"Hôm nay mẹ có đi chơi không?"
Mấy ngày liền không đi mẫu giáo, đứa nhỏ tưởng là nghỉ lễ, mẹ cũng không phải đi làm, ngày nào cũng có thể cùng cậu chơi đùa.
Thẩm Diễm ôm lấy cậu, thân thể cứng đờ: "Hôm nay mẹ không đi ra ngoài, mẹ có việc rất quan trọng phải làm.
Bánh Đậu, con có thể xuống lầu chơi cùng Lưu nãi nãi một lát được không?"
"Mẹ có lớp không?"
Điều duy nhất cậu hiểu là mẹ cậu sắp dạy học, Thẩm Diễm cười nói: "Không có, ừm, là chuyện quan trọng khác.
Buổi trưa con ăn cơm ở nhà Lưu nãi nãi, Lưu nãi nãi nhớ con lắm."
"Vâng ạ"
Thật ra cậu cũng thích Lưu nãi nãi lắm, nhưng cậu cũng thích ở bên mẹ.
Tuy nhiên mẹ nói cậu đi Lưu nãi nãi thì cậu phải nghe lời.
Bánh Đậu trịnh trọng gật đầu, Thẩm Diễm tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng xong, gửi cậu cho Lưu nãi nãi ở dưới lầu.
Lưu nãi nãi rất thích đứa bé nên vui vẻ nhận lời.
Ngày mai Bánh Đậu sẽ rời đi, Thẩm Diễm không muốn bà cụ phải buồn khi biết đứa nhỏ đã bỏ đi nên hôm nay cô để Bánh Đậu ở cùng Lưu nãi nãi.
Thẩm Diễm khẽ lộ ra nụ cười, không muốn cảm thấy có lỗi với chính mình, con đường này là do chính mình lựa chọn, không có gì phải phàn nàn.
Ở nhà còn có một đứa nhỏ, Doubao mặc dù vừa xuống lầu chơi, nhưng Thẩm Diệc luôn cảm thấy Doubao đã về sớm, trong nhà yên tĩnh, chỉ có tiếng bước đi của chính cô.
Nụ cười trên mặt Thẩm Diễm biến mất, cô mím môi, lấy vali ra, sau đó mở tủ quần áo của con trai, lôi hết ra và xếp vào vali.
Ở nơi như Cố gia, mấy bộ quần áo này có lẽ sẽ không cho trẻ con dùng.
Thẩm Diễm chọn bộ quần áo mới mua cho Bánh Đậu và vài bộ quần áo đẹp hơn ngày thường mà cô đã mua, sau đó bỏ vào món quà Cố Thừa Minh tặng.
Thẩm Diễm không gói nhiều hành lý cho Bánh Đậu, một chiếc vali cỡ vừa là đủ, cô nhìn qua mọi nơi trong nhà, nhưng cuối cùng vẫn không vừa.
Một buổi sáng trôi qua, Thẩm Diễm không hề cảm thấy đói, dường như cô không cảm giác được thời gian trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lọt vào trung tâm làm cho cô có chút chói mắt, ánh mắt có chút mờ mịt.
Thẩm Diễm đưa tay dụi mắt để tầm nhìn rõ ràng hơn, ngồi xuống bàn, lấy ra một tờ giấy trắng, đặt lên bàn.
Cô cầm bút trên tay phải nhìn chằm chằm vào chậu cây xanh trên bàn, trong đầu có rất nhiều nội dung, đặt trên đầu ngón tay nhưng cô không viết được chữ nào.
Bánh Đậu rất thích đồ ngọt vì vậy anh phải chú ý bắt nó đánh răng buổi tối.
Bánh Đậu rất thích thịt, như sườn heo kho và cơm cà ri gà, nhưng đừng ăn quá nhiều sẽ khiến bụng khó chịu.
Bánh Đậu rất nhạy bén và thông minh nhưng thực ra lại khá rụt rè, nếu nói rằng có thể ngủ một mình vào buổi tối thì anh phải trông chừng con vào ban đêm, vì thực ra nó rất sợ phải ngủ một mình.
Nếu có thể, hãy để người lớn ngủ với nó.
Bánh Đậu cư xử rất tốt, nhưng cũng nhạy cảm, hãy cẩn thận để không làm tổn thương lòng tự trọng của đứa bé.
Bánh Đậu thích ăn bánh hấp và bột chiên vào buổi sáng, nhưng lại ghét bánh mì.
