Lộ Dương phát huy trọn vẹn công lực ngủ nướng cuối tuần, ngủ một giấc liền ngủ đến tối, cuối cùng vẫn là nhờ Trâu Kỳ gọi cậu tỉnh dậy.
“Mẹ ∼ để con ngủ thêm miếng nữa ∼” Lộ Dương ôm mền cuộn mình lại, nắm mền trùm lên đầu.
Trâu Kỳ đứng ở cạnh giường, bàn tay bị Lộ Dương đẩy ra dừng lại giữa không trung, im lặng nhìn người đang cuộn bản thân thành cái kén trắng, cân nhắc có nên xốc chăn lên kéo cậu ra không.
Ước chừng qua ba mươi phút, Lộ Dương được bộc trong chăn vùng người bật dậy, vừa mở mắt liền mắt chạm mắt với Trâu Kỳ đang đứng bên mép giường.
Nhìn con ngươi thâm thúy tĩnh lặng của đối phương, Lộ Dương cảm thấy da đầu tê rần, ban nãy mình mới gọi anh ta là gì ấy nhỉ? Mẹ?
“Tỉnh chưa?” Trâu Kỳ mặt không đổi sắc nhìn cậu, phun ra hai từ, “Con trai.”
Lộ Dương: “…”
Lộ Dương vội vàng từ trên giường ngồi dậy, nghiêm trang nói, “Tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi thì rửa mặt đi ăn cơm.”
Lộ Dương gật đầu, nhanh chóng rời giường vào toilet đánh răng rửa mặt.
Lúc ra cửa Lộ Dương mới phát hiện trời đã tối hẳn.
Trưa này cậu ngủ thật sự sâu và trầm, thức dậy cũng đã gần tám giờ, làm Trâu Kỳ phải chờ mình dậy mới được dùng cơm.
Nghĩ tới đây, cậu xấu hổ nói xin lỗi, “Boss, thật ngại quá, tôi dậy muộn như vậy.”
“Không có gì.” Trâu Kỳ không để ý, ngừng một chút lại bồi thêm một câu, “Lần sau ngủ trưa không nên ngủ lâu như vậy.”
“Vâng.”
Để bù đắp lỗi lầm của mình, lúc ăn cơm Lộ Dương chủ động lựa xương giúp Trâu Kỳ, còn đặc biệt gọi toàn thức ăn Trâu Kỳ thích.
Nhìn hành động lấy lòng của cậu, Trâu Kỳ tỏ vẻ vô cùng hài lòng.
Chờ giải quyết xong bữa tối đã gần chín giờ, Lộ Dương nói cách khu du lịch nửa giờ đường xe có một trại nhỏ tổ chức liên hoan lửa trại, nhưng giờ đi qua cũng đã muộn, vì vậy cả hai dứt khoát không đi chỉ tản bộ bên trong làng du lịch tiêu thực.
Vân Sơn cách rất xa nội thành, tuy bên này dịch vụ du lịch khai thác không ít nhưng môi trường vẫn được bảo vệ khá tốt, không khí sáng sớm và buổi tối đều rất trong lành.
Lộ Dương chậm rãi đi dạo cùng Trâu Kỳ, vừa đi vừa trò chuyện thỉnh thoảng dừng lại nhìn các du khách chơi cờ trong sân, hết sức nhàn nhã.
Thực sự, quan hệ cùng Trâu Kỳ có thể tiến bộ đến đi chơi, cùng ăn cùng ở là điều Lộ Dương chưa bao giờ nghĩ tới.
Bởi vì đối phương là ông chủ của mình, dù cho thân đến mấy cũng sẽ có một tầng khoảng cách, nhưng trải qua những ngày chung đụng này, hình như có thêm một tầng quan hệ khác, cảm giác so với quan hệ giữa cấp dưới và cấp trên gần hơn một bậc, nhưng lại không thể coi là quan hệ bạn bè.
Đi dạo một lúc sau hai người liền trở về phòng, dọc đường về còn mua hai phần bánh ngọt.
