Cố Thừa Minh vuốt vuốt mi tâm, nhẹ thở ra một hơi, khói bụi rơi xuống, anh nhẹ nhàng gảy một cái.
Đây là một học khu, cách đó không xa có một trường trung học, giờ này chính là thời gian cơm tối, tốp năm tốp ba học sinh đeo túi xách về nhà, lầu dưới các loại quán nhỏ cũng bày hàng, mùi thơm từ dưới lầu bay lên, từ cửa sổ truyền vào.
Cố Thừa Minh ngửa đầu nhìn trời một chút, chỉ cảm thấy giống như lập tức thanh âm bên ngoài đều biến mất, một mình anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, giữa ngón tay là điếu thuốc đang cháy.
Cố Thừa Minh thực sự quá mệt mỏi, khẽ nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, hút thuốc để cho mình thanh tỉnh chờ Bánh Đậu cơm nước xong xuôi.
Anh không muốn lộ vẻ mệt mỏi trước mặt Thẩm Diễm.
Cố Thừa Minh khẽ thở dài một hơi, thuốc hút xong, lại cầm thêm một điếu.
Bánh Đậu ăn cơm rất chậm, cậu lại muốn cùng mẹ nói chuyện, liền lề mà lề mề một giờ trôi qua còn chưa ăn xong, lúc này, Cố Thừa Minh vẫn ngồi ở trên ban công.
Thẩm Diễm nhịn không được đứng dậy đi ban công, cô để Bánh Đậu một mình ăn, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, mới vừa đi vào, cô liền ngửi nồng đậm mùi khói.
Cô nhíu mày nhìn về phía ban công, nơi có bóng lưng của nam nhân.
Anh tựa ở nơi đó, trên tay kẹp lấy thuốc, bên người khói mù lượn lờ.
Thẩm Diễm nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Cố Thừa Minh, thực sự không yên lòng, liền đi tới.
Thẩm Diễm đẩy cửa ra, Cố Thừa Minh kinh ngạc ngẩng đầu.
Thẩm Diễm cúi đầu nhìn về phía trên bàn trà cái gạt tàn thuốc gần như đã đầy, cô lúc này mới phát hiện trong mắt đối phương rất nhiều tơ máu.
Cố Thừa Minh dãn nhẹ một hơi, nói : "Ăn xong rồi?"
Thẩm Diễm ra bên ngoài nhìn một chút, lắc đầu nói : "Không có, còn đang ăn."
Cố Thừa Minh dường như bất đắc dĩ, "Ừ" một tiếng, không nói chuyện.
Thẩm Diễm trong lòng giãy dụa, Cố Thừa Minh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Thẩm Diễm rốt cục quyết định, nói : "Anh không nên hút thuốc lá, nếu như quá mức mệt nhọc, hút thuốc sẽ chỉ phản tác dụng.
Anh...!có muốn đến trên giường nghỉ ngơi một chút không?"
Cố Thừa Minh mặt lộ vẻ kinh ngạc, Thẩm Diễm nói : "Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là nhìn anh thật giống như rất mệt mỏi, nếu như.
.
.
Nếu như không gấp, có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, chờ Bánh Đậu ăn xong, tôi sẽ gọi anh."
"Tạ ơn, không cần." Cố Thừa Minh khàn giọng.
Thẩm Diễm cố chấp nói : "Anh rất mệt mỏi, anh cần nghỉ ngơi."
Cố Thừa Minh ngửa đầu nhìn người phụ nữ nà, trong mắt của cô là quan tâm cùng lo lắng.
Cố Thừa Minh nghĩ, anh đã bao lâu không nhìn thấy ánh mắt như vậy rồi?
Anh bận quá, bận đến không rảnh bận tâm thân thể của mình, bận đến không có thời gian bắt đầu một đoạn tình cảm khác.
Thẩm Diễm nhìn chằm chằm anh, Cố Thừa Minh đứng lên nói : "Vậy liền làm phiền em."
"Không cần cám ơn."
Cố Thừa Minh gật gật đầu, ngoà ban công cửa chính là phòng ngủ, chỉ có một cái phòng ngủ, Cố Thừa Minh vẫn do dự một chút.
