Gặp Mặt Offline Gặp Trúng Boss Phải Làm Sao


Kế hoạch của Lộ Dương chính là, nhưỡng được bình rượu và chế tạo vũ khí tốt nhất tặng Quân Lâm, sau đó mới chủ động đi bày tỏ.

Vì chuẩn bị điều này, mấy ngày sau khi công tác về cậu đều túc trực trên mạng, ngoại trừ thời gian rảnh buổi tối, cậu thậm chí còn tận dụng giờ nghỉ trưa của công ty chạy đến tiệm cà phê của Dương Hằng Vũ mượn máy tính làm tiếp.

May mắn, dạo tối gần đây thời gian Quân Lâm login rất ngắn, cậu mới có đủ thời gian chuẩn bị.
[Hệ thống nhắc nhở] — — — Đinh! Tiếc quá đi ∼ quá trình nhưỡng rượu Hoa Đào đã thất bại.
[Hệ thống nhắc nhở] — — — Đinh! Tiếc quá đi ∼ quá trình nhưỡng rượu Hoa Đào đã thất bại.
[Hệ thống nhắc nhở] — — — Đinh! Tiếc quá đi ∼ quá trình nhưỡng rượu Hoa Đào đã thất bại.
[Hệ thống nhắc nhở] — — — Đinh! Tiếc quá đi ∼ quá trình nhưỡng rượu Hoa Đào đã thất bại.
[Hệ thống nhắc nhở] — — —  Đinh! Trời xanh không phụ lòng người, chúc mừng ngài nhưỡng thành công rượu Hoa Đào.
[Hệ thống nhắc nhở] — — —  Đinh! Xin chúc mừng, kỹ năng nhưỡng rượu của ngài đã đạt đến cấp 8.
[Hệ thống nhắc nhở] — — —  Đinh! Tiếc quá đi ∼ quá trình nhưỡng Thanh Phong Bạch Lộ đã thất bại.
[Hệ thống nhắc nhở] — — —  Đinh! Tiếc quá đi ∼ quá trình nhưỡng Thanh Phong Bạch Lộ đã thất bại.
Lộ Dương thử rất nhiều lần nhưng vẫn ôm lấy kết quả thất bại, quả nhiên rượu cấp càng cao chất lượng càng tốt lại càng khó nhưỡng, cậu đã tốn không ít nguyên liệu mà vẫn không được.

Lộ Dương mở bao nhìn hai bình rượu Hoa Đào bé tẹo mà mất hơn nửa buổi tối mới thành công, xác định với hệ thống lại tạm biệt nhưỡng rượu sư [A Trì Trì] xong thì chạy qua bên thợ rèn thử vận may.
Trước khi đến đấy, Lộ Dương ghé Thương khố lấy tất cả vật liệu chế tạo vũ khí cần dùng ra, lại đi một chuyến đến quảng trường trung tâm thành mua một số tinh thạch.

Thật lạ kỳ, người bán đồ không hiểu sao lại chiết khấu cho cậu, Lộ Dương đoán tám chín phần là vì thơm lây từ Quân Lâm rồi.

Sau khi mua xong, kiểm tra đủ số lượng mới cưỡi Thanh Loan bay đi.
Lộ Dương điều khiển Thanh Loan đáp xuống trấn Lâm Khẩu nơi [Bạch Mộc Mộc] ở rồi thu hồi toạ kỵ, xe chạy đường quen* tìm được cửa hàng có tấm biển khắc chữ “Thiết” trên cổng.

Phía trước cửa hàng là một người đàn ông vạm vỡ thân cao chín thước, mặt để râu quai nón, trần nửa thân trên, phía dưới quấn một cái khố to bằng vải bố đang ngồi rèn sắt.

