Gấp Không Thể Chờ
Mặt mày Tiêu Văn Ninh lạnh tanh: “Chẳng hiểu ông đang nói gì nữa, mời luật sư Hứa về cho.”
Nhìn Hứa Sâm rời đi, biểu cảm Tiêu Văn Ninh vẫn như cũ không thay đổi.
Trong phòng chỉ còn cậu và Hàn Diệu, hai người một ngồi một đứng cứ im lặng như thế một lúc lâu.
Mãi cho đến khi điện thoại Tiêu Văn Ninh reo lên, cậu mới hồi phục tinh thần, nhìn lướt qua tin nhắn, sau đó cau mày nói với Hàn Diệu: “Tôi đói bụng.”
Hàn Diệu cứ tưởng Tiêu Văn Ninh sẽ nói gì đó, nhưng đợi cả một ngày, Tiêu thiếu gia vẫn chỉ đùa giỡn cợt nhã với hắn mà không đề cập gì đến chuyện hôm nay nữa.
Mãi đến khuya, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, mới ngồi dậy bật đèn đầu giường.
Người trên giường cau chặt mày, trán rịn ra chút mồ hôi.
Dường như cậu gặp ác mộng đáng sợ lắm, đang chịu đựng đau đớn kinh khủng.
Hàn Diệu đưng sleen đi đến mép giường tính đánh thức cậu, nhưng mới đưa tay đến bên người Tiêu Văn Ninh, đã bị cậu nắm chặt lấy, Hàn Diệu định rút tay ra, bông nghe thấy Tiêu Văn Ninh lẩm bẩm nói: “Cứu… Cứu tôi…”
Hàn Diệu đã quen nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiêu Văn Ninh, bây giờ đột nhiên thấy cậu lộ ra biểu cảm khổ sở như vậy, không hiểu sao trong lòng thấy hơi khó chịu.
Hắn đưa tay xoa trán Tiêu Văn Ninh, để mặc cậu nắm lấy tay mình không buông.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Văn Ninh ngủ đến khi mặt trời lên cao, cậu nhắm mắt lại cọ cọ, cảm thấy hôm nay gối hơi cứng.
Cậu còn bóp bóp thử, sờ cũng được, lại còn mang theo nhiệt độ cơ thể nữa, Tiêu Văn Ninh bỗng choàng tỉnh, đập vào mắt là màu xanh quân đội.
Cậu nín thở, nghe tiếng tim đập ‘thình thịch’ dưới tai, rồi vội nhắm mắt lại.
Hàn Diệu vốn định chờ cậu tự ngồi dậy, kết quả Tiêu thiếu gia thấy bản thân đang nằm trong lòng hắn, thì lại nhắm mắt lại.
Hàn Diệu định đẩy cậu ra, nhưng Tiêu thiếu gia cứ như kẹọ mạch nha vậy, sóng chết không chịu tách khỏi hắn.
Hàn Diệu bị cậu bám đến mất bình tĩnh, trực tiếp mở miệng: “Đi xuống.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...