Chỉ là vừa nhìn thấy thanh lịch ga giường cùng đệm chăn, anh liền thật cảm giác thân thể có nhu cầu cấp bách buông lỏng cùng nghỉ ngơi.
Cố Thừa Minh mấp máy môi, Thẩm Diễm đã chạy đến tủ quần áo ô chăn màn mới ra tới, giải thích: "Mới."
"Ừm." Cố Thừa Minh lên tiếng.
Thẩm Diễm nói : "Vậy anh nghỉ ngơi trước, tôi ra ngoài, tôi sẽ đóng cửa lại cho."
Thẩm Diễm khẽ đóng cửa, lộ một cái khe nhỏ, trong phòng khách ấm áp tia sáng.
Cố Thừa Minh ngồi tại đầu giường, nhìn chằm chằm kia tia sáng màu da cam, đem âu phục áo khoác cởi xuống, giữ nguyên áo nằm vật xuống trên giường, không biết là bởi lời nói của người phụ nữ ấy, hay là bởi vì ánh mắt quan tâm của cô, Cố Thừa Minh tựa như là hơi dính lên giường liền ngủ rất tốt, không có nằm mơ, toàn bộ thân thể đều rất buông lỏng.
Thẩm Diễm một bên lột tôm cho Bánh Đậu, một bên hướng phòng ngủ nhìn, phát hiện không có khói bay ra, cô mới thở dài một hơi.
Cô thật sợ anh lại tiếp tục hút thuốc.
Bánh Đậu kỳ thật ăn cũng không phải nhiều hơn, chỉ là tiểu hài tử thích chơi, vừa ăn vừa nói, còn xem phim hoạt hình, dáng vẻ rất hưởng thụ.
Qua mười phút đồng hồ, Thẩm Diễm vụng trộm mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Cố Thừa Minh chăn mền cũng không đắp, cứ như vậy nằm ở nơi đó.
Thẩm Diễm : ".
.
."
Trong miệng lầm bầm hai câu, mười phần không vui vẻ, đi qua định cho đem chăn mền đắp lên.
Nhưng mà Cố Thừa Minh là trực tiếp nằm bên trên chăn mền, Thẩm Diễm im lặng.
Thẩm Diễm chống nạnh đứng tại bên giường, nhìn chằm chằm nam nhân ngủ say.
Rất giống sáu năm trước, gương mặt này vẫn có loại mê hoặc để cô trầm mê.
Thẩm Diễm khẽ thở dài một cái, nhẹ nhàng lật người Cố Thừa Minh, đem chăn mền lôi ra.
Cố Thừa Minh bị cô đẩy lật cả người, chăn mền vẫn là không nhúc nhích.
Thẩm Diễm :-_-|||
"Chăn mền cũng không đắp, nghĩ như vậy uống thuốc là xong sao." Thẩm Diễm nhỏ giọng lầm bầm, trên tay vẫn là phí sức đẩy bả vai anh, khí lực cũng không dám dùng quá lớn, sợ đem người làm tỉnh lại.
Thẩm Diễm một người trong phòng ngủ hì hục hì hục nửa ngày, Bánh Đậu thật lâu không thấy mẹ trở về, liền hấp tấp theo tới, nhìn thấy ba nằm ở trên giường, còn mẹ.
.
.
Mẹ đang làm gì?
Bánh Đậu đứng tại cửa, đèn phòng khách lập tức đều chiếu vào.
Đứa nhỏ một mặt hiếu kì thêm nghi hoặc nhìn người lớn.
Thẩm Diễm lúc này mới phát hiện mình cùng Cố Thừa Minh tư thế có bao nhiêu xấu hổ, cô xụ mặt nói : "Trở về ăn cơm đi con."
"Vâng" Bánh Đậu ngoan ngoãn quay đầu, về bàn ăn.
Bánh Đậu ăn no liền chống cằm suy nghĩm không hiểu ba mẹ đang làm gì.
Sau mười phút, Thẩm Diễm sắc mặt ửng đỏ đi tới, trên mặt không có biểu lộ.
Bánh Đậu: "? ? ?"
