Đôi môi mỏng trắng bệch của Nhâm Mục Diệu hé mở, “Tâm Du.
.
.
.
.
.” Giọng khàn khàn như cơn gió thổi qua sa mạc, mang theo chút khó khăn.
“Ừ!” Hai mắt Kiều Tâm Du nhất thời tràn ra lệ nóng, cô ôm thật chặt lấy hắn, “Em biết anh sẽ tỉnh lại mà, cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh tỉnh lại mà.”
Nhâm Mục Diệu chầm chậm đưa ra bàn tay cứng đờ, đặt trên lưng cô, “Thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
đã làm khổ em.
.
.
.
.
.”
Lần đầu tiên cảm thấy âm thanh khàn đục lại êm tai dễ nghe đến thế, Kiều Tâm Du lắc đầu, vùi người vào ngực hắn, lắng nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, trên gương mặt ‘hoa lê trong mưa’ lộ ra nụ cười sáng chói, “Tỉnh lại là tốt rồi, còn một đống chuyện lớn chờ anh xử lý đấy?”
Nhâm Mục Diệu sửng sốt, khẽ cau mày, “Cái gì? Em mong anh tỉnh lại chỉ để xử lý công chuyện sao?”
Kiều Tâm Du cọ xát mặt vào lồng ngực hắn, lau đi khuôn mặt lạnh lẽo vì ướt dầm dề bởi nước và lệ, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vô tội nhìn hắn, “Hiện giờ em đang tạm thay chức vụ của anh, mỗi ngày xử lý nhiều công việc như vậy thật sự rất mệt mỏi!”
“Em?” Nhâm Mục Diệu vẻ mặt chất vấn, “tập đoàn Nhâm thị đã sống đủ thọ rồi cũng nên nhanh chết tại nhà thôi?”
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, mang đến chút lạnh lẽo, Kiều Tâm Du run người một cái, vì quá vui mừng nên quên mất, vào giờ phút này hai người vẫn còn đứng trong hồ bơi.
“Sức khỏe của anh vẫn còn rất yếu, chúng ta mau về phòng thôi!”
“Cũng đúng! Sau này còn có thời gian bơi chung lặn chung.”
————
Mới vừa tỉnh lại, tay chân Nhâm Mục Diệu vẫn chưa khôi phục linh hoạt, Kiều Tâm Du giúp hắn lau khô thân thể, sau khi thay quần áo xong, người cô đã ướt đẫm, bèn đi vào phòng tắm tắm nước nóng
Nhâm Mục Diệu dù sao cũng chỉ mới vừa tỉnh lại, cơ năng sinh lý vẫn chưa khôi phục, nhìn trần nhà, mí mắt càng ngày càng nặng, bất tri bất giác đã ngủ mất.
“Canh cách ——” hai bóng dáng nhỏ chạy vào gian phòng, bò lên giường lớn mềm mại.
Nhạc Nhạc lấy ra một đống chai lọ mỹ phẩm lớn từ trong túi, hạ thấp giọng: “Khả Khả, nếu em trang điểm cha thành một đại mỹ nhân, anh cũng không được chảy nước miếng nhìn cha đó!”
Tay cô nhóc chống cằm, làm ra dáng vẻ trầm tư, thận trọng ra tay làm việc riêng với Nhâm Mục Diệu, nhẹ giọng nói: “Cha à, thật ra thì chúng con cũng không muốn chỉnh sửa cha đâu, nhưng không chỉnh chúng con đây không chịu được.
Cha ngủ một giấc lâu như vậy, chúng con cũng ra sức chăm sóc cha, cha lại tuyệt nhiên không trả đồng nào, rất tổn hại đến ‘uy danh’ của chúng con, hôm nay là vì danh dự, cho nên cha chịu khó hy sinh chút nhé!”
Nhạc Nhạc nặn kem nền trước, sau đó vỗ nhè nhẹ đánh vào mặt Nhâm Mục Diệu, rất nhanh, gương mặt tràn đầy hơi thở của phái nam cùng sắc da màu đồng đã trở nên trắng nõn mềm mại như nước.
Bút kẻ lông mày, phấn mắt, má hồng, son bóng, mascara.
.
.
.
.
.
Dù sao chỉ cần bên tay có mỹ phẩm, Nhạc Nhạc đều không bỏ sót, bôi hết lên mặt Nhâm Mục Diệu.
Bởi vì hai mắt Nhâm Mục Diệu nhắm chặt, nên cô nhóc kẻ không được đường viền bên trong, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ nó.
Nhưng, Khả Khả ngồi ở một bên, thấy có chút ngứa tay, cậu cầm lên bút kẻ lông mày, vẽ một hình tròn thật đậm bên cạnh miệng Nhâm Mục Diệu.
“Khả Khả, anh đừng có quấy rối em..., anh vẽ cái gì đấy?”