Bánh Đậu ghét rau mùi và hạt tiêu, vì vậy hãy cố gắng cho hai nguyên liệu này vào món ăn càng ít càng tốt.
Bánh Đậu...
Ngón tay Thẩm Diễm khẽ run, hai mắt mở to để không cho nước mắt rơi xuống, mím chặt môi, cầm bút viết ra từng chút một, dùng sức mạnh đến mức làm thủng mấy chỗ.
Thẩm Diễm kìm được nước mắt, thậm chí không dám nghĩ tới việc từ lúc sinh ra Bánh Đậu đến giờ.
Cô nghĩ chắc mình điên rồi, bí mật sinh con nhưng cuối cùng lại muốn trả lại, cô mơ hồ tự hỏi, nếu đã lường trước được tình huống này, liệu cô có còn lựa chọn làm như vậy không?
Thế gian không thể đoán trước được, nếu như lúc đó cô biết được thì câu trả lời sẽ là không, cô vẫn sẽ thân thiết với Cố Thừa Minh và sẽ cố gắng hết sức để kết hôn với anh.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, vừa rơi xuống mặt giấy liền in ra một dấu chấm ướŧ áŧ, Thẩm Diễm vội vàng dời mặt đi, ngây người nhìn tờ giấy.
Cô không biết mình đã viết bao lâu, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô nhận ra một tờ giấy đầy chữ, cô đã lấy tờ thứ hai ra để viết.
Thẩm Diễm lau nước mắt, tiếp tục viết.
Trong khoảng thời gian này, Bánh Đậu không có tới tìm cô, Thẩm Diễm đặt bút xuống, viết hai chữ Bánh Đậu lên hai mảnh giấy.
Đó là mối quan tâm cuối cùng và sự miễn cưỡng của cô đối với đứa con của mình trong vai trò làm mẹ.
Thẩm Diễm thở dài, gấp tờ giấy lại, cho vào một cái phong bì, cô ấn mép đặt lên bàn, đột nhiên đầu óc trống rỗng, không nhớ ra cái gì, cứ như vậy ngây người ngồi ở chỗ đó.
Đã một ngày cô không ăn, nhưng cũng không cảm thấy đói, không biết từ lúc nào, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, vừa đứng lên liền nhìn thấy hoa mắt.
Thẩm Diễm vội vàng chống đỡ vách tường, nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ.
Bánh Đậu luôn nghe lời cô, cô để đứa nhỏ ở nhà Lưu nãi nãi chơi, cậu ở nhà Lưu nãi nãi ngoan ngoãn, không ồn ào, không nghịch ngợm, thậm chí cậu rất muốn biết mẹ mình đang làm gì, khi nào thì xong việc.
Mẹ đến đón cũng sẽ hỏi han cẩn thận, lễ phép chứ không ồn ào như những đứa trẻ khác.
Bánh Đậu luôn luôn hiểu chuyện.
Thẩm Diễm trở về phòng ngủ, mê man ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vali trên mặt đất mà lòng trống rỗng, không nghĩ được gì.
Thời gian trôi qua, cô biết mình chỉ có một đêm để dành cho Bánh Đậu nhưng cô không muốn xuống đón con, không dám nhìn mặt đứa trẻ.
Lòng cô chua xót, trời đã tối hẳn, kim giây không ngừng nhích từng chút một, quay hết vòng này đến vòng khác, Thẩm Diễm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ đến số mười, rốt cuộc cô cũng đứng dậy, mở cửa và đi xuống cầu thang.
Khi Lưu nãi nãi ra mở cửa, bà có chút kinh ngạc, đã muộn như vậy, bà nghĩ Thẩm Diễm bận quá nên mới gửi con ở đây một đêm, bà đã trấn tĩnh đứa trẻ rồi, rửa mặt chải đầu, nhưng không ngờ Thẩm Diễm lại đến đón.
Lưu nãi nãi cười nói: "Tôi tưởng con bận rộn nên để Bánh Đậu ở cùng tôi một đêm."
Thẩm Diễm bước vào trong, cố hết sức kìm nén nỗi buồn trong lòng, vừa vặn cười nhẹ.
Lưu nãi nãi gật đầu, ngay khi Thẩm Diễm mở cửa phòng ngủ, Bánh Đậu lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô.
Thẩm Diễm lúc này không khỏi nhìn thẳng nhi tử, sắc mặt hơi quay lại, nhẹ giọng nói: "Bánh Đậu, mặc quần áo vào, mẹ đưa con về nhà."