Thẩm Diễm sờ đầu cậu một chút, nói : "Ăn cơm."
"Con ăn no rồi."
Thẩm Diễm : ".
.
."
Thẩm Diễm bối rối, không biết có nên đánh thức Cố Thừa Minh không, nhưng cô lại đau lòng anh đang nghỉ ngơi.
"Mẹ, ba đang làm gì? Chúng ta không trở về sao?"
"Ba quá mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, Bánh Đậu rất muốn trở về sao?"
Bánh Đậu thật nhanh lắc đầu, nói: "Không có.
Bánh Đậu muốn ở chỗ này."
Thẩm Diễm nở nụ cười, nói : "Con nên nói chuyện với ba nhiều một chút, làm việc mệt mỏi sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
"Vâng ạ"
Thẩm Diễm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ rồi.
Cô nghĩ, mấy giờ thì nên đánh thức anh...
"Mẹ, đêm nay concó thể không quay về sao?"
Thẩm Diễm giật nảy mình, nói : "Không quay về?"
Bánh nhân đậu ngây thơ nói : "Ba đang ngủ, con cũng muốn ngủ với mẹ ở đây."
Thẩm Diễm vỗ trán, nói : "Không được.
.
."
"Vì cái gì không được? Ba làm được mà."
Thẩm Diễm bất lực.
Nhưng Thẩm Diễm không cách nào giải thích, đành khoát tay áo, nói: "Ừ.
.
.
Chúng ta đi xem phim hoạt hình, một lúc sau lại gọi ba con dậy."
Bánh Đậu không vui vểnh miệng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẹ.
Thẩm Diễm ôm lấy con trai, hai người ở trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, thanh âm rất nhỏ.
Sau đó.
.
.
Nhìn một chút, không cẩn thận liền ngủ mất.
Đại khái là bầu không khí quá ấm áp, hoặc đây là hình ảnh trong nội tâm cô một mực khát vọng, cô liền ngủ quên khi ôm Bánh Đậu trong tay.
Cuối cùng lúc thức tỉnh, trên TV phim hoạt hình đã ngừng.
Thẩm Diễm biến sắc, đã là mười hai giờ đêm.
Thẩm Diễm nghĩ, hỏng bét, cũng may mới vừa ngủ mơ mơ màng màng, thân thể Bánh Đậu trong lòng rất ấm áp.
Thẩm Diễm cánh tay tê dại, vẻ mặt đau khổ đem Bánh Đậu đặt ngang ở trên ghế sa lon, cầm y phục của mình nhẹ nhàng đắp lên.
Sau đó cẩn thận đi đến phòng ngủ, Cố Thừa Minh còn đang ngủ, điện thoại hiện vài cuộc gọi nhỡ.
Thẩm Diễm cảm thấy cảm thấy bất an, đứng tại bên giường chờ một hồi lâu, sau đó đưa tay vỗ nhè nhẹ nam nhân một chút.
"Cố.
.
."
Mà lần này, cô chỉ đập hắn một chút, gọi một chữ, nam nhân liền tỉnh, trong ánh mắt tơ máu ít đi rất nhiều, hiển nhiên là nghỉ ngơi vô cùng tốt.
Nhưng Cố Thừa Minh vẫn còn mờ mịt, ánh mắt của chuyển hướng Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm kiên trì giải thích : "Đã, đã mười hai giờ, thật xin lỗi, tôi vừa rồi cũng ngủ.
Bánh Đậu vừa rồi cũng ở trong lòng tôi ngủ."
Thẩm Diễm mười phần ngượng ngùng lần này thật là lỗi của cô.
Cố Thừa Minh không có lộ ra vẻ không vui, chỉ là nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói : "Mười hai giờ rồi?"
Thẩm Diễm gật gật đầu.
Cố Thừa Minh đứng dậy xuống giường, lúc này mới nhìn thấy chăn mền trên người, giày cũng bị cởi xuống.
Chẳng biết tại sao, Thẩm Diễm mặt bỗng dưng đỏ lên, cơ hồ muốn đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh đột nhiên nói : "Bánh Đậu đâu?"
