Gấp Không Thể Chờ
Đây là lần đầu tiên Hàn Diệu nghiêm túc quan sát vẻ bề ngoài của Tiêu Văn Ninh dưới điều kiện ánh sáng hoàn hảo như vậy.
Cậu có một khuôn mặt lạnh lùng thanh tú, môi mỏng, lúc không nói không cười thì có dáng vẻ băng sơn cấm dục, thế nhưng tính cách lại vui vẻ khiến người ta muốn tìm hiểu đến cùng.
Tiêu Văn Ninh thấy Hàn Diệu cứ nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên nhếch môi cười tươi.
Nụ cười đó làm cho Hàn Diệu không thể nào diễn tả nổi.
Giống như sau khi tuyết tan, lại phát hiện bên trong có ẩn giấu một đoá hoa mai, vừa thanh nhã vừa xinh đẹp.
Tiêu Văn Ninh kéo kéo áo mình rồi hỏi Hàn Diệu: “Thế nào, tôi mặc quần áo của cậu nhìn rất hợp phải không?”
Hàn Diệu trả lời qua loa: “Hai ngày rồi chưa giặt.”
Tiêu Văn Ninh kéo lấy cổ áo đưa tới chóp mũi ngửi thử, sau đó vẻ mặt đầy say mê nói: “Toàn là mùi của cậu, rất là quyến rũ.”
Hàn Diệu phớt lờ Tiêu Văn Ninh, tiếp tục cúi đầu xử lí miếng kính.
Bây giờ hắn không có ý gì khác nữa, chỉ muốn nói lời xin lỗi với đoá hoa mai thanh cao.
Hàn Diệu bận rộn một lúc lâu, cuối cùng cũng chặn xong cái cửa sổ bị gió lùa, cũng không biết Tiêu Văn Ninh đã rời khỏi ban công từ lúc nào.
Hắn xử lí sạch sẽ mấy mảnh vụn trên đất, đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng giống vệ sĩ một chút nào, mà lại giống bảo mẫu hơn.
Sau khi sửa sang xong, hắn xuống lầu thì nghe thấy có tiếng động dưới nhà bếp.
Hắn đi qua xem thì thấy Tiêu Văn Ninh đã đặt nạng gỗ sang một bên rồi dùng chân sau đỡ cơ thể.
Cậu đang định nấu mì, nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại hỏi: “Ăn mì trứng nha?”
Hàn Diệu ăn gì cũng được, gật đầu đồng ý.
Sau khi nấu xong Hàn Diệu giúp cậu bưng ra ngoài.
Tiêu Văn Ninh đứng một lúc cũng thấy đau, cậu đi đến bàn ăn, ngồi bằng nửa cái mông, sau đó cử động đôi chân lành lặn vẫn còn vài vết bầm tím.
Hàn Diệu đợi cậu ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
Tiêu Văn Ninh chống cằm, mặt mang theo nụ cười nhìn chằm chằm hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...