Gặp lại ( Nếu em không phải một giấc mơ 2 )

  Kỳ nghỉ cuối tuần báo hiệu nắng sẽ đẹp, chân trời không một gợn mây. Tất cả đều tĩnh lặng, dường như thành phố đã thức dậy sau một đêm hè quá ngắn. Chân để trần, tóc loà xoà, với chiếc áo cổ chui mà cô choàng lên người như một chiếc váy nhẹ, Lauren ngồi ở bàn làm việc của mình, bắt tay vào làm tiếp những nghiên cứu mà cô bỏ dở hôm trước.
    Cô tiếp tục làm việc cho đến giữa buổi sáng, đồng thời ngóng giờ đưa thư. Cô đợi nhận một cuốn sách khoa học mà cô đã đặt mua từ hai hôm trước, có thể cô sẽ thấy nó nằm trong hộp thư. Cô đi ngang qua phòng khách, mở cửa vào căn hộ của mình và giật nảy người, kêu lên một tiếng.     - Xin lỗi, tôi không muốn làm cô sợ - Arthur nói, tay chắp sau lưng, - Tôi có địa chỉ của cô là nhờ Betty.     - Anh làm gì ở đây? - Lauren hỏi và kéo áo xuống.
    - Chính tôi cũng chẳng rõ nữa.     - Đáng lẽ họ không nên để cho anh ra viện, hãy còn sớm quá - cô nói lúng túng.     - Tôi xin thú thực với cô là thật ra tôi cũng không để cho họ được lựa chọn... dù sao cô cũng cho tôi vào nhà chứ?     Cô nhường lối cho anh đi và mời anh ngồi ở phòng khách.
    - Tôi sẽ ra ngay! - Cô kêu lên và chạy vào buồng tắm.     "Trông mình như một con Gremlin (25)", cô tự nhủ trong lúc cố vuốt lại mái tóc một chút. Cô vội vã ra tủ quần áo và bắt đầu vật lộn với những chiếc mắc áo.
    - Mọi việc ổn cả chứ? - Arthur hỏi, ngạc nhiên vì tiếng động phát ra từ tủ quần áo.     - Anh có muốn uống cà phê không? - Lauren vừa kêu lên vừa kiếm một cách tuyệt vọng những thứ mà cô có thể mặc được.
    Cô nhìn sát vào một chiếc áo len dài tay rồi ném nó xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng cũng không hợp, nó được bay lượn trong không khí, một chiếc váy không chậm trễ bay theo nó. Giây này nối giây khác, một mớ quần áo đã xếp đống sau lưng cô.     Arthur bước ra giữa phòng khách, anh nhìn tất cả xung quanh mình. Cái nơi này đối với anh thân thuộc biết bao. Những giá sách bằng gỗ màu sáng trĩu xuống dưới sức nặng của những cuốn sách, chắc nó sẽ không chịu được nữa nếu Lauren bổ sung cho đủ bộ từ điển bách khoa y học của cô. Arthur mỉm cười khi nhận thấy cô kê bàn làm việc của mình ở đúng chỗ mà trước đây anh đã kê bàn vẽ của anh.     Qua những cánh cửa hé mở, anh hình dung ra phòng ngủ và chiếc giường đặt đối diện với ô cửa sổ.     Nghe thấy tiếng Lauren húng hắng ho sau lưng, anh quay lại. Cô mặc quần jean và áo phông trắng.
    - Cà phê với sữa và đường, không sữa nhưng có đường, hay không đường nhưng có sữa? - cô hỏi.     - Xin tùy ý cô! - Arthur trả lời.
    Cô vòng ra sau tủ bar ở bếp, vòi nước bị rỉ, nước bắt đầu chảy to ra.     - Tôi nghĩ là tôi đang gặp phải một vấn đề - cô vừa nói vừa cố dùng tay bịt nước lại.     Arthur lập tức chỉ cho cô cái van khoá nguồn nước nằm trong một chiếc tủ tường nhỏ ngay bên cạnh cô. Lauren vội vã đóng van. Khuôn mặt bị nước bắn lấm tấm, cô nhìn dán mắt vào Arthur.     - Làm sao mà anh lại biết được?     - Tôi là kiến trúc sư!
    - Đó là một nghề cho phép nhìn xuyên qua tường à?     - Hệ thống ống dẫn của một căn nhà không phức tạp bằng hệ thống trong cơ thể con người, nhưng chúng tôi cũng có những mưu mẹo nhỏ của mình để ngăn chặn sự xuất huyết. Cô có dụng cụ không?     Lauren lau khô mặt bằng một chiếc khăn giấy rồi mở ngăn kéo. Cô lấy ra một cái tuốc nơ vít, một cái mỏ lết và một cái búa.
    Cô đặt các dụng cụ lên tủ bar, vẻ có lỗi.     - Dù sao chúng ta cũng phải làm được thôi - Arthur nói.     - Tôi không tin mình có khả năng làm được việc này!     - Đây là một cuộc phẫu thuật không phức tạp bằng cái mà cô làm ở phòng mổ. Cô có cái gioăng nào mới không?     - Không!     - Cô thử nhìn vào hộp cầu chì xem, tôi không biết tại sao, nhưng người ta vẫn luôn luôn tìm thấy một hay hai cái gioăng để lăn lóc trên công tơ điện.     - Thế công tơ điện thì lăn lóc ở đâu?     Arthur lấy tay chỉ cho cô cái hộp nhỏ ngay cạnh cửa ra vào.
    - Đó là cái ngắt điện tự động chứ.     - Đấy, chính ở đó đấy - Arthur nó bằng một giọng khoái trá.
    Lauren đứng sững trước mặt anh.
    - Thôi được, một khi hòm tủ nhà tôi chẳng có gì là bí mật đối với anh cả thì anh tự đi tìm mấy cái gioăng đó đi, đỡ mất thời gian!     Arthur đi tới cửa ra vào. Anh giơ tay về phía cái hộp và bỗng thay đổi ý định.
    - Anh làm sao thế? - Lauren hỏi.     - Tay tôi hãy còn khó điều khiển - Arthur nói khẽ, vẻ lúng túng ra mặt.     Lauren bước lại gần anh.
    - Không sao đâu - cô nói bằng một giọng an ủi - Hãy kiên nhẫn, anh sẽ không bị di chứng gì đâu, nhưng phải có một chút thời gian để phục hồi, quy luật tự nhiên đòi hỏi như vậy.     - Dù sao, tôi cũng có thể hướng dẫn cô sửa chữa, nếu cô muốn? - Arthur nói.
    - Sáng nay, tôi có những kế hoạch khác chứ không định sửa vòi nước. Ông hàng xóm của tôi làm các thứ lặt vặt trong nhà tài lắm, chính ông ấy đã xếp đặt hầu hết tất cả các thứ ở đây cho tôi đấy, ông ta sẽ vui sướng được chịu trách nhiệm về cái vòi nước này.     - Ông ta là người đã nảy ra ý đặt cái giá sách chặn cửa sổ như thế này phải không?     - Sao anh lại hỏi vậy, như thế không được à?     - Có, có chứ - Arthur nói và trở lại giữa phòng khách.     - Cái câu "có chứ" này diễn tả một ý ngược lại hẳn!     - Không, hoàn toàn không phải thế đâu! - Arthur khăng khăng.     - Sao mà anh nói dối kém thế không biết!     Arthur bèn đề nghị Lauren ngồi xuống đi văng.     - Cô quay người lại đi - Arthur nói.
    Lauren thực hiện, tuy chưa hiểu rõ anh định làm gì.     - Cô thấy không, nếu cái giá sách này không che bớt cửa sổ, cô sẽ có một khung cảnh rất đẹp khi nhìn từ đây.     - Tôi sẽ có một khung cảnh rất đẹp, nhưng ở sau lưng tôi! Nói chung, tôi thường ngồi thẳng trên đi văng cơ!     - Chính vì vậy mà sẽ hợp lý hơn nếu quay cái đi văng lại; nói một cách thành thực, cái cửa ra vào chẳng phải là chỗ đẹp nhất, đúng không?     Lauren đứng dậy, chống tay ngang hông và nhìn Arthur chăm chú.     - Tôi chưa bao giờ chú ý đến chuyện này cả. Ở bệnh viện ra, anh đến nhà tôi một cách bất thình lình để làm lại trang trí nội thất hay sao?     - Tôi rất tiếc - Arthur cúi đầu nói.
    - Không, chính tôi mới phải tiếc. - Lauren nói tiếp - Thời gian gần đây tôi hơi dễ nổi nóng. Tôi pha cà phê cho anh nhé?     - Cô có còn nước nữa đâu!
    Lauren mở tủ lạnh.
    - Đến cả nước quả tôi cũng chẳng có để mời anh!     - Vậy tôi đưa cô đi ăn sáng nhé?     Cô đề nghị anh đợi cô một tí thôi, để cô xuống lấy thư. Vừa nghe tiếng bước chân đi ra xa trong hành lang, Arthur lập tức cảm thấy trào lên ước muốn được giao lưu lại với nơi mà mình đã từng sống. Anh bước vào phòng ngủ và lại gần giường. Kỷ niệm về một buổi sáng mùa hè trỗi dậy như thoát ra từ những trang của một cuốn sách rơi trên giá xuống. Anh những muốn lần ngược thời gian để trở lại cái ngày mà anh ngắm nhìn cô nằm ngủ.
    Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào chăn, những sợi tơ len từ từ dựng lên dưới tay anh. Anh đi sang buồng tắm và nhìn những lọ nhỏ đặt cạnh bồn rửa mặt. Một lọ sữa rửa mặt, một lọ nước hoa, vài đồ trang điểm ít ỏi. Một ý nghĩ thoáng hiện trong óc anh, anh liếc mắt nhìn ra ngoài và quyết định thoả mãn một ước mơ rất cũ. Anh bước vào trong tủ quần áo sát cạnh đó và đóng cửa tủ lại.     Ẩn mình giữa những mắc áo, anh nhìn những chiếc áo quần ở phía dưới, những cái còn treo trên mắc, và cố hình dung Lauren mặc bộ này hay bộ kia. Anh chỉ muốn ở lại trong này, đợi cô tìm thấy anh. Có thể trí nhớ sẽ trở lại với cô, cô sẽ do dự một chút, rồi cô sẽ nhớ lại những lời mà họ đã nói với nhau. Khi ấy, anh sẽ ôm cô vào lòng, và sẽ hôn cô như trước đây, hay đúng hơn là hôn bằng một nụ hôn khác. Không còn điều gì, không còn ai có thể lấy mất cô đi khỏi anh nữa. Thật là ngu ngốc, nếu anh ở lại trong này, trước tiên là cô sẽ sợ. Có ai mà không sợ khi thấy có người trốn trong tủ ở buồng tắm nhà mình?     Cần phải ra khỏi đây trước khi cô trở lại; thêm một tí nữa thôi, ai có thể giận anh được? Ước gì cô lên cầu thang chầm chậm thôi, thêm một vài giây tranh thủ cho niềm hạnh phúc được đắm mình giữa bầu không khí của cô.     - Arthur?     - Tôi ra đây.     Anh xin lỗi vì đã vào buồng tắm mà không xin phép, anh muốn rửa tay.     - Nhưng có nước đâu!     - Đến lúc mở vòi nước tôi mới nhớ ra! - anh bối rối nói - Sách của cô đã đến chưa?     - Đến rồi, tôi xếp cái "cục gạch" này lên giá sách rồi ta đi nhé? Tôi đói lắm rồi.     Đi ngang qua bếp, Arthur nhìn cái bát tô của Kali.     - Cái bát ăn dành cho con chó của tôi đấy, nó đang ở chỗ mẹ tôi.
    Lauren lấy chìa khoá trên tủ bar và họ rời căn hộ.
    Đường phố ngập ánh mặt trời. Arthur chỉ muốn khoác vai Lauren.     - Cô muốn đi đâu? - Anh hỏi, tay chắp sau lưng.     Cô đói ngấu nhưng nữ tính đã khiến cô e ngại khi phải thú nhận với anh rằng cô đang mơ đến một cái hamburger. Arthur trấn an cô rằng một phụ nữ thích ăn là một điều tốt đẹp.
    - Hơn nữa, ở New York, bây giờ đã là giờ ăn trưa rồi, còn ở Sydney thì là giờ ăn tối! - cô vui vẻ nói thêm.     - Đó là một cách nhìn sự việc - Arthur nói khi bước bên cạnh Lauren.
    - Làm bác sĩ nội trú, rốt cuộc người ta sẽ đi đến chỗ ăn gì cũng được, ăn vào giờ nào cũng được.     Cô kéo anh đi đến tận Ghirardelli Square, họ đi dọc theo kè rồi đi lên một con đê chắn sóng; trong một nhà sàn dựng trên mặt nước, tiệm ăn Simbad mở cửa cả ngày lẫn đêm.     Nữ nhân viên đón tiếp xếp họ ngồi vào một bàn, cô ta đưa một bản thực đơn cho Lauren rồi biến mất. Arthur không đói, anh từ chối đọc tờ thực đơn mà Lauren chìa ra cho anh.     Một lát sau, một bồi bàn xuất hiện, anh ta ghi lại món đặt của Lauren và trở vào bếp.
    - Anh không ăn gì thật à?
    - Suốt cả tuần tôi đã được nuôi bằng dịch truyền, tôi nghĩ là dạ dày của tôi đã co lại rồi. Nhưng tôi thích xem cô ăn lắm.     - Dù sao anh cũng sẽ cần phải ăn uống trở lại đấy!     Bồi bàn đặt một đĩa bánh kếp to đùng lên bàn.     - Tại sao sáng nay anh lại đến nhà tôi?     - Để chữa một chỗ nước rò rỉ.     - Nói nghiêm chỉnh nào!     - Để cảm ơn cô đã cứu sống tôi, tôi nghĩ vậy.     Lauren đặt chiếc dĩa đang cầm trong tay xuống.
    - Bởi vì tôi muốn đến - Arthur thú nhận.
    Cô nhìn anh, chăm chú, rồi rưới xirô vị cây thích vào món ăn của mình.
    - Tôi chỉ làm công việc của mình thôi - cô hạ giọng nói.
    - Tôi không dám chắc rằng việc gây mê đồng nghiệp của mình và đánh cắp xe cấp cứu lại là công việc hằng ngày của cô.
    - Xe cấp cứu là sáng kiến của anh bạn thân của anh đấy chứ.
    - Tôi cũng đã ngờ ngợ thế.

    Người bồi bàn đến gần và hỏi Lauren có cần gì không?     - Không, sao anh lại hỏi vậy?
    - Tôi cứ tưởng là chị gọi tôi - anh bồi bàn trả lời bằng một giọng khinh khỉng.
    Lauren nhìn anh ta bỏ đi, cô nhún vai và tiếp tục nói chuyện.     - Bạn anh nói với tôi là các anh quen nhau từ khi còn ở trường nội trú.     - Mẹ tôi chết khi tôi mười tuổi, chúng tôi rất thân nhau.     - Nói vậy là can đảm đấy, phần lớn mọi người không bao giờ nói từ này đâu, người ta nói "ra đi" hoặc là "rời bỏ" thôi.     - Ra đi hay rời bỏ là những hành động tự nguyên.     - Anh đã lớn lên có một mình thôi?     - Sự cô độc có thể là một dạng đồng hành. Thế còn cô? Cha mẹ cô vẫn còn chứ?
    - Chỉ còn mẹ tôi thôi, từ khi tôi gặp tai nạn, mối quan hệ của mẹ con tôi nói chung là căng thẳng, mẹ tôi tham gia hơi nhiều quá.
    - Tai nạn à?
    - Một vòng nhào lộn bằng ôtô, tôi đã bị bắn ra, nằm đợi chết, nhưng sự kiên trì của một giáo sư của tôi đã đưa tôi trở lại với cuộc sống sau mấy tháng hôn mê.
    - Cô không giữ lại bất cứ một kỷ niệm nào của thời kỳ đó à?     - Tôi nhớ được mấy phút cuối trước tai nạn, sau đó là một lỗ hổng mười một tháng trong cuộc đời tôi.     - Chưa từng có ai nhớ lại được những gì xảy ra trong những thời điểm như vậy sao? - Arthur hỏi, giọng đầy hy vọng.     Lauren mỉm cười, cô nhìn một chiếc bàn đẩy chở đồ ăn, xếp không xa chỗ cô.     - Thời điểm mà người ta bị hôn mê ấy à? Không thể nhớ được đâu! Đó là thế giới vô thức, không có chuyện gì xảy ra hết.
    - Thế nhưng xung quanh cuộc sống vẫn tiếp tục cơ mà, phải không?
    - Anh quan tâm đến chuyện này thật à? Anh không bắt buộc phải lịch sự đâu, anh biết đấy.     Arthur thề rằng sự tò mò của anh là chân thành. Lauren giải thích cho anh rằng có nhiều lý thuyết về chủ đề này, và ít điều xác thực. Những người bệnh có nhận thức được những cái xung quanh họ không? Từ quan điểm y học, cô không tin lắm vào điều này.     - Cô nói là từ quan điểm y học. Tại sao lại có sự phân biệt như vậy?     - Tại vì tôi đã trải nghiệm điều này với tư cách là người trong cuộc.     - Và từ đó cô đã rút ra kết luận khác?     Lauren do dự trước khi trả lời, cô ra hiệu cho người bồi bàn, chỉ tay vào chiếc bàn đẩy đựng đồ tráng miệng, anh này vội vàng chạy ra bàn của cô. Cô chọn một loại kem sôcôla xốp ình, và vì Arthur không yêu cầu gì cả, cô đặt một chiếc bánh kem sôcôla mặt láng cho anh.
    - Hai loại tráng miệng tuyệt hảo cho cô đây - người bồi bàn nói và đưa ra các món.     - Đôi khi tôi có những giấc mơ kỳ lạ giống như những mảnh ký ức, dường như có những cảm giác trở lại với tôi, nhưng tôi cũng biết rằng bộ não có khả năng biến những cái người ta được nghe người khác kể lại thành kỷ niệm.