"Ở trên ghế sa lon." Thẩm Diễm luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Thừa Minh dãn nhẹ một hơi, đi ra hướng phòng khách, Bánh Đậu nằm trên ghế sa lon đang ngủ say.
Cố Thừa Minh lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, nhìn thấy phía trên mấy cái miss calls, sắc mặt cũng không thay đổi.
Thẩm Diễm lại là nhìn thấy tên người gọi kia.
Là Cố gia phu nhân,người phụ nữ của Cố Thừa Minh.
Giống như bất cứ lúc nào, Thẩm Diễm nhìn thấy cái tên này, nghĩ đến người này, tâm tình đều sẽ trở nên vô cùng trầm thấp.
Hai người đều trầm mặc, Cố Thừa Minh cúi xuống, muốn ôm Bánh Đậu,
Thẩm Diễm rất muốn giữ anh ở lại, đã muộn như vậy, cô không có ý nghĩ không an phận nào, chỉ muốn để mọi người được nghỉ ngơi.
"Tôi đi giúp anh gọi xe." Thẩm Diễm nói.
Về việc này, lão Trương khẳng định coi Cố Thừa Minh sẽ ở chỗ này qua đêm, gọi điện thoại, Cố Thừa Minh không có tiếp, lão Trương liền gửi tin nhắn ngắn.
Cố Thừa Minh không chối từ, ôm lấy con trai cùng Thẩm Diễm ra ngoài.
Vừa mới đi tới cửa, Bánh Đậu liền tỉnh.
Cậu ghé vào vai Cố Thừa Minh, tỉnh tỉnh mê mê nhìn xem Thẩm Diễm.
"Mẹ"
Bánh Đậu mơ hồ.
"Ngoan, ba mang con về nhà." Thẩm Diễm nhẹ nói.
Bánh Đậu nhìn Cố Thừa Minh, lại nhìn xem Thẩm Diễm.
Chẳng biết tại sao, tiểu gia hỏa lại đỏ vành mắt.
"Con không nghĩ về nhà.
.
." Bánh Đậu lắp bắp, mắt đỏ ngầu nói, "Con muốn ở cùng một chỗ với mẹ."
Hai người lớn liền ngây người.
Bánh Đậu hiển nhiên chưa tỉnh, mắt vẫn còn nhắm, đầu tựa vào vai Cố Thừa Minh.
"Con không nghĩ về nhà.
.
.
Ba.
.
."
Bánh Đậu ủy khuất nói, mơ hồ nũng nịu.
Thẩm Diễm khẩn trương nhìn sắc mặt Cố Thừa Minh.
Cố Thừa Minh trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra một điểm gì.
Thẩm Diễm nói : "Con.
.
."
"Mẹ.
.
."
Bánh Đậu vươn tay, hướng Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm do dự, Cố Thừa Minh lại hướng về phía cô, đem con trai đưa cho Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm vội tiếp tới, Bánh Đậu nghe được mùi vị quen thuộc, lên tiếng nở nụ cười, thỏa mãn tiếp tục ngủ thiếp đi.
Cố Thừa Minh & Thẩm Diễm : ".
.
."
Đứa nhỏ này.
Thẩm Diễm cẩn thận từng li từng tí nói : "Nếu không đêm nay anh ở lại nơi này, ngủ cùng Bánh Đậu trên giường, tôi sẽ ngủ ngoài phòng khách."
Cố Thừa Minh mi tâm nhíu lên, Thẩm Diễm cho là anh không nguyện ý, nói : "Không sao, tôi ngủ ghế sô pha, kỳ thật tôi cũng không thế nào ngủ trong phòng ngủ."
Cô chỉ là nghĩ giải thích một chút, không nghĩ làm cho nam nhân hiểu lầm, nào biết thốt ra lời này xong, Cố Thừa Minh sắc mặt liền càng không tốt, cau mày hỏi : "Cái gì gọi là không thế nào ngủ phòng ngủ? Em thường xuyên ngủ ở trên ghế sa lon?"
Thẩm Diễm có một ít đam mê, ví dụ như cô rất thích mua ghế sô pha rộng rãi, đủ để một nhà ba người nằm cùng nhau.