Lộ Dương là một cật hoá, miễn là ăn ngon cậu đều thích, nếu không phải cơm ban nãy còn chưa tiêu, bánh ga-tô kia chắc chắn ‘chết’ dưới tay cậu.
“Đi tắm.” Thấy cậu vừa về liền vùi trên nệm, Trâu Kỳ lên tiếng nhắc nhở cậu.
“Anh đi trước đi, tôi tiêu thực đã.” Lộ Dương lười biếng nói, ôm điện thoại di động chơi, “Boss, buổi chiều anh không nghỉ ngơi, tắm rồi đi ngủ sớm một chút đi ∼”
Trâu Kỳ không dong dài cùng cậu, nói muốn chơi máy tính thì tự mình mở, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm, rất nhanh bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Tuy Trâu Kỳ cho phép Lộ Dương mở máy tính anh chơi nhưng cậu cũng không tùy tiện đụng vào, anh vừa đi tắm, Lộ Dương lười biếng lập tức xiều xuống, cả người ngã trên nệm ôm gối chơi di động.
Tối qua, cậu chỉ kịp gửi tin nhắn bảo Quân Lâm hôm nay phải tăng ca, cả ngày đều ở bên ngoài không có thời gian chuyện phiếm với Quân Lâm.
Lên mạng phát hiện Quân Lâm không onl, Lộ Dương cũng chẳng để ý, gửi mấy tin liền đối cho phương mới chuyển tới khung bang phái.
Bất kể là đêm hay ngày khung bang phái đều cực kỳ nhộn nhịp, mở ra liền có 99 tin nhắn thông báo chưa đọc.
Từ khi có Sách Mã Trường Ca trong bang lại thêm một thành viên tích cực, bên cạnh đó việc cậu ta không chỗ nào không theo đuổi Tần Chiêu cũng không còn là kỳ ba gì nữa.
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Đánh “Người nham thạch khổng lồ” ai tới, tổ tổ tổ!!! Còn thiếu một Thiên Sơn một Minh Tà!!
[Anh Hùng] [Sách Mã Trường Ca]: Anh khinh bỉ đại Ma Ẩn bọn tôi à? Tính tôi một người.
[Anh Hùng] [Đại Bằng Tung Cánh]: Tôi tới, Trường Ca qua chỗ khác chơi.
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Đại Bằng đến, mấy Hồ Lô Oa cũng đến đi, mang mấy đứa cọ kinh nghiệm.
Ma Ẩn rất tiện, chúng ta không cần.
[Anh Hùng] [Hồ Lô Oa Số Một]: Hay quá, Thiên ca em lập tức gọi mấy em đi ∼
[Anh Hùng] [Sách Mã Trường Ca]: Tôi sát!! Anh mới tiện, ca mới không thèm đi! Cầu tôi cũng không đi!
[Anh Hùng] [Mạc Đạo Bất Tiêu Diêu]: Thiên Sơn tổ, đợi tôi.
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Được.
Tiêu Dao, bọn tôi chờ cô.
[Anh Hùng] [Sách Mã Trường Ca]: Đợi một chút tôi cũng đi, nữ thần chờ tôi!!
[Anh Hùng] [Đại Bằng Tung Cánh]: Trường Ca, cậu thật không có tiết tháo *ảnh chụp màn hình*
[Anh Hùng] [Sách Mã Trường Ca]: Ở trước mặt nữ thần tiết tháo là cái chi nha ∼
Ảnh Triệu Bằng post chụp lại câu cầu tôi cũng không đi của Sách Mã khi nãy, Lộ Dương nhìn một dọc đội hình khinh bỉ Sách Mã Trường Ca bên dưới mà vui không kiềm được, gửi một tin chào hỏi mọi người.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Chào buổi tối, mọi người. yoyo32
[Anh Hùng] [Hồ Lô Oa Số Hai]: Chào Dương Dương tỷ tỷ ∼
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Dương Dương đến đánh người nham thạch khổng lồ đi, ca tổ cưng.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi đang ở bên ngoài, hôm nay phải tăng ca bồi ông chủ ra ngoài chơi.
