Cố Thừa Minh ngồi ở trong xe, nhìn xem Thẩm Diễm chậm chạp từng bước xuống núi, chưa từng một lần cô quay đầu nhìn lại.
Anh lúc đó vẫn nuôi hy vọng đây chỉ là sự giận dỗi của phụ nữ, như thể việc cãi vã nhỏ nhặt của vợ chồng son.
Chỉ là, anh thật không nghĩ tới, Thẩm Diễm không hề quay đầu lại, cô đi rất chậm, mang theo một hành lý đồ vật cá nhân.
Hành lý này nhìn qua có vẻ lớn, nhưng lấy việc cô từng làm dâu Cố gia, hành lý này quả thật quá sơ sài.
Thẩm Diễm đơn giản thu nhặt vật dụng của mình, thậm chí cô không tiếc vứt xuống rất nhiều thứ.
Cố Thừa Minh khẽ nhắm mắt, mở cửa xe đi xuống, lạnh lùng nói với lái xe: "Anh đưa cô ấy xuống núi đi."
Lúc đó lái xe không phải lão Trương, anh ta hết sức kinh ngạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố tổng liền vội vàng lái xe đuổi theo Thẩm Diễm.
Cố Thừa Minh đứng ngoài cửa hồi lâu mới về nhà.
Hà Uyển vẻ mặt tươi cười, thập phần vui vẻ đi tới muốn cùng anh nói vài câu, Cố Thừa Minh nhíu nhíu mày, đi thẳng lên lầu.
Hà Uyển chấn kinh mà tức giận gọi anh lại, Cố Thừa Minh không để ý, tiến thẳng đến phòng ngủ, khóa cửa từ bên trong.
Gian phòng trống trải, thiếu đi những vật dụng khi cô còn ở đây.
Những trang sức anh nhờ thư ký mua cho cô thì cô đều để lại.
Cố Thừa Minh từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế, toàn bộ sân thượng đều là một mảnh sương mù.
Cho tới khi trời tờ mờ sáng anh mới chìm vào giấc ngủ, ngay cả quần áo cũng không thay.
Phương Tuấn chờ sếp mình cả buổi sáng, ngay cả điện thoại sếp cũng không nhận.
Phương Tuấn đưa tay nhìn đồng hồ, cách giờ hẹn với Cận Diệc Hàng còn có một tiếng, anh đành tiếp tục gọi điện.
Chừng mười phút đồng hồ, điện thoại của đối phương rốt cục kết nối, chỉ là Cố Thừa Minh thanh âm nghe mười phần khàn khàn, hỏi: "Chuyện gì?"
"Cố tổng, buổi sáng hôm nay chín giờ có cuộc hẹn cùng Cận tổng."
Cố Thừa Minh hơi hơi lim dim mắt, nói : "Tôi biết."
Sau đó điện thoại ngắt.
Phương Tuấn trừng mắt, biết là ý gì, là có đi hay không đây?
Cố Thừa Minh đi phòng tắm tắm rửa vệ sinh, chỉnh lý tốt liền ra ngoài.
Phương Tuấn đã chờ từ sớm ở cổng, nhìn thấy Cố Thừa Minh sắc mặt bình tĩnh ra tới thì nỗi lòng lo lắng cũng để xuống.
Dường như cũng không có ảnh hưởng lớn, có lẽ chuyện tối ngày hôm qua cũng chỉ là nhất thời xúc động.
Phương Tuấn không có suy nghĩ nhiều, theo Cố Thừa Minh cùng nhau đi gặp Cận Diệc Hàng.
Việc hợp tác về cơ bản đã bàn xong, lần này Cố Thừa Minh không cần đích thân đến Hoài Nam, nhưng sau khi chứng kiến sự việc đêm qua, Phương Tuấn đã thôi thắc mắc vấn đề này.
Sau khi ký hợp đồng, Cận Diệc Hàng lần nữa hẹn Cố Thừa Minh đi Hoàng Đình, mà lần này Cố Thừa Minh thâm trầm một lúc liền từ chối: "Xin lỗi Cận tổng, sáng mai tôi phải bay về, đêm nay cần nghỉ ngơi sớm."
Cận Diệc Hàng ngẩn ngơ: "Cái gì? Sáng mai bay?"
"Ừm." Cố Thừa Minh đang cúi đầu nhìn tư liệu, cười nhạt: "Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Không phải.
.
." Cận Diệc Hàngcó chút không bình tĩnh: "Cuối tuần ký hợp đồng, Cố tổng không tới sao?"
"Phương Tuấn sẽ lưu lại."
Cận Diệc Hàng khẽ nhíu mày, "Cố tổng vội vã như vậy vội vàng rời đi, trong nhà có chuyện sao? Nếu không ngại nói ra, chúng ta bây giờ cũng coi là bằng hữu, nếu có thể giúp được tôi nhất định sẽ ra sức."