Chỉ là, hiện tại đến thành phố này, cô chỉ có một mình, nhưng ghế sô pha vẫn là mua rộng hơn bình thường, nằm không có cảm giác chật hẹp.
Thẩm Diễm nhìn một chút ghế sa lon của mình, nghi ngờ nói : "Đúng vậy, làm sao?"
Cố Thừa Minh nhìn cô mấy giây, nói : "Em cùng Bánh Đậu đi phòng ngủ, tôi ngủ ghế sô pha."
Thẩm Diễm vội nói : "Không được không được! Tôi ngủ ghế sô pha, anh ngủ phòng ngủ! Tôi vào phòng ngủ sẽ bị mất ngủ"
Cố Thừa Minh hồ nghi nhìn cô, Thẩm Diễm liền kém thề với trời, Cố Thừa Minh lúc này mới tin tưởng.
Thẩm Diễm ôm lấy Bánh Đậu đi phòng ngủ, hài tử còn đang nắm tay cô không thả, Thẩm Diễm nhẹ nhàng kéo tay con trai, quay đầu hỏi : "Anh muốn tắm rửa không?"
Cô biết Cố Thừa Minh là cực thích sạch sẽ, liền dẫn anh đi vào toilet trước, hơi lúng túng nói : "Diện tích không lớn, anh cố chịu một chút."
Cố Thừa Minh gật gật đầu, Thẩm Diễm đột nhiên nghĩ đến, nói : "Tôi chỗ này không có quần áo của anh."
Thẩm Diễm đỏ mặt ra ngoài, phòng vệ sinh đóng lại.
Thẩm Diễm nhìn xem thời gian, cầm túi tiền đi ra ngoài, mấy phút đồng hồ sau, cô thở hồng hộc chạy về, cầm trong tay túi quần lót của nam cô vừa mua ở tiệm tiện lợi giá rẻ.
Hơn nửa đêm, một nữ nhân trẻ tuổi đi mua đồ lót nam, ánh mắt quỷ dị của nhân viên kia vẫn đeo bám Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm cầm đồ về nhà mới phát hiện mình vừa làm cái gì, c sụp đổ muốn đập đầu vào tường.
Trời ạ! Cô đã làm gì! Cô vậy mà chạy đi mua đồ lót cho Cố Thừa Minh! Cô điên rồi sao?!
Thẩm Diễm ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, Cố Thừa Minh tắm rất nhanh, ra tới ngoài nhìn thấy Thẩm Diễm như quỷ mị ngồi ở trên ghế sa lon, dù là Cố Thừa Minh cũng bị giật nảy mình.
Tiếp theo, anh thấy Thẩm Diễm ngượng ngùng đưa túi đồ qua cho anh: "Vừa mới mua, chưa có giặt qua..."
Một nháy mắt, Cố Thừa Minh thần sắc trở nên cực kì cổ quái, ánh mắt cũng rất phức tạp.
Thẩm Diễm không dám nhìn mặt anh, chỉ muốn tìm chỗ trốn.
Cố Thừa Minh nhận lấy, nói : "Cám ơn."
"Không khách khí." Thẩm Diễm nhanh chóng nói xong, quay lưng đi.
Cố Thừa Minh : ".
.
."
Anh quay vào phòng mặc đồ Thẩm Diễm vừa mua, phát hiện số đo vậy mà phù hợp, Cố Thừa Minh sắc mặt càng cổ quái.
Không ai biết ngoài phòng khách, trên ghế sa lon, Thẩm Diễm nắm tóc bứt muốn thành ni cô.
Cô khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm đêm nay sẽ ngủ không được, về sau mặt mũi nào nhìn Bánh Đậu và Cố Thừa Minh? Đối phương có thể hay không cho là cô có mục đích khác?
Cố Thừa Minh nghe được trong phòng khách rất nhỏ tiếng cào ghế sa lon, khóe miệng của anh không dễ dàng phát giác câu lên một đường cong rất nhỏ, mặc dù không quá hài lòng về quần áo trên người, nhưng tâm tình của anh rất tố.
Nhắn cho lão Trương một tin nhắn ngắn, nói ngày mai tới đón mình, cùng cầm theo một bộ quần áo sạch tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...