Gấp Không Thể Chờ
Hàn Diệu đặt hoa sang một bên: “Anh từng theo đuổi nhiều người lắm rồi phải không?”
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh kiêu ngạo: “Trước giờ toàn là người ta theo đuổi tôi, tôi đã bao giờ theo đuổi ai đâu chứ.
”
Hàn Diệu hỏi thẳng: “Vậy tại sao anh lại theo đuổi tôi?”
Tiêu Văn Ninh quả quyết trả lời: “Vì thích cậu đó.
”
Hàn Diệu gật đầu, coi như chấp nhận lý do này của cậu.
Hai người đổi chủ đề nói sang chuyện khác, Tiêu Văn Ninh quyết tâm so tài với Hàn Diệu, kết quả Hàn Diệu lại cao hơn một bậc.
Uống mấy chai rồi mà mặt Hàn Diệu vẫn không đổi sắc, nhưng Tiêu thiếu gia đã say tới nỗi không biết trời trăng gì nữa rồi.
Cậu cầm ly tới bên cạnh Hàn Diệu kéo ghế ra ngồi, sau đó ngẩng khuôn mặt say khướt lên hỏi hắn: “Sao cậu vẫn còn chưa say vậy.
”
Hàn Diệu bình tĩnh rót rượu cho mình, hắn nhìn ánh mắt mơ màng của Tiêu Văn Ninh, chắc chắn cậu đã uống say quá rồi thì mới mở miệng hỏi: “Tiêu Văn Ninh, sao anh lại theo đuổi tôi?”
Tiêu thiếu gia cong mắt, mơ hồ bảo: “Tất nhiên là vì thích cậu rồi…”
Hàn Diệu uống một ngụm rượu, đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: “Anh tìm tôi, vì mục đích gì?”
Đầu óc say sỉn của Tiêu Văn Ninh không hoạt động như bình thường được, cậu ngơ ngác một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: “Mục đích, tôi… Tôi làm gì có mục đích gì, tôi tìm cậu làm vệ sĩ… Đương nhiên là vì muốn cậu bảo vệ tôi rồi.
”
Vừa nói vừa cọ lên người hắn, si ngốc nhìn hắn cười: “Nhưng mà, tôi cũng không ngờ, Hàn thiếu lại đẹp trai như vậy.
”
Hàn Diệu thưởng thức ly rượu trên tay, vẫn uống không nhanh không chậm, dường như hắn cũng chẳng bất ngờ gì khi Tiêu Văn Ninh bỗng nhiên đổi xưng hô.
! !.
Tiêu Văn Ninh thấy Hàn Diệu cầm ly rượu không đoái hoài tới mình, hơi bất mãn, cậu đoạt lấy cái ly của hắn, rồi rót hết rượu vào miệng mình.
Hàn Diệu thấy mặt Tiêu Văn Ninh đỏ lựng, thấy có hỏi đi hỏi lại cũng chẳng có kết quả gì.
Lúc hắn nhận được công việc này, hắn đã biết người chủ lần này tìm hắn có mục đích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...