Toàn thân người đàn ông căng lên từng cơ bắp rắn chắc, búa lớn trên tay không ngừng nện xuống miếng thép, mỗi cú dập lại bắn ra những tia lửa li ti.
[NPC]  [Bạch Mộc Mộc]: Đàn ông rèn sắt mới là thành công.
Lộ Dương cảm thấy Bạch Mộc Mộc này rất hay chọc ghẹo, mỗi lần cậu ghé đều nói mấy câu thế này với cậu.

Tuy đối thoại đều do hệ thống thiết định nhưng cậu vẫn thấy rất thú vị.
Sau khi xã giao đôi câu với Bạch Mộc Mộc, Lộ Dương không lãng phí thời gian thêm nữa, lấy vật liệu từ bao ra bắt đầu chế tạo.
Kỹ năng rèn đúc không đơn giản như nhưỡng rượu.


Lượng vật liệu đưa vào cùng độ lửa đều quy định thời gian rõ ràng, ngoài các yếu tố trên phần lớn vẫn phải dựa vào vận may của mỗi người.

Đơn giản vì, vũ khí ai chẳng luyện được quan trọng là thuộc tính luyện ra tốt hay không mới là điều đáng nói.
Mấy ngày này Lộ Dương luyện thành không ít vũ khí, thế nhưng chất lượng lại không mấy nổi bật.

Cái có thuộc tính tốt nhất quá lắm cũng chỉ đạt mức trung thượng, cũng chả lên nổi thượng đẳng.
Lộ Dương vẫn luôn ấp ủ tặng một thanh đao thích hợp với Minh Tà nhất cho Quân Lâm, có điều mấy lần luyện trước đều thất bại.

Cậu nghĩ kỹ rồi, lần này mà còn không thành thì để lần tới, trước mắt phải giải quyết chuyện họp offline đã rồi nói.
Lần này Lộ Dương tập trung tinh thần cao độ, suốt quá trình không dám chớp mắt một cái, đáng tiếc vũ khí luyện thành vẫn có khuyết điểm.

Có lẽ với cậu đây đã xem như là vũ khí tốt, nhưng với cao thủ như Quân Lâm thì vẫn còn kém xa, xa lắm.
Không sao, thất bại là mẹ thành công, Lộ Dương tiếp tục luyện.

Thời điểm cậu chuẩn bị bỏ mẻ vật liệu thứ hai vào, góc phải lại nhấp nháy thông báo có tin nhắn từ bạn tốt, mở ra nhìn là tin từ Diêu Tri Cúc Hoa Hương.
[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Cậu ở đâu?
[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đang ở nhà thợ rèn, trấn Lâm Khẩu.
[Hảo hữu]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Tôi có chuyện tìm cậu, chờ ở đó.
[Hảo hữu]  [Nhất Lộ Du Dương]: Ừ, được.
Lộ Dương tuy cảm thấy cách nói chuyện hôm nay của Diêu Tri Cúc Hoa Hương có chút khác thường, nhưng đầu óc bây giờ đều dồn hết lên việc chế tạo vũ khí cho Quân Lâm nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Sau khi trả lời anh ta xong cậu lại miệt mài vào chế tạo.

Nhờ kinh nghiệm N lần trước đó, lúc này quá trình luyện suôn sẻ rất nhiều.

Nhìn mũi đao sắc bén màu đen trên lò rèn, Lộ Dương có chút hồi hộp, không dám thả lỏng dù chỉ một giây, canh đúng thời gian bỏ thêm vật liệu luyện chế.

Nhìn thanh tiến độ còn có số liệu thuộc tính chậm rãi nhích từng chút, cậu ngoài hồi hộp còn có chút kích động, lần này có thành công không vẫn không thể nói trước.

Lúc thanh tiến độ đạt 88%, Lộ Dương nhìn thấy Diêu Tri Cúc Hoa Hương cưỡi báo chạy tới, nhưng hiện tại đang ở thời khắc mấu chốt làm sao có thời gian chào hỏi anh ta, dự định luyện món vũ khí này xong lại tính.
Lộ Dương tập trung tinh thần, thời điểm chuẩn bị thêm tinh thạch vào biến cố lại xảy ra.