[Anh Hùng] [Sách Mã Trường Ca]: Bồi ông chủ ra ngoài chơi? Ông chủ Dương mị là phú bà trung niên ly hôn à?
[Anh Hùng] [Đại Bằng Tung Cánh]: Phốc! Trường Ca, cậu thật tiện.
Phú bà trung niên ly hôn? Lộ Dương quay đầu liếc nhìn đối tượng trong phòng tắm, nhịn không được cười hắc hắc, ái chà chà, thật muốn nhìn biểu cảm Trâu Kỳ khi đọc những lời này quá đi mà.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Đừng nói bậy, ông chủ tôi chính là thanh niên tài giỏi đẹp trai hiếm có, lớn lên anh tuấn tiêu sái thân cao chân dài, có điều mồm hơi độc, nói ngắn gọn chính là một tiểu yêu tinh xấu xa.
[Anh Hùng] [Bích Hải Lam Thiên]: Dương Dương, em nói xấu ông chủ cẩn thận đừng để bị tóm, không thì sao cá mực em yoyo20
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Không sợ, dù gì anh ta cũng không biết.
Ngày mai tôi về rồi, tối sẽ lên chơi cùng mọi người.
[Anh Hùng] [Đại Bằng Tung Cánh]: Nhắc tới mới nhớ, hôm nay Quân Lâm đại thần cũng không onl, các cậu thật là thần giao cách cảm, vốn còn muốn tìm anh ta luận bàn một chút.
[Anh Hùng] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh nói anh ấy có việc bận, ngày mai lại cùng nhau chơi.
Lộ Dương gửi tin xong liền mật ngay cho Tần Chiêu.
Cậu cảm thấy gần đây thời gian Sách Mã Trường Ca quấn lấy Tần Chiêu càng ngày càng nhiều, từ khi vào bang phái thì như keo con chó, Tần Chiêu đi tới đâu cậu ta liền bám theo đó.
Cậu ở trò chơi nhiều lần bắt gặp người đi theo bên cạnh Tần Chiêu đều là nhị hoá nọ, mở miệng là nữ thần tôi yêu em bla bla.
Lần trước ở sườn núi Tình Lữ còn vì Tần Chiêu phóng pháo hoa “Tam sinh tam thế”.
Nếu là những người khác Lộ Dương căn bản sẽ không để ý, nhưng Tần Chiêu thì khác, có vết xe đổ Nguyệt Hải Thương Lan, cậu không thể không đề phòng.
Tần Chiêu Chiêu
Không có gì, đừng lo.
Nhất Lộ Du Dương
Vậy tốt, tớ đi Vân Sơn có mua đặc sản, về sẽ qua tìm cậu.
Lộ Dương gửi xong tin nhắn thì nghe thấy tiếng cửa mở, cậu quay đầu lại nhìn liền thấy Trâu Kỳ từ phòng bước ra ngoài.
Trâu Kỳ mặc áo ngủ kiểu dáng có phần giống ki-mô-nô của Nhật mà khu du lịch chuẩn bị trên người, cổ áo mở rộng để lộ hầu hết lồng ngực tráng kiện của anh, thắt lưng buộc lỏng lẻo một bên hông, áo ngủ chỉ dài trên đầu gối một chút, phô bày đôi chân thon dài hữu lực của Trâu Kỳ.
Như vậy mới là đàn ông a!! Lộ Dương buồn bực bức tóc.
“Nhìn cái gì?” Trâu Kỳ vừa bước tới bên giường vừa lau tóc, cúi đầu nhìn Lộ Dương vẫn còn nằm trên nệm.
Cũng chính bởi vì như vậy, khi Lộ Dương ngửa đầu góc độ vừa vặn nhìn thấy chân anh, men theo đầu gối, lướt đến bắp đùi, rồi đến vạt dưới áo choàng tắm nửa khép nửa mở…
“Khụ.” Lộ Dương lắc đầu, kiềm chế bản thân không nhìn tiếp địa phương nào đó, cậu cất di động ngồi dậy, “Không có gì, tôi đi tắm đây.” Nói xong đứng lên ra ban công lấy quần lót hôm nay mua về được giặt sạch, cầm áo choàng tắm đến phòng tắm.