    - Thế mọi người đã kể gì cho cô?     - Không có gì đặc biệt, sự hiện diện hằng ngày của mẹ tôi, của Betty, một nữ y tá làm việc ở khoa tôi, và những chuyện khác không thực sự quan trọng lắm.     - Chẳng hạn như?     - Như lúc tôi tỉnh lại, nhưng chúng ta đã nói về tất cả những chuyện đó quá nhiều rồi, anh phải nếm thử hai loại tráng miệng này đi!     - Cô đừng giận tôi nhé, nhưng tôi dị ứng với sôcôla.     - Anh không muốn cái gì khác à? Anh chẳng ăn uống gì cả!     - Tôi hiểu mẹ cô, bà có lẽ hơi quá mức trong cách cư xử, nhưng đó chỉ vì tình yêu thôi.     - Mẹ tôi sẽ thích anh lắm nếu được nghe anh nói.     - Tôi biết, đó là một trong những nhược điểm lớn của tôi.     - Nhược điểm gì cơ?
    - Tôi là loại đàn ông mà các bà mẹ vợ thì nhớ đến, nhưng con gái của các bà thì không phải bao giờ cũng vậy.     - Thế các bà mẹ vợ của anh nói có nhiều không? - Lauren hỏi và xúc một thìa to kem sôcôla xốp.     Arthur nhìn cô, thích thú; cô có một vệt sôcôla phía trên môi. Anh giơ tay ra, như muốn lau đi cái mũi tên của thần Cupidon này, nhưng anh không dám.     Đằng sau quầy bar của mình, một nhân viên phục vụ nhìn về phía bàn của họ, tò mò.     - Tôi là người độc thân.     - Tôi khó mà tin anh được.
    - Thế còn cô? - Arthur nói tiếp.     Lauren lựa lời trước khi đáp.
    - Tôi có một người trong đời tôi, chúng tôi không thực sự sống cùng nhau, đúng hơn là anh ấy có hiện diện. Đôi khi cứ như vậy đấy, tình cảm tắt ngấm đi. Anh sống độc thân từ lâu rồi à?     - Đúng vậy, đã khá lâu.     - Điều này thì tôi hoàn toàn chẳng tin anh nữa đâu.     - Có điều gì khiến cô thấy là không thể như vậy được?     - Một người như anh mà lại cô đơn.
    - Tôi không cô đơn!     - À, đấy nhé!     - Người ta có thể yêu một ai đó nhưng vẫn độc thân! Lý do có thể chỉ là tình cảm không được đáp lại, hay đối tượng không còn tự do.     - Và người ta có thể trung thành với đối tượng suốt cả thời gian ấy?     - Nếu đối tượng này là người đàn bà của đời mình thì cũng đáng đợi, phải không?     - Như vậy anh không phải là người độc thân?     - Trong tim tôi thì không.     Lauren uống một ngụm to cà phê và nhăn mặt. Cà phê nguội lạnh. Arthur muốn gọi cho cô một tách khác, nhưng cô nhanh hơn anh và chỉ cho bồi bàn cái ấm cà phê đặt trên tấm sưởi nóng của một chiếc bàn để bát đĩa.     - Quý cô muốn một hay hai tách? - Người bồi bàn hỏi, nụ cười mỉa mai hiện ra trên môi.
    - Anh có vấn đề gì à?     - Tôi thì hoàn toàn không - người bồi bàn trả lời và đi về gian bếp phụ.     - Anh có nghĩ là anh ta bực vì anh không gọi món nào không? - Cô hỏi Arthur.
    - Có ngon không? - Arthur trả lời.
    - Kinh lắm - Lauren vừa nói vừa cười.     - Vậy thì tại sao cô lại chọn chỗ này? - Arthur đáp lại và cười theo cô.     - Tôi thích cảm thấy hơi thở của biển, ước đoán áp suất và tâm trạng của nó.
    Tiếng cười của Arthur biến thành âm điệu u sầu, nỗi buồn hiện ra trong mắt anh, những vì sao phiền muộn với một phong vị chua chát.     - Anh làm sao thế? - Lauren hỏi.     - Không có gì, chỉ là một kỷ niệm thôi.     Lauren ra hiệu cho bồi bàn mang hoá đơn ra.     - Cô ấy thật may mắn - cô nói và lại uống một ngụm cà phê.
    - Ai cơ?     - Người mà anh vẫn chờ đợi từ lâu ấy.     - Thật vậy à?     - Đúng, thật đấy! Điều gì đã chia rẽ anh và cô ấy?     - Vấn đề tương hợp!
    - Anh và cô ấy không hợp nhau nữa à?     - Có chứ, rất hợp. Chúng tôi đã có cùng nhau những trận cười nghiêng ngả, những ước muốn. Chúng tôi còn hứa với nhau là đến lúc nào đó sẽ thảo ra một danh sách những điều hạnh phúc cần làm, cô ấy gọi đó là danh sách happy to do.     - Điều gì đã ngăn cản anh và cô ấy viết danh sách nào?     - Thời gian đã chia rẽ chúng tôi trước đó.
    - Anh và cô ấy đã không gặp lại nhau?     Bồi bàn đặt hoá đơn lên bàn. Arthur muốn cầm nhưng Lauren đã lấy hóa đơn bằng một động tác nhanh hơn Arthur.
    - Tôi thích sự galăng của anh, - cô nói - nhưng đừng có nghĩ đến chuyện đó nhé, thứ duy nhất mà anh tiêu thụ ở đây là những lời nói của tôi, tôi không phải là người theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng dù sao cũng có những giới hạn chứ!
    Arthur không có thời gian biện luận, Lauren đã đưa thẻ tín dụng của mình cho nhân viên nhà hàng.     - Tôi phải về nhà và làm việc, - Lauren nói - và đồng thời tôi lại chẳng muốn như vậy tí nào.
    - Thế thì chúng ta đi dạo đi, ngày hôm nay thật đẹp và tôi thì lại chẳng muốn để cô đi làm việc tí nào.     Cô dịch ghế ra và đứng dậy.     - Tôi đồng ý dạo chơi.
    Người bồi bàn lắc đầu khi cô rời nhà hàng.     Cô muốn tản bộ trong công viên Presidio, cô thích lững thững dạo chơi ở đó dưới những cây cù tùng to. Thường thường, cô xuống đến tận cái dải đất có cắm một trong những cột trụ của cầu Golden Gate. Arthur biết rõ nơi này. Từ chỗ đó, cây cầu treo kéo dài ra như một gạch nối trên bầu trời giữa vịnh và đại dương.     Lauren phải đi lấy lại con chó của cô. Arthur hẹn sẽ tìm gặp cô ở cỗ đó. Đến cuối con đê, Lauren chia tay anh, anh nhìn theo cô đi xa dần, không nói một lời. Có những khoảnh khắc mang phong vị của vĩnh hằng.
    Anh đợi cô dưới chân chiếc cầu lớn, ngồi trên 1 bức tường gạch thấp. Ở nơi này, những con sóng từ đại dương đối chọi với những con sóng của vịnh, trong 1 cuộc chiến kéo dài từ thưở xa xưa.     - Tôi đã để anh phải đợi à?- cô xin lỗi     - Kali đâu?
    - Tôi hoàn toàn kô biết, mẹ tôi kô có ở nhà. Anh biết tên con chó của tôi à?     - Đi thôi, ta đi dạo ở phía bên kia cầu nhé, tôi muốn ngắm biển.- Arthur nói     Họ trèo lên 1 quả đồi và đi xuống sườn đồi bên kia. Ở phía dưới bãi biển trải dài hàng kilomet.     Họ bước dọc theo mép nước.     - Anh thật khác- Lauren nói     - Khác ai?     - Không riêng ai cả     - Thế thì cũng chẳng có gì là khó     - Đừng ngốc nghếch như vậy.     - Có điều gì ở tôi khiến cô kô thoải mái?     - Kô, chẳng có gì khiến tôi ko thoải mái cả, anh có vẻ luôn luôn thanh thản thế thôi.
    - Đó là 1 nhược điểm à?
    - Kô, nhưng điều đó rất đáng ngại, dường như chẳng có gì có thể gây phiền toái cho anh được.     - Tôi thích tìm kiếm giải pháp, cái đó là ảnh hưởng của gia đình, mẹ tôi cũng giống như tôi.     - Anh có cảm thấy thiếu vắng bố mẹ anh kô?     - Tôi kô có mấy thời gian để biết bố tôi. Mẹ tôi có cách nhìn đời nhất định khác lạ, như cô nói.     Arthur quỳ xuống, vun cát.     - Có 1 hôm- anh nói- tôi nhặt được trong vườn đồng tiền 1 đola , tôi nghĩ là mình giàu lắm. Tôi chạy ra với mẹ, tay nắm chặt kho báu. Tôi chỉ đồng tiền ẹ xem, tôi rất tự hào về khám phá của mình. Sau khi nghe tôi xướng lên 1 danh sách tất cả những thứ mà tôi sẽ mua bằng số tiền này, mẹ tôi khép ngón tay tôi để nắm lại đồng tiền, rồi nhẹ nhàng lật úp bàn tay tôi và bảo tôi mở tay ra.
    - Rồi sao nữa?
    - Đồng đô la rơi xuống đất. Mẹ tôi nói : “đấy, đó là điều sẽ xảy ra khi người ta chết, ngay cả đối với người giàu nhất thế giới. Tiền bạc và quyền lực kô sống lâu hơn chúng ta. Con người chỉ làm cho sự tồn tại của mình trở thành vĩnh cửu qua những tình cảm mà người ta chia sẻ”. Và đúng như vậy thật, mẹ tôi mất hôm qua, hôm qua của nhiều năm trước, đã lâu đến nỗi tôi lâu kô còn đếm tháng mà vẫn kô để mất 1 ngày. Đôi khi bà hiện ra trong khoảnh khắc của 1 cách nhìn mà bà đã dạy tôi, đối với sự vật, đối với phong cảnh, đối với người già đi ngang qua đường mang theo câu chuyện đời mình; bà xuất hiện trong 1 làn mưa, 1 ánh nắng, ở 1 câu nói để chuyển hướng cuộc trò chuyện, đối với tôi, mẹ tôi là bất tử.

    Arthur để cát chảy lọt qua thành dòng qua những ngón tay. Có những nỗi buồn của tình yêu mà thời gian kô thể xóa nhòa, nó để lại cho nụ cười những vết sẹo kô lành hẳn được.
    Lauren đến gần Arthur , cô khoác cánh tay anh và giúp anh đứng dậy, họ tiếp tục bước trên bãi cát.
    - Làm thế nào để chờ đợi ai đó lâu đến thế được?     - Tại sao cô lại trở lại chuyện này?     - Tại vì chuyện đó khiến tôi tò mò.     - Chúng tôi đã trải qua phần đầu câu chuyện tình, cô ấy giống như 1 lời hứa mà cuộc đời kô thực hiện, tôi thì vẫn giữ lời hứa của mình.     Lauren buông tay anh ra, Arthur nhìn cô 1 mình bỏ ra xa, đi về phía cồn sỏi. Anh đợi 1 lát rồi đi theo cô, cô lấy chân lạm khẽ vào những con sóng, đùa nghịch.     - Tôi đã nói điều gì kô nên chăng?
    - Kô,- Lauren nói- trái lại. Tôi nghĩ là đã đến lúc tôi phải về, thực sự là tôi có công việc.
    - Việc đó kô thể đợi đến ngày mai sao?     - Ngày mai hay chiều nay thì cũng có gì thay đổi đâu?     - 1 ước muốn có thể thay đổi tất cả, cô kô nghĩ như vậy à?
    - Thế anh muốn gì nào?     - Muốn tiếp tục bước trên bãi biển này với cô để nói đủ thứ linh tinh.
    - Chúng ta có thể cùng ăn tối nay được kô?- Lauren gợi ý.     Arthur nheo mắt như lưỡng lự. Cô đập vào vai anh.     - Tôi sẽ chọn chỗ ăn,- anh vừa nói vừa cười- chỉ để chứng minh cho cô rằng du lịch và ẩm thực kô phải bao giờ cũng mâu thuẫn với nhau.     - Chúng ta sẽ đi đâu?     - Đến Cliff House, ở đằng kia kìa- anh nói và chỉ 1 vách đá phía xa.     - Tôi sống ở thành phố này từ trước đến nay, thế mà tôi chưa bao giờ đặt chân đến đó cả.     - Tôi biết có những người ở Paris chưa bao giờ đặt chân lên tháp Eiffel.     - Anh đã đến Pháp rồi à?- cô hỏi, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.     - Đến Paris, Venise, Tanger…     Và Arthur dẫn Lauren đi 1 vòng quanh thế giới, trong khoảng thời gian của vài bước chân mà nước biển đã trào lên xóa đi sau lưng họ vào lúc chiều buông xuống.     Căn phòng tường ốp gỗ màu sẫm gần như trống rỗng. Lauren là người đầu tiên bước vào. Người trưởng nhóm phục vụ ra đón cô. Cô yêu cầu 1 bàn cho 2 người. Ông gợi ý Lauren ra quầy đợi khách của cô. Ngạc nhiên, Lauren quay lại, Arthur đã biến mất. Cô đi ngược lại và tìm anh ở cầu thang, cô thấy anh đang đứng trên bậc thang cao nhất, anh đang đợi cô, 1 nụ cười trên môi.
    - Anh làm gì ở đây vậy?     - Phòng dưới trông ảm đạm lắm, phòng trên này tươi vui hơn nhiều.     - Anh thấy thế à?     - Tất cả chỗ này đều ảm đạm, đúng kô?
    Lauren gật đầu, tán thành.
    - Đó chính là điều mà tôi đã tự nói với mình. Ta đi chỗ khác đi.
    - Tôi đã đặt chỗ với ông phụ trách rồi!- cô nói lúng túng.
    - Thế thì nhất định đừng nói gì với ông ta cả nhé, cái bàn ấy sẽ là bàn của chúng ta, chúng ta sẽ thử nhớ mãi điều đó xem, đó sẽ là nới kô ăn bữa tối đầu tiên của chúng ta.!
    Arthur kéo Lauren đi ra bãi đậu xe của nhà hàng. Anh hỏi cô có thể gọi taxi được kô? Anh kô mang theo điện thoại di động. Lauren lấy máy di động của mình ra và gọi hãng taxi.     15’ sau, xuống xe ở đê chắn sóng Pier 39, họ quyết tâm đi thử tất cả các nơi dành cho khách du lịch trong thành phố. Nếu như kô quá mệt, họ sẽ còn đi uống nước ở Chinatown nữa, Arthur biết 1 quán bar rộng mênh mông, nơi những chiếc xe ca trở khách nước ngoài thường đến thả khách suốt cả buổi tối.
    Họ đang bước đi trên những tấm ván lát thì Lauren như nhận thấy Paul ở phía xa, anh đứng chống khuỷu tay vào lan can, say sưa nói chuyện với 1 phụ nữ trẻ xinh tươi có cặp chân rất dài.     - Đó có phải là anh bạn của anh kô?
    - Đúng, chính cậu ta đấy.- Arthur trả lời và quay ngược lại.     Lauren đi theo anh.
    - Anh kô muốn chúng ta ra chào anh ấy à?     - Kô, tôi kô muốn làm gián đoạn cuộc gặp gỡ của họ, đi thôi, ta đi lối này thì hơn.     - Chính anh ngại họ nhìn thấy chúng ta chứ gì?     - Lạ nhỉ, sao cô lại nghĩ như vậy?     - Vì anh có vẻ sợ.
    - Tôi đảm bảo với cô là kô. Cậu ta sẽ ghen kinh khủng khi người đầu tiên tôi đến thăm là cô; đi theo tôi đi; tôi sẽ dẫn cô đến Ghirardelli Square, cái chỗ trước là xưởng sản xuất socola ấy, vào giờ này buổi tối ở đó đầy người Nhật.
    Dọc con đường đi dạo, kô khí hội hè đang hồi náo nhiệt. Hằng năm những người đánh cá của thành phố tổ chức ở đây ngày hôi mở đầu mùa câu cua biển.     Ngày đã mất đi ánh nắng cuối cùng và trăng đã lên giữa bầu trời đầy sao phía trên vịnh. Trên những bếp củi, những nồi nước biển chứa đầy tôm cua, người ta phân phát tôm cua cho người qua đường. Lauren nếm 1 cách cực kì ngon miệng 6 cái càng cua to đùng mà 1 thủy thủ đã bóc vỏ cho cô. Cô kèm thêm vào bữa ăn ngẫu hứng này 3 cốc tràn đầy rượu vang đỏ cabernet sauvignon Nappa Vallee. Liếm ngón tay xong, cô bám vào cánh tay Arthur vẻ hối lỗi.     - Tôi nghĩ là tôi vừa mới gây khó khăn cho bữa ăn của chúng ta mất rồi,- cô nói- thêm 1 mẩu socola nữa chắc tôi chết!
    - Tôi nghĩ là trước hết cô hơi chuếnh choáng say đó thôi!     - Kô thể nào như vậy được, nước biển dâng lên hay là chính tôi đang lắc lư đấy?
    - Cả 2! Đi thôi, chúng ta đi xa hơn 1 chút để hít thở kô khí trong lành.
    Anh kéo cô ra khỏi đám đông và giúp cô ngồi xuống 1 chiếc ghế băng được rọi sáng bởi cây đèn đường cũ kĩ đơn độc.     Lauren đặt tay lên đầu gối Arthur , cô hít vào đầy phổi kô khí mát lành của buổi tối.
    - Sáng nay, anh đến gặp tôi kô chỉ để nói cảm ơn chứ?     - Tôi đến gặp cô bởi vì, dù tôi kô thể giải thích điều đó cho cô được, nhưng tôi cảm thấy nhớ cô.
    - Kô nên nói những điều như vậy.
    - Tại sao? Những lời nói ấy khiến người ta sợ hãi?     - Bố tôi cũng đã từng nói với mẹ tôi những câu rất hay ho, khi ông muốn quyến rũ mẹ tôi.     - Nhưng cô có phải là mẹ cô đâu.     - Kô, tôi có 1 nghề, có công danh sự nghiệp, có mục đích để đạt đến, và kô có gì có thể tách tôi ra khỏi những thứ đó được, đó là tự do của tôi.     - Tôi biết, chính vì vậy mà…     - Mà sao?- cô ngắt lời anh.     - Kô sao cả, nhưng tôi nghĩ rằng kô phải chỉ có cái đích mà chúng ta đi tới mới đem lại cho cuộc sống 1 ý nghĩa nào đó, mà còn cả cái cách chúng ta đi đến đích nữa.     - Mẹ anh nói với anh như thế à?     - Kô, đó là tôi nghĩ vậy.     - Thế thì tại sao anh lại cắt đứt với cô gái mà anh nhớ nhung đến thế? Vì vài điều kô tương hợp hay sao?