Cố Thừa Minh khép lại cặp văn kiện, cười nó: "Cám ơn Cận tổng, không có."
Cận Diệc Hàng nói : "Nếu vậy, đêm nay anh vẫn tới đi, coi như tôi tiễn anh."
Cố Thừa Minh mặc dù gia thế xuất chúng, nhưng đến cùng không phải thiếu gia không biết thế sự, tại trên thương trường, nhân tình thế sự anh mười phần hiểu được, liền cười nói: "Được, vậy tốn kém cho Cận tổng rồi."
Cận Diệc Hàng cười lớn nói : "Không có không có! Tôi vẫn chờ anh đem mỹ nhân đến giới thiệu cho tôi mà."
Nói đến đây, Cố Thừa Minh liền trầm mặc.
Cận Diệc Hàng bên kia liền tiếp lời: "Vậy đêm nay gặp"
Cúp điện thoại, Cố Thừa Minh sắc mặt lạnh lẽo, đúng giờ đến điểm hẹn.
Tối nay là thứ bảy, lúc Cố Thừa Minh cùng Phương Tuấn đi vào Hoàng Đình, ánh mắt anh vẫn không khống chế hướng về phía đàn dương cầm, nhưng mà, nơi đó lại không phải bóng lưng mà anh quen thuộc.
Là từ khi nào thì anh đã có thể nhìn ra được bóng lưng của Thẩm Diễm và người phụ nữ khác?
Cố Thừa Minh tự giễu lắc đầu, cất bước đi vào thang máy.
Nhân viên phục vụ dẫn anh đi lên, người này cũng là lần trước bị Cố Thừa Minh nh đi nghe ngóng Thẩm Diễm và Bánh Đậu, nhìn thấy Cố Thừa Minh liếc phía đàn dương cầm, cô liền cho rằng đối phương lại tại tìm bà mẹ đơn thân xinh đẹp kia.
Nhân viên phục vụ muốn lấy lòng, liền lễ phép nói : "Cố tổng, Thẩm tiểu thư hôm nay xin phép nghỉ."
Thình lình nghe được tên của người này, Cố Thừa Minh có một nháy mắt chinh sững sờ, không nói gì.
Phương Tuấn nói : "Xin nghỉ? Không phải mỗi tuần sáu ngày đều đến sao?" Theo cậu biết, khách sạn cao cấp như nơi này, một khi xin nghỉ sẽ rất khó giữ được chỗ làm.
Cố Thừa Minh nhíu nhíu mày, lại không cắt đứt lời Phương Tuấn.
Nhân viên phục vụ trả lờ : "Hình như là sinh bệnh, thực sự đến không được, cho nên quản lý liền để cô ấy nghỉ ngơi, đêm mai lại đến."
Cố Thừa Minh không trả lời, dáng vẻ lạnh lùng như mọi ngày.
Phương Tuấn cũng không dám hỏi nhiều nữa
Không lâu sau, Cận Diệc Hàng cũng tới, vừa mới ngồi xuống liền hỏi : "Cố tổng sao lại đột nhiên muốn về? Có việc gì gấp sao?."
Tư duy nhất chuyển, Cận Diệc Hàng đột nhiên nghĩ đến Thẩm Diễm, ngày đó thái độ của Cố Thừa Minh và Thẩm Diễm có chút phức tạp, không đơn giản chỉ là vợ cũ.
Cố Thừa Minh chuyển chén rượu, cười nhạt nói : "Công việc đã giải quyết xong thì nên trở về thôi."
Cận Diệc Hàng cười nói : "Cố tổng đến một tuần lễ, cả ngày vội vàng công việc, cũng không có đi tham quan được đến đâu đúng không? Thành phố Hoài Nam phong cực kỳ tốt, Cố tổng cũng đã đến, không đi xem một chút quả là đáng tiếc."
Cố Thừa Minh không hề bị lay động: "Ừm, về sau có cơ hội sẽ đi."
Thật là khó chơi mà, Cận Diệc Hàng thầm nghĩ.
Cận Diệc Hàng mỉm cười : "Đã đến rồi, Cố tổng cũng không cần vội trở về.
Hay là Cố tổng chờ mọi việc hoàn toàn ổn thỏa, chúng ta có thể thảo luận một chút hậu kỳ công trình phát triển."
Cố Thừa Minh giương mắt nhìn, trong mắt ngậm lấy lãnh ý: "Cố thị sẽ có nhân viên chuyên nghiệp ở lại trợ giúp, Cận tổng nếu cần thì liên hệ Phương Tuấn."
Ý tứ chính là con mẹ nó anh có chuyện gì nói thẳng, không có chuyện mau ngậm miệng, Cận Diệc Hàng trộm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...