“Nốt ruồi đen.” Khả Khả còn giải thích, “Vào ngày xưa đấy là nốt ruồi bà mai.”
Nhạc Nhạc chăm chú nhìn kỹ, “Như vậy xem ra, thật là có chút vị ‘vẽ rồng thêm mắt’.”
“Cộc, cộc——” đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Khả Khả, trốn mau!” Nhạc Nhạc nhét tất cả mỹ phẩm vào lại trong túi xách.
Đôi mắt Khả Khả khẽ liếc cánh cửa một cái, bình tĩnh nói: “Không kịp nữa rồi, nhanh, chúng ta mau tìm một chỗ trốn đi!”
Tầm mắt hai người đều nhìn vào chiếc giường, lúc này, hai đứa nhóc lộ ra vẻ ăn ý cao.
Lúc cửa phòng tắm mở ra một thoáng, hai tiểu ác ma đã bò vào trong đáy giường.
Ăn mặc chỉnh tề, Kiều Tâm Du mở cửa, “Thật xin lỗi, lúc nãy em đang tắm, đến giờ mới mở cửa được.” Mái tóc cô ướt đẫm, vẫn còn vài hạt nước nhỏ phía trên.
Nhận được tin tức, Đinh Hạo Hiên và Ám Dạ Tuyệt bỏ xuống tất cả chuyện xã giao, lập tức chạy tới.
Phương Đình vừa giải phẫu xong, cũng không nghỉ ngơi chốc lát, lập tức chạy tới đây.
Ba người vừa đúng gặp nhau ở cửa, cho nên cùng lúc tiến vào.
“Tiểu Diệu Diệu thật sự đã tỉnh?” Đinh Hạo Hiên kích động nói, không chờ đợi được, vọt vào gian phòng.
“A ——” Tiếng kêu lanh lảnh sợ hãi của Đinh Hạo Hiên vang đến tận mây xanh.
Ba người đứng ở cửa kinh ngạc, lập tức chạy tới.
Nhâm Mục Diệu bị tiếng thét chói tai đánh thức, chân mày hơi nhíu lại, mở ra đôi mắt nhập nhèm, không ngờ lại thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Hạo Hiên.
“Khuya lắm rồi, đừng có biểu diễn màn tiếng thét giết heo trầm trồ đáng khen ngợi của cậu như thế, không tốt đâu.” Nhâm Mục Diệu lạnh lùng nhạo báng hắn một phen.
Kiều Tâm Du thấy gương mặt đó của Nhâm Mục Diệu, thì hít vào một luồng khí lạnh.
Dường như vì muốn đạt tới hiệu quả trắng nõn, trên mặt Nhâm Mục Diệu chất đầy từng tầng phấn lót.
Hai chấm đỏ trên má, giống như kiểu trang điểm geisha của Nhật Bản.
Không biết có phải vì run tay hay vì cố ý, hai hàng lông mày của Nhâm Mục Diệu bị màu đen của bút kẻ làm cho cong cong khúc khuỷu, như một con giun xù xì.
Càng hay hơn chính là, hai hàng lông mày lại không đều nhau, một cao một thấp.
Cánh môi đỏ hồng, son môi làm đôi môi mỏng của hắn thô kệch trông như một chậu máu.
Dĩ nhiên, cực kỳ sinh động phải kể tới việc bên cạnh miệng hắn có một nốt ruồi đen.
“Khả Khả Nhạc Nhạc! Mẹ đếm tới ba, mau lăn ra đây cho mẹ!” Kiều Tâm Du cố dồn lấy giọng ngọt ngào, song giận dữ hét.
“Không cần đếm, chúng con đã lăn ra đây rồi.” Khả Khả Nhạc Nhạc biết một khi Kiều Tâm Du tức giận là cực kỳ kinh khủng, cho nên hai đứa bọn chúng ngoan ngoãn bò ra khỏi gầm giường.
“Nói! Vì sao các con lại làm vậy?!”
Khả Khả Nhạc Nhạc lập tức trốn sau lưng Ám Dạ Tuyệt, tìm kiếm ‘núi’ để dựa.
Nhạc Nhạc cẩn thận ló đầu ra, len lén liếc nhìn Kiều Tâm Du một cái, “Con muốn tặng cho cha một điều bất ngờ, mừng cha tỉnh lại.”
“Ha ha.
.
.
.
.
.” Đinh Hạo Hiên cũng rất ‘bất ngờ’, từ kinh hãi chuyển biến thành niềm vui lớn, ôm bụng cười lăn lộn.
Chân mày Nhâm Mục Diệu khẽ cau chặt, “Gì chứ? Có gì đáng cười?”
Đinh Hạo Hiên cầm điện thoại di động lên, “Này! Cười một cái nha!” Hắn nhanh chóng nhấn xuống nút chụp hình, “Mặt cậu đẹp thế này không chụp hình kỉ niệm, thật sự rất đáng tiếc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...