Bánh Đậu nói "ồ" rất chậm, nhưng không thể hiện phản ứng vui vẻ hay cảm xúc nào khác.
Thẩm Diễm biết mình có chút tức giận, đứa nhỏ này cũng đáng giận, chưa bao giờ làm người lớn xấu hổ mất mặt.
Thẩm Diễm từ khóe mắt nhìn ra đứa nhỏ đã mặc áo khoác và đi giày, cô bước tới đưa tay ra.
Bánh Đậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, mím môi đặt tay vào lòng bàn tay cô, Thẩm Diễm nắm chặt lòng bàn tay, cùng Bánh Đậu bước ra ngoài.
Lưu nãi nãi nói: "Chúc ngủ ngon Bánh Đậu, ngày mai trở lại chơi với bà, bà nấu món gì ngon cho con nhé."
"Được ạ."
Thẩm Diễm từ biệt Lưu nãi nãi, mang Bánh Đậu lên lầu, Thẩm Diễm im lặng, sắc mặt rất xấu.
Chân của Thẩm Diễm hơi run lên, cô tự nhủ là do mình không ăn chứ không phải nguyên nhân khác.
Về đến nhà, Thẩm Diễm còn chưa nói chuyện, nhưng Bánh Đậu đã mở miệng, giọng nói có chút nghiêm túc, nói: "Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ."
Thẩm Diễm sững sờ một chút nói: "Sao vậy?"
Bánh Đậu bỏ tay ra khỏi tay cô, đứng đối diện với cô và nói: "Mẹ ơi, con biết người lớn rất bận.
Mẹ muốn kiếm tiền, nuôi con và mua đồ ăn, nhưng mẹ ơi, lần sau mẹ có thể nói với Bánh Đậu mấy giờ đón con không? Đừng nói dối Bánh Đậu, cô giáo nói rằng các bà mẹ không được nói dối con trẻ ".
Thẩm Diễm sững sờ, thì thào nói: "Thực xin lỗi..."
Bánh Đậu không nhận thấy phản ứng bất thường của cô, xua tay và nói: "Không sao đâu.
Chúng ta là ruột thịt với nhau.
Cô giáo nói rằng chúng ta cần phải giao tiếp nhiều hơn.
Giao tiếp có nghĩa là gì? Con nghĩ mẹ đừng nói dối con là tốt nhất.
Nói dối trẻ con là điều không tốt."
Thẩm Diễm sững người, cô thậm chí có chút hụt hẫng, suýt chút nữa cho rằng Bánh Đậu đã biết chuyện.
Thẩm Diễm mấp máy môi nhưng không nói được lời nào, Bánh Đậu có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
Thẩm Diễm nhìn ánh mắt trong sáng của đứa trẻ, trong lòng rất buồn.
"Bánh Đậu, mẹ...!Mẹ có chuyện muốn nói với con." Thẩm Diễm nhẹ giọng nói.
Bánh Đậu kêu lên một tiếng "hả" và nhìn lên cô.
Thẩm Diễm trong lòng có đủ loại cảm xúc, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại, kéo Bánh Đậu ngồi xuống sô pha, khẽ nói: "Bánh Đậu, mẹ muốn nói với con một chuyện, mong con nghe lời."
Bánh Đậu hiện tại vẫn không biết chuyện gì.
Thẩm Diễm trước nay rất ít nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này, lần duy nhất là lúc anh trai Bình An rời đi, lúc đó cậu còn nhỏ nên không biết gì cả.
Doubao trố mắt chờ đợi, Thẩm Diễm cảm thấy vô cùng tàn nhẫn khi nói những điều như vậy với con ruột của mình.
Thẩm Diễm tiếp tục củng cố tinh thần, cố gắng hết sức để giọng nói của mình bớt run: "Bánh Đậu, ngày mai con sẽ đi với ba."
Đôi mắt của Bánh Đậu đột nhiên mở to, nhưng trong mắt vẫn có một tia trống rỗng, dường như không hiểu.
Thẩm Diễm nắm lấy tay cậu, để trong lòng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy, nói: "Con yêu, nghe lời mẹ.
Con không phải thích ba lắm sao? Ba cũng thích Bánh Đậu, ba sẽ đưa con đi về nhà của ba, con sẽ về sống với ba.
Tuy nhiên, mẹ sẽ đến thăm con thường xuyên, chỉ cần con vẫn nghĩ về mẹ, mẹ sẽ luôn liên lạc với con, đừng quên mẹ ...!"
Thẩm Diễm hai mắt ươn ướt, cô nói: "Ba của con là một người đàn ông tốt, sẽ đối xử tốt với con.
Con phải nghe lời ông ấy, con biết không? Mẹ biết con không thể hiểu được, nhưng mà con phải hiểu có nhiều thứ trên đời này không phải mình muốn là được.
Con là đứa con ngoan của mẹ, con có hiểu mẹ không? Đừng ghét bỏ mẹ...!"
Thẩm Diễm bật khóc, Bánh Đậ ngây người nghe nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ.
Thẩm Diễm không dám nhìn mặt đứa trẻ, nói tiếp: "Con phải nhớ lời mẹ nói với con hai ngày trước, nghe lời ba, tin mẹ, mẹ là vì con."
Bánh Đậu ngây người nói: "Tiểu Thi có nói ba trở về, mẹ sẽ ở cùng ba, vậy chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi được không?"
Thẩm Diễm không nói nên lời, nước mắt không ngừng rơi, khó nghe thấy tiếng hỏi của đứa trẻ.
"Mẹ ơi, mẹ lại đang nói dối con, con không thích mẹ nữa, con giận rồi!"
Đứa trẻ quay lại, ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô quay lưng về phía cô, vô cảm bĩu môi, rõ ràng là thực sự rất tức giận.
Lần này đến lượt Thẩm Diễm ngẩn người, cô thất thần nhìn bóng lưng của con trai mình.
Bánh Đậu khụt khịt mũi, rất không vui, Thẩm Diễm đưa tay đặt nhẹ lên vai đứa nhỏ, Bánh Đậu đột nhiên hét lên: "Con ghét mẹ!"
Thẩm Diễm mạnh mẽ hất tay cậu ra, Bánh Đậu đột ngột đứng dậy, chạy về phòng ngủ nhỏ của mình mà không thèm nhìn lại, khóa trái cửa.
Thẩm Diễm ngơ ngác nhìn về phía cửa phòng ngủ, Bánh Đậu rất ít khi đi ngủ trong phòng ngủ của cậu, phần lớn đều ngủ với cô trong phòng ngủ chính.
Cửa đóng lại, Thẩm Diễm quỳ gối đứng lên, đi tới, gõ cửa nhẹ giọng nói: "Bánh Đậu, mở cửa đi? Chúng ta...!Chúng ta nói chuyện đi."
"Đừng nói chuyện! Con không muốn nói chuyện với mẹ! Mẹ ghét con! Con không thích mẹ nữa!"
Thẩm Diễm nước mắt càng thêm mãnh liệt, nghẹn ngào nói: "Bánh Đậu..."
Cô nghe thấy bên trong có tiếng nghẹn ngào của đứa nhỏ, Bánh Đậu cũng khóc theo, Thẩm Diễm chậm rãi ngồi xuống cửa, nức nở nói: "Mẹ vì lợi ích của con, đừng ghét bỏ mẹ..."
Bánh Đậu đang thút thít bên trong, cậu không hiểu Thẩm Diễm xảy ra chuyện gì hay ý gì, nhưng hiện tại cậu rất không vui và bất an, cậu thực sự không thích mẹ thế này.
Bánh Đậu khóc đến không thở được, nhưng cậu cũng rất thông minh, dù không hiểu cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm, và nguy hiểm đó đã ở trong tiềm thức.
Bánh Đậu dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ, cậu ôm đầu gối, từ từ cúi xuống giường ngủ thiếp đi, trong mơ cậu vẫn đang khóc, còn tưởng rằng mình đang mơ thấy điều gì đó chẳng lành.
Thẩm Diễm cảm thấy đầu óc choáng váng, tay chân không còn sức lực, đứng lên phát run, mắt đỏ hoe lục lọi trong tủ tìm chìa khóa dự phòng.
Tiếng khóc của đứa trẻ không còn nữa, Thẩm Diễm càng thêm tủi thân, cô còn nghĩ nếu Bánh Đậu xảy ra chuyện, cô cũng sẽ chết theo đứa trẻ.
Thẩm Diễm tìm được chìa khóa dự phòng, lắc tay đút chìa khóa vào, cửa mở ra, nhìn thấy đứa trẻ đang co ro trong chăn bông, chỉ lộ ra một đôi mắt nhắm nghiền, khóe mắt ướt đẫm.
Thẩm Diễm che miệng, cảm xúc đột nhiên sụp đổ, giữ chặt khung cửa không cho mình ngã xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...