    - Có thể nói là chúng tôi đã đi ngang qua rất gần nhau, tôi chỉ là người được tạm thuê cái hạnh phúc này, cô ấy đã kô thể gia hạn hợp đồng cho tôi.     - Trong 2 người ai là người cắt đứt?     - Cô ấy đã rời bỏ tôi và tôi đã để cho cô ấy ra đi.     - Tại sao anh kô cố gắng giành giật lại?     - Tại vì sự giành giật này có thể gây đau đớn cho cô ấy. Đó là 1 câu hỏi đặ ra cho trí tuệ của trái tim. Vì hạnh phúc của người kia mà chịu thiệt ình, đó là 1 lí do đẹp, đúng kô?     - Anh vẫn chưa hồi phục được.     - Tôi có ốm đâu!     - Tôi có giống cô gái ấy kô?
    - Cô hơn cô ấy vài tháng.
    Phía bên kia đường, 1 người bán hàng đóng quầy hàng dành cho khách du lịch của ông ta lại. ông ta mang những chiếc giá quay treo các tấm bưu ảnh vào nhà.
    - Lẽ ra chúng ta nên mua 1 cái bưu ảnh,- Arthur nói- tôi có thể viết cho cô vài dòng và gửi qua đường bưu điện cho cô.
    - Anh thực sự tin rằng người ta có thể yêu suốt đời chỉ 1 người thôi?- Lauren hỏi.     - Tôi chưa từng sợ đời thường bao giờ cả, thói quen kô phải là điều tiền định. Mỗi ngày ta đều có thể sáng tạo ra cái sang trọng và cái tầm thường, cái trung bình và cái quá mức. Tôi tin vào thứ tình cảm say đắm kô dừng tại chỗ, tôi tin vào kí ức của tình cảm. Rất tiếc, tất cả những cái đó là lỗi của mẹ tôi , bà đã nhồi vào đầu tôi những lí tưởng vè tình yêu. Điều đó đặt ra chuẩn mực rất cao.     - Đối với người kia?
    - Kô, đối với chính mình, tôi thật cũ kĩ, phải kô?     - Cái xưa cũ có vẻ đẹp riêng của nó.     - Tôi đã chú ý giữ lại 1 phần của tuổi thơ.     Lauren ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Arthur. Khuôn mặt 2 người sát lại gần nhau mà họ kô nhận thấy.     - Anh muốn hôn em- Arthur nói
    - Tại sao anh lại hỏi em mà kô thực hiện đi?- Lauren tar lời.

    - Anh đã nói với em là anh cũ kĩ lắm mà.
    Tấm cửa cuốn của cửa hàng kêu ken két khi trượt theo rãnh sắt. 1 tiếng chuông báo động vang lên. Arthur vươn thảng người sững sờ, tay cầm tay Lauren, anh đứng phắt dậy.     - Anh phải đi đây!     Nét mặt Arthur thay đổi. Trên gương mặt anh, Lauren cảm thấy dấu hiệu của sự đau đớn đột ngột.     - Có chuyện gì thế?     Chuông báo động của cửa hàng vang mỗi lúc 1 to hơn, on gong bên tai họ.     - Anh kô thể giải thích cho em được, nhưng anh phải đi đây.     - Em kô biết anh đi đâu, nhưng em sẽ đi với anh.     Arthur vòng tay ôm cô, anh kô rời mắt khỏi cô, anh kô thể nào siết chặt cô được.     - Hãy nghe anh đây, mỗi giây đều quý giá. Tất cả những điều anh đã nói với em đều là sự thật. Nếu có thể được, anh mong là em sẽ nhớ đến anh, anh thì anh sẽ kô quên em đâu. Một khoảnh khắc nữa bên em, dù là ngắn ngủi, cũng thực sự quý giá.
    Arthur kùi xa dần.     - Tại sao anh lại nói là 1 khoảnh khắc nữa?- Lauren hốt hoảng hỏi.
    - Biển bây giờ đang đầy những con cua rất tuyệt.     - Tại sao anh lại nói 1 khoảnh khắc nữa, Arthur?- Lauren hét lên.
    - Mỗi phút bên em giống như 1 khoảnh khắc đánh cắp được. chẳng có gì lấy nổi cái đó của anh. Hãy làm dịch chuyển thế giới, Lauren, thế giới của em ấy.     Anh đi xa thêm vài bước nữa rồi bắt đầu chạy rất nhanh, Lauren hét gọi tên anh, Arthur quay lại.
    - Tại sao anh lại nói “1 khoảnh khắc nữa bên em”?     - Anh đã biết từ trước là em tồn tại! anh yêu em và điều đó kô can hệ đến em.     Và Arthur biến mất trong bóng tối của góc phố nhỏ.
    Tấm cửa cuốn từ từ kết thúc hành trình của nó, chạm vào cái gờ trên vỉa hè. Người bán hàng cắm chìa khóa vào cái ổ nhỏ cắm trên tường, tiếng còi ghê tai ngừng bặt. Bên trong cửa hàng, máy báo động trung tâm tiếp tục phát ra những tiếng bíp với khoảng cách đều đặn.
    1 chiếc máy theo dõi tỏa ra quầng sáng màu xanh lá cây trong bóng tối mờ mờ của căn phòng. Máy điện não phát ra 1 loạt tiếng bíp chói tai với nhưng khoảng cách đều đặn. Betty bước vào phòng, chị vội vã lại gần giường. Chị xem dải giấy tuôn ra từ chiếc máy in nhỏ rôi lập tức nhấc máy điện thoại.
    - Tôi cần 1 xe đẩy cấp cứu hồi sức đến phòng 307, hãy nhắn tin cho Fernstein, tìm xem ông ấy ở đâu và nói ông ấy đến đây ngay. Đặt phòng mổ thần kinh trong tình trạng báo động và gọi 1 bác sĩ gây mê lên..     1 làn mưa bụi giăng trên những khu phố ở vùng thấp của thành phố. Lauren rời khỏi ghế băng; đi qua con phố mà mọi thứ dưới mắt cô dường như chỉ có màu đen và trắng . Khi cô rẽ vào phố Green; đêm trĩu đầy mây. Làn mưa bụi nhường chỗ cho 1 cơn going mùa hè. Lauren ngẩng đầu lên và nhìn trời. Cô ngồi lên 1 bức tường rào nhỏ và ở lại đó 1 lúc lâu; dưới mưa rào; ngắm nhìn ngôi nhà kiểu Victoria nhô lên phía trên cao của Pacific Heights.     Khi mưa tạnh ; cô vào đại sảnh; trèo lên những bậc cầu thang và vào căn hộ của mình.
    Tóc cô ướt sũng; cô trút quần áo trong phòng khách; vơ lấy mảnh khăn treo ở 1 cái móc trong bếp để lau đầu và cuộn mình trong tấm choàng len vốn để phủ 1 chiếc ghế bành.     Vào bếp; cô mở 1 ngăn tủ ra và tháo nút 1 chai rượu Bordeaux. Cô rót ình 1 cốc to; đi đến ngách phòng và ngắm nhìn những ngọn tháp nhỏ của Ghirardelli Square; ở phía dưới. Xa xa; vang lên trong vịnh tiếng hú của 1 con tàu chở hàng lớn lên đường đi Trung Quốc. Lauren đưa mắt nhìn góc đặt đi văng đang mời gọi cô. Cô bỏ qua chiếc đi văng và dứt khoát bước lại bên giá sách. Cô lấy 1 quyển sách; buông rơi nó xuống chân; lặp lại như vậy với các cuốn khác; và bị 1 cơn tức giận âm thầm xâm chiếm; cô đẩy tất cả sách xuống đất.     Khi các ngăn đã rỗng kô; cô đẩy dịch giá sách ra; giải tỏa ô cửa nhỏ bị lấp ở phía sau. Cô quay sang giải quyết đến chiếc đi văng; dùng hết sức lực để quay nó lại 90 độ. Người loạng choạng; cô cầm lấy chiếc cốc lúc trước để trên gờ tường ở ngách phòng và ngồi phịch lên mấy chiếc gối dựa ở đi văng. Arthur có lí; từ chỗ này; nhìn ra những mái nhà; khung cảnh thật lộng lẫy. Cô uống cốc rượu gần như liền 1 hơi.
    Trên đường phố hãy còn ẩm ướt; 1 bà lão dắt chó đi dạo; bà ngẩng đầu nhìn về phía 1 ngôi nhà nhỏ; ở đó chỉ có 1 ô cửa sổ còn rọi 1 tia sáng vào màn đêm xám xịt. Lauren đờ đẫn vì buồn ngủ; bàn tay cô từ từ mở ra; và cái cốc rỗng lăn xuống dưới chân đi văng.
    - Tôi đưa anh ta lên phòng mổ- Betty kêu to với bác sĩ nội trú khoa.     - Trước hết để tôi nâng độ bão hòa khí máu lên cái đã.     - Chúng ta kô có thời gian.
    - Quái thật; Betty ; tôi là bác sĩ nội trú ở đây cơ mà.     - Bác sĩ Stern; khi anh còn mặc quần yếm thì tôi đã là y tá rồi. Thế chúng ta nâng độ bão hòa khí máu của anh ta trong lúc đi lên gác có được kô?
    Betty đẩy giường ra hành lang; bác sĩ Philip Stern bước theo chị; kéo chiếc xe cấp cứu hồi sức đi cùng vói họ.     - Anh ta làm sao vậy?- Anh hỏi- Lúc trước mọi thứ đều bình thường.     - Nếu mọi thứ đều bình thường thì anh ta đã ở nhà và tỉnh táo! Sáng nay anh ta có vẻ lờ đờ buồn ngủ; tôi đã quyết định đặt máy điện não theo dõi anh ta thường xuyên; đó là công việc của y tá; còn để biết anh ta gặp vấn đề gì; thì đó là công việc của giới bác sĩ các anh.     Những bánh xe của giường quay nhanh hết cỡ; cửa thang máy sắp sửa sập lại.Betty hét lên.     - Đợi chúng tôi với; có ca cấp cứu!     1 bác sĩ nội trú giữ tấm cửa sắt lại; Betty chui vào buồng thang máy; bác sĩ Stern xoay chiếc xe cấp cứu của mình để tìm 1 chỗ nhỏ.     - Đây là ca cấp cứu thuộc loại gì?- viên bác sĩ nọ tò mò hỏi.
    Betty nhìn anh ta vẻ coi thường và trả lời “thuộc loại giống cái ông nằm trên giường này”; rồi chị ấn nút tầng 5.
    Trong lúc thang máy đi lên; chị muốn lấy cái điện thoại di động trong túi áo blouse ra; nhưng cửa đã mở ra ở hành lang khoa thần kinh. Chị lấy hết sức đẩy cái giường về phía phòng mổ nằm ở đầu kia của hành lang. Graneli đang đợi chị ở cửa phòng chuẩn bị. Ông cúi xuống nhìn người bệnh.
    - Hình như chúng ta đã quen biết nhau ; phải kô?     Và vì Arthur kô trả lời; Graneli nhìn Betty .
    - Chúng ta đã biết người này ; phải kô?     - Đây là ca hút khối máu dưới màng cứng cấp tốc hôm thứ hai vừa rồi.     - A; vậy là chúng ta có 1 vấn đề nhỏ ở đây; có ai báo cho Fernstein chưa?
    - Cái anh chàng này vẫn còn ở đây à?- đến lượt nhà phẫu thuật bước vào và nói- Kô lẽ tuần nào chúng ta cũng phải mổ cho anh ta.     - Các vị cứ mổ cho anh ta 1 lần cho xong hẳn đi!- Betty làu bàu và rời phòng mổ.     Chị chạy ra hành lang và vội vã đi về phía tổng đài khoa cấp cứu.
    Tiếng chuông điện thoại kéo Lauren ra khỏi giấc ngủ. Cô sờ soạng tìm máy điện thoại.     - Cuối cùng cũng gọi được!- giọng Betty vang lên- đây là lần thứ 3 chị gọi đấy; lúc nãy em ở đâu?
    - Mấy giờ rồi?     - Nếu Fernstein mà biết chị đã báo tin cho em là chị sẽ toi đấy.     Lauren ngồi thảng dậy trên đi văng; Betty giải thích rằng chị đã phải đưa bệnh nhân phòng số 307; cái anh chàng mà cô mới mổ cho gần đây; lên lại phòng mổ. Tim Lauren bắt đầu đập thình thịch.     - Nhưng tại sao mọi người lại cho anh ta ra viện sớm thế?- cô tức giận hỏi.     - Em nói cái gì?- Betty hỏi lại.
    - Lẽ ra kô được cho anh ta rời bệnh viện sáng nay; chị biết rõ em nói gì đấy; chính chị đã cho anh ta địa chỉ của em mà!     - Em uống rượu đấy à?     - 1 tí thôi; sao chị lại hỏi vậy?     - Em nói lảm nhảm cái gì thế? Chị vẫn liên tục chăm sóc bệnh nhân của em; hôm nay anh ta thậm chí kô ra khỏi giường! Hơn nữa; chị chẳng nói gì với anh ta cả.
    - Nhưng em đã ăn trưa với anh ta!
    1 lát im lặng; Betty húng hắng ho.     - Chị đã biết trước mà; lẽ ra chị kô nên báo cho em!     - Tất nhiên là nên chứ; sao chị lại nói thế?     - Vì cứ như chị đã biết em thì nửa tiếng nữa chắc em sẽ đâm bổ đến đây và say bét nhè; rồi sẽ chẳng ra làm sao cả.     Lauren nhìn chai rượu đặt trên tủ bar ở bếp; lượng rượu hụt đi bằng khoảng 1 cốc to; kô hơn.
    - Betty ; bệnh nhân mà chị nói với em ấy; có đúng là…
    - ừ! Và nếu em nói với chị là em đã ăn trưa với anh ta; trong khi từ sáng nay anh ta đã được nối vào máy để theo dõi; thì chị sẽ tống em vào nằm viện ngay khi em đến đây; mà kô phải nằm cùng phòng với anh ta đâu.!
    Betty dập máy. Lauren nhìn xung quanh cô. Chiếc đi văng kô còn ở vị trí cũ; nhìn những cuốn sách ngổn ngang dưới chân giá sách; có thể tưởng căn hộ của cô vừa bị trộm. Cô kiên quyết kô chịu buông trôi theo cái cảm giác phi lí đang xâm chiếm người mình. Phải có 1 cách giải thích hợp lí cho những gì mà cô đang trải nghiệm; chỉ cần tìm được cách giải thích đó; bao giờ cũng có 1 cấch giải thích hợp lí! Cô đứng dậy; giẫm phải cái cốc rỗng và bị cứa 1 vết sâu ở gót chân. 1 dòng máu đỏ tuôn ra trên tấm thảm dừa.     - Chỉ còn thiếu nước này nữa thôi.     Cô nhảy lò cò ra buồng tắm; nhưng vòi kô có nước. Cô đặt chân vào bồn tắm; với tay về phía tủ thuốc và lấy lọ cồn 90 độ; cô trút cồn vào vết thương. Cảm giác đau nhói đột ngột; cô hít thở thật sâu để đẩy lùi cơn chóng mặt và lần lượt lấy từng mảnh thủy tinh vụn ở chân ra. 10 phút trôi qua mà cô kô sao làm cầm máu được. Cô nhìn lại vết thương; chỉ bịt 1 cách đơn giản thì kô đủ để đóng mép rách lại; cần phải khâu mới được. Cô đứng dậy; gạt tất cả các lọ trên 1 ngăn xuống để tìm gói gạc tiệt trùng; nhưng kô thấy. Cô bèn lấy 1 chiếc khăn tắm quấn quanh mắt cá chân; cố siết chặt hết sức để thắt nút rồi nhảy lò cò ra tủ quần áo.     - Anh ta ngủ như 1 thiên thần!- Graneli nói     Fernstein xem những bản chụp IRM
    - Tôi cứ sợ là do chỗ dị dạng nhỏ mà tôi đã kô mổ; nhưng kô phải vậy; não bị rò dịch; chúng ta đã tháo ống dẫn lưu quá sớm. Chỉ là 1 chút tăng áp lực nội sọ; tôi sẽ đặt lại đường dẫn lưu rồi đâu sẽ vào đấy thôi. Anh làm gây mê 1 tiếng đồng hồ cho tôi.     - Rất vui lòng; ông bạn đồng nghiệp thân mến- Graneli nói tiếp; tâm trạng cực kì vui vẻ.     - Tôi đã hi vọng thứ hai tới cho anh ta ra viện được; nhưng chúng ta sẽ phải kéo dài việc nằm viện của anh ta ít nhất 1 tuần; điều đó kô tiện cho tôi tý nào cả- Fernstein làu bàu trong lúc tiến hành rạch.
    - Tại sao lại thế?- Graneli vừa hỏi vừa kiểm tra hằng số sống trên máy.
    - Tôi có những lí do của tôi.- vị giáo sư già trả lời.     Xỏ chiếc quần jean vào người kô phải là 1 việc đơn giản. Chiếc áo pull mặc sát luôn vào mình; 1 chân đi tất; 1 chân kô; Lauren đóng cửa căn hộ lại. Cô cảm thấy cái cầu thang đột ngột trở nên cực kì bất hợp tác. Đến tầng 2 thì Lauren đau đến nỗi kô thể đứng được nữa. Cô ngồi xuống cầu thang để cho người tự trượt đi như trượt trên sườn dốc của 1 ngày hỗn độn. Cô khập khiễng đi ra xe ô tô của mình và bẫm điều khiển từ xa mở cửa gara . Dưới bầu trời màu da cam; chiếc triump lao đến bệnh viện San Francisco Memorial. Mỗi lần phải thay đổi tốc độ; cơn đau lại nhói lên khiến cô ngất xỉu. Cô mở cửa kính để lấy 1 chút kô khí trong lành.     Chiếc Saab của Paul phóng vun vút xuống phố California. Từ lúc họ rời tiệm ăn; anh kô nói 1 lời. Onega đặt tay lên đùi anh và xoa nhẹ.     - Anh đừng lo; có thể kô đến nỗi trầm trọng lắm đâu.     Paul kô trả lời; anh rẽ vào phố Market rồi đi lên phố 20. Lúc trước; 2 người đang ăn tối trên tầng thượng của tháp Bank of America thì điện thoại di động của Paul réo lên. 1 nữ y tá đã thông báo cho anh rằng tình hình sức khỏe của Arthur Asby đã xấu đi; bệnh nhân hiện kô có khả năng tự mình chấp nhận cuộc phẫu thuật cần thiết đối với anh ta. Vì tên của Paul có ghi trên phiếu nhập viện của anh ta; Paul cần phải đến càng sớm càng tốt để kí giấy cho phép tiến hành phẫu thuật. Qua điện thoại; Paul tuyên bố đồng ý phẫu thuật; và sau khi vội vã rời nhà hàng; anh phóng xe vào đếm tối ; có Onega cùng đi.     Chiếc Triump đỗ vào phía dưới mái che của đại sảnh khoa cấp cứu; 1 nhân viên bảo vệ đến bên cửa xe và nói rằng cô kô được đậu xe ở chỗ này. Lauren chỉ kịp có thời gian để trả lời rằng cô là bác sĩ nội trú của bệnh viện này và cô bị thương. Nhân viên bảo vệ nói vào máy đàm thoại nội bộ để yêu cầu người đến trợ giúp; Lauren vừa bị ngất xỉu.     Graneli cúi xuống nhìn vào máy kiểm soát của ông; Fernstein lập tức nhận ra vẻ lo ngại hiện lên trên khuôn mặt bác sĩ gây mê.     - Anh thấy có vấn đề gì à?- bác sĩ phẫu thuật hỏi.