Trâu Kỳ lau khô tóc xong đem khăn lông treo bên cạnh, ngồi trên ghế, cầm di động lên lướt vài cái, phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc.
Nhất Lộ Du Dương
Sư huynh, anh ngủ chưa? Hôm nay tôi ở bên ngoài không về được, ngày mai chúng ta lại đi đánh địa cung đi.
Nhất Lộ Du Dương
Ông chủ tạm thời quyết định muốn ở một đêm, còn kéo tôi theo, đúng là tiểu yêu tinh xấu xa!
Tiểu yêu tinh xấu xa? Ngón tay đang kéo tin nhắn của Trâu Kỳ khựng lại, liếc nhìn buồng tắm, trong lòng không khỏi nghĩ con dê này lá gan càng lúc càng lớn.
Nhất Lộ Du Dương
Nghe nói mặt trời mọc bên này đẹp lắm, lần sau có cơ hội sẽ cùng anh đi.
Nhất Lộ Du Dương
Sư huynh, chúng ta tìm thời gian gặp offline đi.
Gặp offline? Trâu Kỳ nhẹ cong khoé miệng, anh thì không thành vấn đề, chỉ sợ Lộ Dương suy sụp thôi.
Nhưng em ấy đã muốn thế, vậy thì tìm cơ hội thỏa mãn em ấy là được.
Về phần ngắm mặt trời mọc….
Vốn Trâu Kỳ dự định ngày mai cùng đi với Lộ Dương, nhưng cậu lại nói thế, thôi thì cứ để lần sau vậy.
Lộ Dương không biết vì mình thổ tào mà bị Trâu Kỳ ghi sổ, vui sướng tắm rửa.
Lúc bước ra thì thấy Trâu Kỳ ngồi trên ghế mây, nửa dựa vào ghế, cúi đầu lật sách trong tay, đùi phải khoát lên trên chân trái, rõ ràng là tư thế hai chân bắt chéo, rơi vào anh ta lại mang cảm giác ưu nhã thanh thản.
Nhìn hai cái đùi một chút, nếu bị đám con gái trong lớp thấy phỏng chừng đã gào to oppa chân dài rồi, Lộ Dương cảm thán nghĩ.
Lộ Dương đi tới cạnh anh, “Boss, anh đang xem gì vậy?”
“Tuỳ tiện xem thôi.” Trâu Kỳ gấp sách lại, là một quyển tài chính kinh tế.
Anh đặt sách sang bên cạnh đứng dậy lại đi vào phòng tắm, lúc ra trong tay còn cầm theo khăn lông.
Trâu Kỳ bước tới phủ khăn lên đầu Lộ Dương: “Lau khô.”
“A, cảm ơn boss.” Lộ Dương ngoan ngoãn dùng khăn lau khô tóc, cho đến khi được thì máng khăn cùng chỗ với khăn Trâu Kỳ trước đó.
*
Sau khi tắm rửa xong cơm chiều cũng tiêu hoá ít nhiều, Lộ Dương thích thú tiêu diệt hộp bánh gato, nhưng vẫn không quên chia cho Trâu Kỳ một phần.
Trâu Kỳ không hẳn thích ăn ngọt nhưng nhìn biểu cảm mỹ vị của cậu bất giác cũng ăn hơn phân nửa.
Ăn xong, Lộ Dương đi đánh răng rồi ôm điện thoại tót lên giường chơi, nhìn phản hồi chỉ độc từ “Được” Quân Lâm gửi cho mình, không biết là đáp ứng gặp offline hay đáp ứng ngắm mặt trời mọc, nhưng dù là cái nào cũng tốt, trước sau gì cũng phải làm hết mà.
Trong lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Quân Lâm, thỉnh thoảng Lộ Dương cũng thấy Trâu Kỳ di chuyển ngón tay trên bàn phím, không biết là buồn chán hay thế nào.