Sau khi xuống tọa kỵ Diêu Tri Cúc Hoa Hương tức tốc xông lại đây, cầm gậy hung ác bổ về hướng cậu.


Sự việc xảy ra quá mức đột ngột khiến Lộ Dương chẳng kịp trở tay, lúc bị đánh trúng cũng đã lỡ mất thời gian thêm tinh thạch, thanh sắt trên lò rèn vốn sáng bóng đột nhiên sẫm màu lại.
Chết!! Ngực Lộ Dương đập như trống bỏi, đang muốn cứu chữa, đợt tấn công tiếp theo của đối phương lại đến.

Tình hình cấp bách cậu không đủ sức lo việc luyện vũ khí nữa, nhanh chóng sử dụng khinh công tránh thoát đòn hiểm từ Diêu Tri Cúc Hoa Hương.

Cậu cực kỳ muốn gõ chữ hỏi anh ta bị động kinh à, khỗ nổi đối phương cứ như gà chọi không ngừng công kích cậu.
Lộ Dương không biết Diêu Tri Cúc Hoa Hương bị cái gì, vừa đến đã muốn đánh lộn, dù tính cậu có tốt thế nào đi nữa cũng chịu không nổi.

Con giun xéo lắm cũng oằn, Lộ Dương bắt đầu phản kích.
Cậu rút yêu đao xông lên cùng anh ta triền đấu.
Đánh được một lúc Lộ Dương nhanh chóng phát hiện bất thường.

Mặc dù lực công kích của cậu được nâng cấp lên rất nhiều, nhưng lấy đó đấu thắng Diêu Tri Cúc Hoa Hương thì thật quá tự phụ rồi.

Kỳ lạ là hiện tại cậu lại cảm thấy Diêu Tri Cúc Hoa Hương không phải là đối thủ của mình, hơn nữa cách sử dụng Đả Cẩu côn pháp vô cùng trúc trắc, ngay cả lúc ra chiêu cũng ngắt ngứ từng đoạn, hoàn toàn khác sự mạnh mẽ khi bọn họ PK.
Sau khi Lộ Dương dùng kỹ xảo tách khỏi anh ta mới rảnh tay gõ chữ.
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Cậu không phải Cúc Hoa, cậu là ai?
[Lân cận]  [Diêu Tri Cúc Hoa Hương]: Tôi là Lạc Thủy Đào Yêu!
Lộ Dương: “…” Cậu vô cùng tò mò động cơ của cô gái này.
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Hi, muội tử.

Chúng ta khoan đừng đánh nữa, có gì từ từ nói.
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: Nói cái gì? Anh là thằng lừa đảo! Không phải anh nói mình và Quân Lâm chẳng có quan hệ gì sao?! Vậy tại sao hai người còn thành thân?!
Được rồi, xem ra cậu đoán không sao.

Lộ Dương vuốt mũi, nhớ lại lời thề son sắt “tôi và Quân Lâm không có bất kỳ quan hệ nam nam bất chính nào cả” trên YY trước kia nghĩ mà xấu hổ.

Nếu là người khác thì không sao, nhưng cố tình là em gái thích Quân Lâm này.
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi có thể giải thích.
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: Được, anh nói xem.
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Thật ra thì chúng tôi thành thân là có nguyên nhân.


Vì vô tình kích hoạt nhiệm vụ phu thê ở địa cung, hệ thống lại bị lỗi ghép hai người chúng tôi lại, nên để hoàn thành nhiệm vụ cả hai chỉ có thể thành thân.
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: Anh nói thật à?
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Thật.
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Và chuyện tôi thích Quân Lâm cũng là thật.
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: ….
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: Anh dám!
Lạc Thủy Đào Yêu bị mấy câu nói này của cậu khơi lửa, lại giơ gậy muốn đánh, Lộ Dương vội tránh thoát.
[Lân cận]  [Nhất Lộ Du Dương]: Này này muội tử cô đừng đánh nữa! Mặc dù là acc anh cô, nhưng cô không biết dùng cũng chẳng đánh lại tôi đâu.
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: Anh!!!!
Hồng Dao bị người này chọc tức muốn nổ tung.

