Gặp Lại Tính Phúc H FULL


"Tổng thể vở kịch không tệ lắm, chỉ có mấy chỗ động tác của em không đủ tự nhiên." Phó Thần An đối với tiểu tính tình của cô không bực không giận, ngược lại còn cười nhẹ giải thích.

"Chỗ nào cơ?" Tuy rằng Quý Văn rất tự tin với bộ dáng cùng kỹ thuật diễn của mình, nhưng xem cái vẻ mặt đứng đắn thảo luận nội dung kịch của anh, sắc mặt cũng chậm rãi thay đổi, từ giận dỗi, khinh thường ban đầu biến thành thưởng thức cùng hơi hơi hổ thẹn.

Xác thật, Phó Thần An chỉ ra mấy chỗ kia, sau khi được anh chỉ đạo, cô lại lần nữa ngẫm lại tư vị, sau đó suy diễn, phát hiện cảm tình nhân vật lập tức đầy đủ hơn rất nhiều.

Khuôn mặt nhỏ căng chặt cũng chậm rãi bắt đầu tươi cười.

"Còn có một vấn đề nữa." Sau một phen thảo luận, Phó Thần An nhìn cô bé lúc đầu còn tức giận giờ trên mặt thần thái sáng láng, con ngươi thanh triệt phiếm ánh nước.

"Tới gần chút, anh chỉ cho em xem." Bàn tay trắng nõn anh tuấn của nam sinh khều khều cánh tay nữ sinh.

"Chỗ nào?" Bộ dạng nữ sinh khát khao học hỏi.

Nữ sinh hưng phấn bước tới cạnh anh một bước, ngước mắt ngốc nghếch nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.


Sau đó, bên hông mảnh khảnh của nữ sinh bỗng chốc nhiều thêm một bàn tay to, nhanh chóng ôm sát cô, áp người cô vào ngực mình.

Trên đôi môi quyến rũ đầy đặn đột nhiên nhiều hơn hai mảnh cánh môi mềm mại ấm áp.

Trong nháy mắt Quý Văn kính hô, đầu lưỡi của nam sinh nhân cơ hội tiến vào miệng thơm của cô.

Môi lưỡi cùng sử dụng, nhanh chóng đem nữ sinh ngây thơ dại ra hôn đến chân tay tê dại, mềm oặt trong lồng ngực anh, thật lâu không tìm về chính mình được.

Đó là nụ hôn đầu tiên của Quý Văn, cũng là lần đầu tiên dựa vào nam sinh gần như vậy.

Gần đến cô có thể ngửi thấy hương vị sữa tắm thanh dịu trên người anh, còn có tiếng trái tim hữu lực nhảy lên.

Cùng với vật cứng bên hông cô nữa, Quý Văn đã mười chín tuổi đương nhiên biết đó là thứ gì.

Gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, tay nhỏ mềm mại nắm chắt áo thun bên hông anh.


Nam sinh chỉ là ôm cô hôn môi, tuy rằng kỹ thuật hôn cũng không tính là thành thạo gì, nhưng đối với Quý Văn thanh thuần như tờ giấy trắng lúc đó thì đã là "tay già đời chốn tình trường" rồi.

Sau đó khi đã xác định quan hệ mới thẳng thắn với nhau, đó cũng là nụ hôn đầu của Phó Thần An, cơ mà Quý Văn lại không tin, vì sao cùng là nụ hôn đầu, vậy mà biểu hiện của anh lại thuần thục đến thế?

Thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển, nam sinh cuối cùng cũng buông cái miệng nhỏ đỏ bừng ra, bàn tay to bá đạo ôm eo thon của cô.

Quý Văn chưa phục hồi tinh thần, ngốc lăng nước mắt nhìn nam sinh trước mặt, mắt hạnh càng là ánh nước long lanh, cánh môi phấn nộn kiều diễm ướt át.

"Lúc diễn xuất không được chạm vào khóe miệng tên kia có nghe không?" Tiếng nói trầm thấp bá đạo của nam sinh vang lên bên tai Quý Văn, cùng với bàn tay to bên hông mềm nhẹ vuốt ve sau lưng cô.

Quý Văn chỉ có thể ngơ ngơ gật đầu, xong hết mới phát hiện kì thật trước tới nay, cảnh hôn trong kịch nói đều là giả, chỉ là thân mật gần sát nhau, khóe miệng đúng thật sẽ ngẫu nhiên như chuồn chuồn lướt nước đụng vào.

Sau đó Quý Văn mới biết được, hóa ra Phó Thần An sớm đã đổ cô, chỉ là cô vẫn luôn ngây ngốc, cho rằng nam sinh kia không cảm thấy hứng thú với mình.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận