Ninh Dư hé mắt ra, liếc Chu Tử Hiên một cái.
“Sao anh cơ hội thế? Em...em bảo là chăm sóc cho cuộc sống của anh, có bảo là giúp anh...giúp anh...”
“Sao?”
Thấy trêu cô rất vui, Chu Tử Hiên mặc dù đang chịu đựng bên dưới căng trướng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện với cô, dụ dỗ từng chút một.
Ninh Dư thấy anh cứ hỏi tới, biết rằng mình đang bị anh cố ý trêu chọc, liền không thèm nói tiếp nữa.
“Mặc kệ anh.”
Nói rồi Ninh Dư bất ngờ dùng sức, đẩy Chu Tử Hiên ra.
Chu Tử Hiên không ngờ cô lại phản ứng như vậy, ngã khỏi ghế sofa.
Ninh Dư lập tức nhân cơ hội đứng bật dậy, thấy Chu Tử Hiên chỉ bị ngã nhẹ chứ không có vấn đề gì.
Liền mau chóng đứng lên chạy ra khỏi phòng Tổng giám đốc.
Nhìn loạt động tác vô cùng dứt khoát của Ninh Dư.
Chu Tử Hiên: “...”
Còn uổng công dụ dỗ từng bước một, biết thế cứ ăn ngay là được rồi.
Ai bảo anh yêu cô chứ? Người gì mà vừa không ngoan ngoãn lại vừa vô lương tâm.
Thấy anh như vậy mà cũng nhẫn tâm chạy mất.
Chu Tử Hiên mặt đen như đáy nồi, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm bên trong.
Đành chịu vậy, lại tự mình giải quyết thôi.
Dư Dư, em đợi đó.
Thời gian còn dài, để coi em trốn được bao nhiêu lần.
***
Lúc Ninh Dư gấp gáp mở cửa phòng Chu Tử Hiên đi ra cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn trốn đi để bình tĩnh lại một chút thôi.
Chu Tử Hiên như thế này cô vẫn chưa quen lắm.
Huống hồ, xa cách đã ba năm, rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh.
Vừa gặp đã ôm tới ôm lui, hôn hít đủ kiểu thế này đúng là Ninh Dư có chút chịu không nổi, cũng thấy ngượng ngùng.
Nhưng mà Chu Tử Hiên là người cô yêu, ngại thì ngại, nhưng tất nhiên là sâu trong lòng cô vẫn vô cùng thích sự gần gũi cùng thân mật của anh.
Chỉ là...quá vồ vập thế này thì cô chưa kịp thích ứng thôi.
Ninh Dư vừa xoay người đóng cửa phòng lại, Triệu Khang cùng Quách My bên ngoài đều trợn lớn mắt nhìn cô.
Cả hai người cứ đinh ninh là Ninh Dư đi ra ngoài có việc gấp.
Đâu có ngờ người mất tích cả buổi chiều lại chạy ra từ phòng Tổng giám đốc cơ chứ.
Lại còn...
Quần áo thì xộc xệch, áo khoác ngoài không thấy đâu, môi thì hơi sưng đỏ, mắt cũng sưng nốt...
Đúng là bộ dáng khiến cho trí tưởng tượng của mọi người bay xa.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của hai vị đồng nghiệp, Ninh Dư cũng bất động, não bắt đầu đơ đơ ra, bây giờ cô nên nói cái gì thì mới tốt?
Sau cơn sửng sốt, Quách My lập tức đứng lên, quét mắt nhìn Ninh Dư từ trên xuống dưới, sau đó giọng nói nghe có hơi hơi nguy hiểm.
“Bé Dư Dư, chuyện gì đây? Đừng bảo với chị lão cầm...à không...Chu tổng bắt nạt em nhé?”
“Không có...”
“Thế bộ dạng của em thế này là lại làm sao đây? Thực sự không có?”
Ninh Dư thở hắt ra một hơi, cô đưa tay chỉnh đốn lại trang phục tóc tai.
Không nghĩ ra được lý do nào thích hợp hết, đành bịa đại vậy.
“Em...Buổi trưa em vào đưa cơm cho Tử...Chu tổng, đột nhiên lại chóng mặt.
Cho nên...Chu tổng cho em mượn phòng ngủ trưa.
Xong em liền ngủ quên mất...”
Triệu Khang cũng đứng dậy đi lại bên cạnh Quách My.
Đúng là lúc nãy cậu vào phòng Chu Tử Hiên thì không có thấy Ninh Dư, thì ra là ở trong phòng nghỉ.
Nghe Ninh Dư nói vậy, chắc là Chu Tử Hiên không có làm gì cô rồi.
Cậu ta cũng rất tin tưởng nhân phẩm của Chu Tử Hiên, nếu không được Ninh Dư đồng ý, chắc chắn Chu Tử Hiên dù có muốn thế nào cũng không sẽ động vào Ninh Dư.
Vì vậy, Triệu Khang cười mờ ám nhìn Tiểu Dư.
“Tiểu Dư à, em như vậy là không được nha.
Chúng ta có phòng nghỉ dành cho nhân viên đó.
Hì hì.”
“Ách...à...em...quên mất.
Lúc đó mệt quá...liền...”
“Thằng nhóc kia, mau biến.
Đừng có chọc ghẹo em gái nhỏ của chị.
Được rồi Dư Dư, bọn chị hiểu cả mà haha.
Em mau vào toilet chỉnh trang lại đi nhé.
Đừng nghĩ nhiều, bọn chị cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Hahahaa.
Mau đi đi.”
Vừa nói Quách My vừa đẩy đẩy Ninh Dư đi.
Ninh Dư nghe Quách My nói vậy, cũng xấu hổ gật gật đầu cất nhanh bước vào toilet.
Bọn chị hiểu cả là hiểu cái gì chứ...Haiz...sao vừa gặp lại Chu Tử Hiên thì cuộc sống của cô cứ trở nên rối loạn thế này.
Còn có, Ninh Dư cảm thấy lần sau đi thăm mẹ thì sẵn tiện cũng nên đi khám tim cho mình luôn, trái tim yếu ớt của cô bị anh làm cho sắp không ổn nữa rồi.
Ngày nào cũng đập nhanh đập mạnh thế này, thêm một thời gian nữa chắc cô sẽ mắc bệnh thật quá.
Ninh Dư vừa đi khỏi, hai con người kia lập tức chau đầu vào nhau.
“Em thấy chưa? Rõ ràng là cầm thú! Nhìn cái bộ dạng kia xem.”
“Chị Quách, lặp lại một lần nữa nào, để em bấm ghi âm.”
Quách My đưa tay muốn cốc đầu Triệu Khang, bị cậu nhanh chóng né được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...