Mấy tuần vừa rồi cùng thầy cô ra ngoài thực tập, vất vã lắm hôm nay mới có thể trở về chơi game.

Không ngờ, vừa onl tìm người hạ bản lại nghe người trong đội thảo luận tin Quân Lâm thành thân ở kênh đội ngũ, cô hỏi một vòng mới biết đối tượng Quân Lâm kết hôn là Nhất Lộ Du Dương.

Điều này làm cô rất bàng hoàng, chỉ cảm thấy bị người dắt mũi.

Dưới cơn nóng giận, cô lui đội muốn tìm Lộ Dương tính sổ, nhưng bình tĩnh lại mới phát hiện bản thân không có cách liên lạc với đối phương.
Cũng may cô biết tài khoản anh họ, còn biết tên này cùng anh họ qua lại rất thân thiết, chắc chắn hai người có thêm bạn tốt.

Vì vậy, cô nhanh chóng out đăng nhập acc  Diêu Tri Cúc Hoa Hương, sau khi hỏi được toạ độ liền chạy đến trấn Lâm Khẩu.
Kỳ thật trên đường đến đây cô đã phần nào nguôi giận, bởi vì nghĩ tới lần đánh địa cung Nhất Lộ Du Dương dám thẳng thắn thừa nhận khiến cô thay đổi cái nhìn với cậu rất nhiều, đồng thời trấn an chính mình có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm.

Nhưng,  giây phút nhìn thấy năm từ “Nương tử của Quân Lâm” trên đỉnh đầu Nhất Lộ Du Dương, lửa giận vừa dịu xuống lại bùng lên, vậy nên dẫn đến một màn này.
Bây giờ còn được nghe chính chủ nói thích Quân Lâm, cô chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở yết hầu không thể phun ra ngoài.
[Lân cận]  [Lạc Thủy Đào Yêu]: Anh dám có ý nghĩ như thế với anh ấy! Đồ bỉ ổi! Tôi đi nói với anh Quân Lâm!
Lạc Thủy Đào Yêu tức giận để lại câu đó, gọi toạ kỵ xoay người bỏ đi.
Lộ Dương đưa mắt nhìn theo cô nàng rời đi, sau đó trở lại lò rèn thì thấy vũ khí sắp thành công ban nãy vì bản thân bỏ đi quá lâu mà biến thành đống sắt vụn.
Bỏ thời gian và số lượng tinh thạch lớn như vậy, cuối cùng chỉ được một đống sắt vụn.

Lộ Dương bất đắc dĩ cười khổ, mở túi ra xem thấy số vật liệu còn lại ngay cả rèn một bộ phận nhỏ cũng chẳng đủ nhét kẻ răng, xem ra lần này là không thể nào rồi.
Cậu hít vào một hơi thật sâu, nhưng không tiêu được cảm giác tiếc nuối lúc nhìn đống phế thải kia.
Bần thần đứng đó một lúc, Lộ Dương làm một quyết định.

Cậu nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Quân Lâm.

Bên trong gian phòng của một club cao cấp tại trung tâm thành phố.