Có lẽ là cảm thấy quẳng Trâu Kỳ một bên không tốt lắm, Lộ Dương nói Quân Lâm một tiếng rồi tắt máy quay sang chuyện phím với Trâu Kỳ.
“Nhà anh có giống như mấy bộ phim trên TV, yêu cầu anh và anh Trâu trung bình tấn rồi nghỉ nghiêm các loại không?” Lộ Dương thật sự rất hiếu kỳ cuộc sống của gia đình quân nhân.
“Không có.” Trâu Kỳ dừng một chút lại nói, “Khi còn bé, tôi và anh hai ở cùng bà nội, mẹ thì đi theo quân đội.”
“Hai anh không đi theo sao? Là người nhà hẳn là được chứ?” Lộ Dương hỏi.
Trâu Kỳ gật đầu, quả thật có thể nhưng anh không nỡ bỏ mặc bà nội nên vẫn ở cùng bà đến khi bà qua đời, lúc ấy anh chỉ vừa lên trung học.
Kỳ thật thời gian anh ở cùng ba mẹ không nhiều, mẹ còn tốt, hàng ngày có thể trở về thăm nom một chút nhưng ba mang trách nhiệm trên người nhiều năm khó gặp một lần, mãi sau này ba xuất ngũ về C thị dưỡng lão thời gian gặp mặt mới từ từ tăng lên.
Lộ Dương không ngờ Trâu Kỳ lại do một tay bà nội nuôi nấng, cậu từ nhỏ đã gần gũi cha mẹ, trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ là cậu và chị hai nên từ bé cha mẹ đã xem hai người như bảo bối mà cưng chiều, cho nên cậu không cách nào hiểu hết cảm giác không có cha mẹ kề bên được.
Khó trách tính cách boss lại lầm lì như thế, nhất định khi bé thiếu hụt tình cảm cha mẹ mà ra, ngẫm lại cũng thật đáng thương.
Nghĩ vậy, ánh mắt cậu nhìn Trâu Kỳ lại càng thêm đồng cảm.
“Ánh mắt đó của cậu là sao?” Trâu Kỳ chú ý ánh mắt dào dạt sự đồng cảm của cậu, nhíu mày.
“Không có gì.”‘ Lộ Dương lắc đầu, nhớ tới buổi sáng Trâu Kỳ có nói rảnh rỗi sẽ dẫn cậu về xem huy chương liền nói, “Hiện tại anh sống cùng ba mẹ à?”
“Ở riêng.”
“Vậy đứa nhỏ làm sao bây giờ?” Lộ Dương buột miệng nói ra.
“Đứa nhỏ nào?” Trâu Kỳ nhìn cậu, “Nhà chúng tôi chỉ có một đứa bé là Quả Quả.”
Lộ Dương sửng sốt một chút, giờ mới ngộ ra đứa trẻ Khương Duyệt nhắc tới lúc trước là Quả Quả, vậy mà cậu còn tưởng nhầm là đứa nhỏ của Trâu Kỳ, nghe người khác kể Trâu Kỳ độc thân cậu lại tưởng là ly hôn, hoá ra là chưa có kết hôn?
Nhìn dáng vẻ rõ ràng là hiểu lầm cái gì đó của Lộ Dương, Trâu Kỳ đang muốn lên tiếng, Lộ Dương lại chuyển đề tài.
Hai người cứ như vậy trò chuyện hồi lâu, nói được một lúc Lộ Dương đầu hàng trước tiên, ôm gối nghiêng đầu tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Trâu Kỳ thấy đầu cậu từng chút từng chút gục xuống, nhịn không được khẽ cười, xuống giường đi qua đặt cậu nằm ngay ngắn lại.
Khi Trâu Kỳ di chuyển cậu tỉnh dậy, mắt nửa khép nửa mở, mơ mơ màng màng nhìn Trâu Kỳ lầm bầm một câu “Ông chủ ngủ ngon” rồi trở mình ngủ tiếp.
Trâu Kỳ giúp cậu đắp kín mền, thấp giọng nói “Ngủ ngon.” Mới trở lại giường mình, tắt đèn đi ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...