    - Hơi loạn nhịp tâm thất; anh kết thúc càng sớm thì càng tốt; tôi muốn đánh thức anh ta dậy ngay khi có thể.     - Tôi sẽ cố hết sức ; ông bạn đồng nghiệp thân mến.
    Phía sau tấm cửa kính; Betty; nhờ được người thay mình vài phút; kô để lọt mắt bất cứ điều gì xảy ra trong phòng mổ. Cô nhìn đống hồ đeo tay; Lauren chắc sắp đến.     Paul bước vào đại sảnh của khoa cấp cứu; anh ra trình diện ở nơi đón tiếp. Cô thường trực yêu cầu anh vui lòng chờ trong phòng đợi. Y tá trưởng đã lên trên gác và chắc sắp trở xuống. Onega ôm Paul và kéo anh ra 1 cái ghế. Cô để anh ở đó 1 lát và bỏ 1 đồng tiền vào máy tự động bán đồ uống nóng. Cô chọn 1 tách cà phê đặc kô đường và đi ra với Paul; tách cà phê trên tay.
    - Này; -cô nói bằng 1 chất giọng trầm ; đẹp- anh kô kịp uống lúc ở tiệm ăn.     - Anh rất tiếc vì buổi tối hôm nay- paul nói và ngẩng đầu lên buồn bã.
    - Anh kô việc gì phải tiếc cả; hơn nữa món cá cũng chẳng được ngon lắm.     - Thật à?- Paul hỏi; vẻ lo lắng.
    - Kô. Nhưng ở đây hay ở đâu thì chúng mình cũng cùng nhau cơ mà.Anh uống đi kô nguội mất.     - Sao chuyện này lại xảy ra vào cái ngày duy nhất anh kô đến thăm cậu ấy cơ chứ!     Onega lùa tay vào mớ tóc bù xù của Paul; cô vuốt ve 1 cách hết sức dịu dàng. Anh nhìn cô với vẻ mặt của 1 đứa trẻ bị bỏ quên giữa 1 thế giới toàn người lớn.
    - Anh kô thể mất cậu ấy được; anh chỉ có mình cậu ấy thôi.
    Onega chịu trận; kô nói gì; cô ngồi xuống cạnh anh và vòng tay ôm anh     - Ở xứ em có 1 bài hát nói rằng khi ta nghĩ đến người thì người đó sẽ kô bao giờ chết; vậy anh hãy nghĩ đến anh ấy đi chứ đừng nghĩ đến những nỗi phiền muộn của anh.

    Bác sĩ Stern bước vào phòng khám số 2; anh đi đến bên giường và cầm tờ nhập viện của nữ bệnh nhân.     - Tôi trông cô có vẻ quen quen- anh nói     - Tôi làm việc ở đây- Lauren trả lời.     - Vâng; nhưng tôi thì lại vừa mới đến; thứ 6 vừa rồi tôi vẫn còn ở Boston.
    - Thế thì chúng ta chưa bao giờ gặp nhau cả; tôi bị buộc tạm nghỉ việc từ 8 hôm nay và tôi chưa bao giờ đặt chân đến đó cả.     - Về chuyện chân thì tình trạng cái chân của cô khá tệ đấy; cô làm cách nào mà lại có vết thương này?     - 1 cách thật ngu ngốc!     - Nhưng thế nào cơ?     - Tôi giẫm lên 1 chiếc cốc thủy tinh…bằng chân trần.     - Còn cái chứa trong cốc này thì ở trong dạ dày của cô phải kô?     - Đại loại thế.
    - Xét nghiệm của cô hoành tráng lắm; dù sao tôi cũng tìm được 1 ít máu trong lượng rượu ở người cô.     - Anh đừng có phóng đại thế;- Lauren nói và thử ngồi dậy- tôi uống có vài ngụm rượu Bordeaux thôi mà     Đầu cô quay cuồng và cô cảm thấy tim thót lên; bác sĩ chỉ vừa kịp giơ 1 cái chậu nhỏ ra cho cô. Anh ta đưa cho cô chiếc khăn giấy và mỉm cười:     - Tôi đã ngờ mà; bạn đồng nghiệp thân mến ạ; theo kết quả xét nghiệm mà tôi đang có trước mặt đây; tôi có thể nói là cô còn ngốn hết 1 nửa số cua có ở trong vịnh và nốc cả 1 chai kha khá rượu cabernet sauvignon nữa; riêng mình cô thôi. Thật là 1 ý rất dở khi trộn cả 2 màu này lại với nhau trong cùng 1 buổi tối. Trắng đỏ nối nhau; tất cả tháo mau!
    - Anh vừa nói cái gì vậy?- Lauren hỏi     Lauren nằm xuống và lấy tay ôm đầu; kô hiểu gì về những chuyện xảy ra với mình.
    - Tôi phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt.     - Tôi sẽ cố hết sức.- Stern nói- nhưng trước hết tôi phải khâu lại vết thương của cô và tiêm nhắc lại vacxin phòng uốn ván cho cô nữa. Cô thích gây mê bộ phận hơn hay là…     Lauren ngắt lời để bác sĩ khâu lại vết thương càng nhanh càng tốt. Anh bác sĩ trẻ lấy 1 bộ dụng cụ khâu và ngồi lên 1 chiếc ghế nhỏ cạnh cô. Anh khâu đến mũi thứ 3 thì Betty bước vào phòng.
    - Em bị làm sao thế này?- nữ y tá trưởng hỏi.
    - Bị say rượu; tôi nghĩ thế! – Stern trả lời thay cô.     - Vết thương khiếp nhỉ- Betty nói khi nhìn vào bàn chân mà Stern đang chữa trị.     - Anh ta đang thế nào?- Lauren lờ viên bác sĩ đi; hỏi     - Chị vừa từ trên phòng mổ xuống; hãy còn chưa giải quyết xong nhưng chị nghĩ là anh ta sẽ qua được thôi.
    - Chuyện gì đã xảy ra vậy?     - Rò não hậu phẫu; ống dẫn lưu bị rút quá sớm.
    - Chị Betty ; em có thể hỏi chị 1 câu được kô?     - Thực ra thì chị có được lựa chọn kô nào?
    Lauren nắm cổ tay bác sĩ Stern và đề nghị anh cho 2 người ở lại riêng với nhau 1 lát. Bác sĩ muốn trước hết phải làm cho xong công việc của mình cái đã. Betty lấy cái kim ra khỏi tay anh; chị sẽ tự khâu nốt vết thương.. Ngoài đại sảnh khoa cấp cứu còn có 1 lô bệnh nhân cần đến khả năng của bác sĩ hơn là Lauren     Stern nhìn Betty. Anh rời ghế; xét cho cùng; Betty chỉ cần phải lo nốt việc băng bó và tiêm văcxin phòng uốn ván thôi. Các y tá trưởng thường có 1 uy thế nhất định với các bác sĩ tập sự trẻ.     Betty ngồi xuống cạnh Lauren     - Chị nghe em nói đây- Betty nói
    - Em biết là chị sẽ thấy điều em định hỏi đây thật kì quặc; nhưng liệu có khả năng là bệnh nhân phòng số 307 đã có lúc trong ngày thoát khỏi sự chú ý của chị được kô? Em thề với chị là chuyện này chỉ có riêng chị em mình biết thôi.     - Nói rõ hơn đi!- Betty đáp lại bằng 1 giọng gần như phẫn nộ.