“Chúc mừng lão Tứ du học trở về! Nào nào, cạn ly!!!”
“Tam ca đừng quậy nữa, anh bỏ mù tạt vô rượu làm gì, cái đó ăn với khô mực xé mà!”
“Cho cậu thêm tiền tiêu vặt này!”
“Thôi thôi thôi!!”
Hồng Úy bị Mạnh Gia đẩy ra, lảo đảo mấy cái rồi ngã sấp lên người Trâu Kỳ, sau đó lại bị Trâu Kỳ hất hủi đẩy qua bên cạnh mới thành thật giả vờ ngã ở trên ghế sa lon, “Thật nhẫn tâm, anh em say cũng không chịu đỡ một cái nữa.”
“Say thì về.” Quan Cảnh Luật nói xong rụt cái chân bị cậu ta đè lên về.
“Về gì mà về, hôm nay chúng ta không say không về!” Hồng Úy ngồi xuống, rót thêm rượu vào ly Trâu Kỳ, “Anh đại, hôm nay cậu không về nhà à? Hôm nay, bác không lệnh cậu về ăn cơm nữa hả?”
“Tôi ngồi thêm lát nữa thì về.” Trâu Kỳ nâng ly cùng cậu ta cụng một cái.
“Sớm thế?” Mạnh Gia nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa tới mười giờ tối nữa.
“Hôm nay dì Chu bận việc xin nghỉ, chỉ có mình Mã Đại Cáp ở nhà.” Trâu Kỳ nói.
“….” Hồng Úy câm nín liếc mắt nhìn anh, “Thì ra trong lòng cậu người còn không bằng chó ∼”
Trâu Kỳ nhìn đám bạn đùa giỡn một lúc liền chuẩn bị đi về, còn chưa kịp báo chuông điện thoại lại vang, mở ra nhìn, là Lộ Dương.
Sau khi nói mọi người, Trâu Kỳ mới ra ngoài nhận điện, “Sao vậy?”
“Sư huynh.” Lộ Dương bên kia gọi anh một tiếng, “Anh còn ở bên ngoài à?”
“Đang chuẩn bị về nhà.” Trâu Kỳ đưa mắt nhìn mấy người ca hát bên trong, khép cửa lại, “Sao vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh về nhà onl được không? Tôi đang ở trong game đợi anh.”
“Được, chờ tôi 20 phút.”
Trâu Kỳ ngắt máy dự định đi vào tạm biệt đám Hồng Uý, sau khi vào cửa còn chưa kịp đóng đã bị người từ bên ngoài kéo ra, Hồng Dao gấp gáp đi vào.
“Dao Dao?” Hồng Úy thấy em họ thì giật cả mình, “Sao em chạy tới đây?”
“Bộ em không thể tới à?” Hồng Dao đáp.
“Được chứ.

Nào, đến rồi thì qua đây ca mấy bài đi.”
“Em không đến để hát!” Hồng Dao nóng nảy không muốn phí lời với anh họ nữa, cô quay sang Trâu Kỳ, “Anh Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể ra ngoài với em một chút không?”
“Ra ngoài làm gì, không lẽ em định nói bí mật gì đó với lão đại hả Dao Dao.” Hồng Uý áp sát lại.
“Anh phiền quá đi! Em nói cái gì anh cũng muốn quản à!” Tuy Hồng Dao tức Lộ Dương, nhưng cô cảm thấy đây là chuyện giữa đối phương và Quân Lâm, nên cũng không nghĩ um sùm cho nhiều người biết.

Cô hỏi Trâu Kỳ lần nữa, “Anh có thể ra ngoài với em một chút không?”
“Được.” Trâu Kỳ đồng ý, cùng cô rời khỏi phòng, ở chỗ rẽ thì dừng lại.
“Nói đi.”
“Vừa nãy em lên game, thì biết được anh và Nhất Lộ Du Dương kết hôn.” Hồng Dao nói.
“Ừm.” Trâu Kỳ nhìn cô, “Thì sao?”
Thấy anh cứ thờ ơ như chẳng có gì, Hồng Dao có chút kích động, “Nhưng cậu ta là con trai đó anh!”
“Tôi biết.”
Nhìn dáng vẻ bình chân như vại của anh cô càng bị kích thích, buột miệng, “Vậy anh có biết tên đó cũng có ý nghĩ đó với anh không?”
Chân mày Trâu Kỳ nhíu lại, “Cô nói cái gì?”
“Chính miệng tên đó thừa nhận với em, nó nói nó thích anh! Chuyện mới nãy thôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui