còn có thể làm gì nữa?"
Hướng Ca không phục, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh khoang miệng, não chưa kịp nghĩ đã thốt ra: "Em làm được mà.
"
Nói xong, đến cô còn tự thấy sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Hành Diễn.
Người đàn ông híp nhẹ đôi mắt, hai người cách nhau một lớp khói trắng bốc lên từ trong nồi cơm điện, ánh mắt anh có chút mông lung, cô nhìn không rõ lắm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang bị kim châm.
"Xin lỗi.
" Hướng Ca kịp phản ứng lại, nghe còn vô cùng thành khẩn nhận sai, "Có phải em lại dụ dỗ anh rồi không?"
Chu Hành Diễn: "! "
Hồi cấp ba, Chu thiếu gia cũng là kiểu người luộc trứng phải cài đồng hồ để canh, nhưng sau khi gặp lại, ấn tượng duy nhất của Hướng Ca về tay nghề của anh cũng chỉ dừng lại ở chiếc bánh sandwich bữa sáng cùng cốc nước đường đỏ cay đến chảy nước mắt kia.
Cho nên bữa cơm tối này là bữa đầu tiên cô được thưởng thức trù nghệ của anh sau nhiều năm, theo đúng nghĩa.
Kết quả không ngờ lại ngon vô cùng.
Bữa ăn thanh đạm nhẹ bụng, thịt bò được hầm mềm, măng và bắp cải giòn sần sật, món cá vược hấp cũng tươi vô cùng.
Ăn xong bữa này Hướng Ca cảm thấy mỹ mãn vô cùng, hoàn toàn bị mỹ thực mê mẩn tâm trí, chút khó chịu trong buổi chiều cũng dịu đi bớt.
Sau khi ăn xong, Chu Hành Diễn ở trong phòng bếp rửa trái cây, Huonwgs Ca ngồi ở phòng khách, nghĩ nghĩ một hồi, định bụng rút một cuốn tạp chí ra xem.
Cô không ngồi xuống sofa mà trực tiếp làm ổ dưới tấm thảm cạnh cửa sổ, Chu Hành Diễn gọi cô: "Mới cơm nước xong đã ngồi rồi, lại đây rửa bát.
"
Rõ ràng là thanh âm rất rõ ràng thanh lãnh, nhưng lời nói ra lại y như ông bố già trong nhà.
Hướng Ca bĩu môi, "Vầng" một tiếng, chậm rãi chống tay xuống đất chuẩn bị đứng lên, kết quả lại chống phải thứ gì đó.
Giống như là mép sách, nó có độ dày nhất định, lòng bàn tay hơi dùng lực ấn vào đã cảm thấy ân ẩn đau.
Hướng Ca rũ mắt, phân nửa cuốn kia đều nằm dưới gầm sofa, chỉ lộ ra chút bìa màu trắng bên ngoài, trùng với màu của thảm nên nếu vừa rồi không phải cô vô tình chống phải thì thật sự không chú ý đến.
Hướng Ca giơ tay kéo nó ra.
Vừa liếc nhìn một cái, cả người đã cứng đờ.
Đó là một cuốn kịch bản mới tinh, trên trang bìa màu trắng là một chữ màu đen lớn rất rõ ràng, vô cùng chói mắt.
Trong nháy mắt, cô thậm chí còn muốn chạy vọt vào phòng, nhìn xem đây có phải là cuốn kịch bản mình vừa đặt dưới gối hay không.
Hướng Ca sững người, ngón tay lật mở từng trang, bàn tay giữ lấy kịch bản dần siết chặt.
Máu toàn thân như đông cứng lại, rồi sau đó nhanh chóng chảy ngược, đại não trống rỗng vài giây, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo.
Cô đột nhiên nhớ tới, từ lần Hướng Lâm tìm đến cô kia, thái độ của anh bắt đầu chuyển biến.
Giống như tất cả mọi thứ đều được giải thích rõ ràng.
Anh thông minh như thế.
Anh không thể đoán không ra.
Cho nên anh bắt đầu đối xử tốt với cô, là bởi vì cái này sao?
Là bởi vì cái này rồi.
Chu Hành Diễn bưng đĩa trái cây từ trong phòng bếp đi tới, cúi người đặt xuống bàn trà, sau đó cau mày đi lại, vừa định mở miệng.
Ánh mắt hơi rũ, dừng trên đồ vật đang nằm trong tay của cô.
Yên tĩnh hồi lâu, Hướng Ca đột nhiên mở miệng.
"Sao anh lại có nó?"
Cô ngồi dưới đất, đầu cúi gằm xuống không nhìn anh, trầm giọng nói.
Chu Hành Diễn không trả lời.
Cả người cô cứng đờ, run rẩy lặp lại.
"Sao anh lại có cái này?"
- -----------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...