    - Em kô biết; có thể anh ta đã đặt 1 cái gối dài trong giường để mọi người tưởng là anh ta vẫn còn ở đó; rồi biến đi vài tiếng đồng hồ mà chị kô nhận ra; anh ta có vẻ có khiếu đối với chuyện đó; đúng kô?     Betty đưa mắt nhìn cái chậu nôn đặt cạnh bòn rửa mặt rồi ngước mắt nhìn lên cao.     - Chị xấu hổ thay cho em; em ạ!     Stern lại xuất hiện trong phòng.     - Cô có hoàn toàn chắc là chúng ta chưa từng gặp nhau ở đâu đó kô? Tôi đã từng thực tập ở đây 5 năm trước…     - Anh ra ngoài đi!- Betty ra lệnh      - o O o -     Giáo sư Fernstein nhìn đồng hồ đeo tay.     - 54’! anh có thể đánh thức anh ta dậy- Fernstein nói và rời bàn.     Giáo sư chào bác sĩ gây mê và rời phòng mổ với tâm trạng kô được vui
    - Ông ấy làm sao thế?- Graneli hỏi.     - Lúc này ông ấy đang mệt – Norma trả lời bằng 1 giọng buồn rầu.     Nữ y tá chịu trách nhiêm băng bó; trong lúc Graneli làm cho Arthur tỉnh lại.     Cửa thang máy mở ra ở hành lang khoa cấp cứu. Fernstein bước qua hành lang bằng những bước đi vội vã. Giọng nói trong 1 phòng khám khiến ông phải chú ý; ngờ vực; ông thò đầu qua tấm rèm chắn và thấy Lauren đang ngồi trên giường trò chuyện với Betty.
    - Có điều gì cô còn chưa hiểu vậy? cô bị cấm vào bệnh viện này cơ mà; trời ạ! Cô vẫn còn chưa được phép trở lại chức năng bác sĩ của cô.     - Em tự trở lại với tư cách bệnh nhân.
    Fernstein nhìn Lauren nghi ngờ. Cô bèn giơ chân lên cao 1 cách hãnh diện; và Betty khẳng định lại với giáo sư rằng lauren vừa bị khâu 7 mũi ở gót chân xong;     Fernstein lẩm bẩm:     - Quả thực cô có khả năng làm bất cứ điều gì để có thú vui được trái ý tôi.
    Lauren định đáp lại; nhưng Betty; quay lưng về phía giáo sư; đã trợn mắt lên ra hiệu cho cô im miệng; Ferinstein biến đi; những bước chân của ông vang lên trong hành lang. Ông đi ngang qua đại sảnh và báo với nhân viên trực tổng đài bằng 1 giọng uy quyền là ông đi về nhà; kô nên quấy rầy ông; ngay cả khi thống đốc California có bị vỡ đầu trong lúc tập thể dục chăng nữa.     - Em đã làm gì ông ấy chứ?- Lauren hỏi; vẻ chấn động
    - Ông ấy cần em! Kể từ lúc đẩy được em ra ngoài; ông ấy giận toàn trái đất. Tất cả mọi người ở đây đều làm cho ông ấy khó chịu trừ em ra.     - Thế thì em lại muốn ông ấy cần em ít đi 1 chút thì hơn; chị đã nghe ông ấy nói với em thế nào chưa?     Betty lấy lại những cuộn băng kô dùng đến và bắt đầu xếp chúng lại vào ngăn kéo.
    - Này; em thì nói năng cũng chẳng phái vừa đâu; em ạ! Chân em băng thế là xong rồi đấy; em có thể đi nhảy nhót ở đâu cũng được; trừ những tầng trên của bệnh viện này ra     - Chị nghĩ là anh ta đã được đưa xuống phòng anh ta chưa?
    - Ai cơ?- Betty hỏi bằng 1 giọng giả dối và đóng cửa tủ thuốc lại.     - Betty!...     - Chị sẽ đi xem sao; nếu em thề là khi chị hỏi được cho em rồi thì em sẽ đi khỏi đây ngay.     Lauren gật đầu và Betty rời phòng khám.     Fernstein đi qua bãi đậu xe. Cơn đau lại xâm chiếm người ông khi ông còn cách xe ô tô của mình vài mét. Đây là lần đầu tiên cơn đau xuất hiện trong 1 ca mổ. ông biết là nhìn nét mặt ông; Norma đã đoán được cơn đau đang xâm chiếm phần bụng dưới của ông. 6’ mà ông tiết kiệm được ở ca mổ kô chỉ cứu nguy cho bệnh nhân của ông. Những giọt mồ hôi to ứa ra trên trán ông; mắt ông mờ dần theo những bước chân đi. 1 vị tạnh lan ra trong vòm miệng ông. Gập đôi người lại; ông đưa tay lên miệng; 1 cơn hô rũ rượi và máu tràn ra qua các ngón tay ông. Chỉ còn vài mét nữa thôi; Fernstein cầu mong người gác cổng kô nhìn thấy ông. Ông dựa lưng vào cửa xe và tìm trong túi áo cái hộp nhỏ dùng để điều khiển tự động mở cửa xe. Tập hợp chút ít sức lực còn sót lại; ông ngồi vào sau tay lái và đợi cơn đau qua đi. Khung cảnh xung quanh biến mất dưới 1 lớp voan màu sẫm.
    Betty kô có ở đây. Lauren lẻn ra hành lang và đi khập khiễng vào phòng gửi quần áo. Cô mở 1 ngăn tủ và mượn tạm chiếc áo blouse đầu tiên mà cô tìm thấy rồi đi ra cũng kín đáo như lúc đi vào. Cô mở 1 cánh cửa sau; đi qua 1 hành lang dài có rất nhiều đường ống giăng phía trên đầu; rồi đi vào khoa nhi ở chái bên kia của tòa nhà. Cô dùng những thang máy phía tây của tòa nhà để đi lên tầng 3; rồi lại đi theo lối dành cho nhân viên kĩ thuật về hướng ngược lại; và cuối cùng vào được đến khoa thần kinh. Cô dừng lại trước cửa phòng 307.
    Paul đứng phắt dậy; mặt đầy lo lắng. Nhưng nụ cười của Betty đang đi về phía anh đã làm anh yên tâm     - Nguy hiểm đã qua rồi – chị nói.
    Cuộc giải phẫu diễn ra tốt đẹp; Arthur đã về nghỉ trong phòng của anh; anh thậm chí kô phải ở lại phòng hồi sức. Sự cố tối nay chỉ là 1 tai biến nhỏ sau phẫu thuật kô để lại hậu quả gì. Paul có thể vào thăm bạn ngay ngày mai. Paul chỉ muốn ở lại cả đêm với Arthur ; nhưng Betty đã trấn an anh lần nữa; kô có lí do gì để tiếp tục lo lắng cả . Chị có số điện thoại của anh và sẽ gọi cho anh nếu xảy ra bất cứ chuyện gì.
    - Nhưng chị hứa với tôi là sẽ kô xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nữa chứ?- Paul hỏi bằng 1 giọng run rẩy.
    - Đi thôi- Onega khoác tay anh- chúng mình đi về đi.
    - Tất cả đều được kiểm soát; - Betty khẳng định- anh đi nghỉ đi; trông mặt anh nhợt nhạt lắm; 1 đêm ngủ ngon sẽ rất tốt cho anh. Tôi sẽ canh chừng anh ấy.
    Paul cầm bàn tay nữ y tá và lắc rối rít; nửa như cảm ơn nửa như xin lỗi.
    Onega phải gần như dùng sức để kéo anh ra cửa.
    - Nếu em biết trước; em đã chọn vai trò làm bạn thân nhất của anh! TRong lĩnh vực này; anh bộc lộ tình cảm rõ ràng hơn hẳn.!- cô nói khi đi qua bãi đậu xe.
    - Nhưng anh đã bao giờ có dịp chăm sóc em ốm đâu- Anh trả lời với 1 ác ý đáng gờm và mở cửa xe cho cô.
    Paul ngồi vào sau tay lái và phân vân nhìn chiếc xe ô tô đậu bên cạnh xe của anh.
    - Anh kô nổ máy à?-Onega hỏi
    - Nhìn cái ông bên phải xem; ông ta có vẻ làm sao ấy.
    - Chúng mình đang ở bãi đậu xe của 1 bệnh viện; và anh thì kô phải là 1 bác sĩ! Thùng rượu Saint Bernard(*) của anh tối nay đã cạn rồi; chúng ta về nhà thôi.
    Chiếc Saab rời chỗ đậu rồi mất hút ở góc phố.
    Lauren đẩy cửa và bước vào phòng. Căn phòng lặng lẽ chìm trong bóng tối lờ mờ. Arthur hé mắt; dường như anh mỉm cười với cô rồi lại ngủ thiếp đi ngay. Cô tiến đến chân giường và nhìn anh; chăm chú.1 vài lời nói của Santiago bỗng hiện lên trong trí nhớ của cô; khi rời khỏi căn phòng của đứa con gái bé bỏng của mình; người đàn ông tóc bạc trắng đã quay lại lần cuối cùng để nói bằng tiếng Tây Ban Nha: “Nếu cuộc đời giống như 1 giấc ngủ dài; tình cảm sẽ là bến bờ của nó.”Lauren bước lên trong bóng mờ tối; cô cúi xuống bên tai Arthur và thì thầm:
    - Hôm nay em có 1 giấc mơ thật lạ lùng. Và từ khi tỉnh dậy; em cứ mơ ước được trở lại đó mà kô biết tại sao lại thế và phải làm cách nào để thực hiện được nữa. Em muốn được gặp lại anh tại nơi mà anh đang đến trong giấc ngủ.
    Cô đặt 1 nụ hôn lên trán anh và cánh cửa phòng từ từ khép lại sau bước chân cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui