“Khụ, khụ.
.
.
.
.
.” Mọi người khụ khụ điên cuồng, nhíu mày, “Đây là cà phê gì? Mùi vị sao quái dị vậy?”
Nhạc Nhạc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lên, biểu tình lộ ra chút ý cười ranh mãnh, “Chỉ bỏ thêm chút gia vị vào cà phê thôi.”
“Nước tương, dấm chua, bột hồ tiêu, hạt tiêu.
.
.
.
.
.” Khả Khả nhấc từng ngón tay liệt kê từng loại gia vị.
Các cổ đông kia giận đến mức sắc mặt càng ngày càng đỏ, trừng mắt nhìn.
“Còn có nước khăn tắm dơ nữa.” Khả Khả gật đầu một cái, ý bảo cậu đã nói xong rồi.
“Cháu còn phun vào trong đó hai giọt nước miếng nữa.” Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc hé mở, tạo ra một nụ cười ngọt ngào.
Đây chính là nhân vật trong truyền thuyết, người mang gương mặt của thiên sứ, nhưng lòng dạ là của ác ma.
Sắc mặt của chúng cổ đông từ hồng chuyển sang xanh mét, làm ra dáng vẻ muốn nôn, rối rít che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.
“Xin lỗi, hôm nay cúp nước, cho nên toàn bộ nhà vệ sinh khắp các lầu đều tạm ngưng sử dụng.” Hai tay Khả Khả ôm ngực, bày ra dáng vẻ của một tiểu đại nhân.
Nhạc Nhạc cười hì hì nhìn bọn họ, “Cà phê này rất quý, các chú vẫn nên uống tiếp đi! Hơn nữa, uống dơ sống lâu, có thể giúp các chú gia tăng sức miễn dịch đấy.”
“Đây là nơi trẻ con có thể vào sao? Bọn mày chui từ đâu ra thế!” Tạ Đính Nam lớn tiếng quát lớn.
“Đầu tiên, tôi không có chui ra, về phần sao tôi có thể tới, chú có thể hỏi cha và mẹ tôi.
Kế tiếp, sao tôi và Khả Khả không thể tới chứ, có quy định như thế à?”
Tạ Đính Nam tức giận ra lệnh cho thư ký: “Cô làm việc kiểu gì vậy, còn không mau gọi bảo vệ, đuổi hai đứa này ra ngoài!”
“Chuyện này.
.
.
.
.
.” Thư ký ra vẻ khó xử.
“Cô ấy không có quyền đuổi cháu và Nhạc Nhạc đi đâu, Nhâm Mục Diệu là cha cháu, dĩ nhiên cháu chính là ứng cử viên thứ nhất cho chức thừa kế tập đoàn Nhâm Thị, hội nghị quan trọng như vậy, vì sao cháu không thể ở đây?” Đôi mắt tối đen của Khả Khả bắn ra hai đạo ánh sáng sắc bén, ánh mắt thông minh linh hoạt, giọng nói bình tĩnh, nghiễm nhiên bày ra tư thế lãnh đạo.
Mặc dù tuổi còn quá nhỏ, nhưng trên người đã tỏa ra khí phách vương giả, không thua kém cha nhóc dù chỉ một phần.
Chỉ thoáng nhìn Khả Khả, đã có thể biết là phiên bản thu nhỏ của Nhâm Mục Diệu rồi.
Đang lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc hết sức, Khả Khả đã ngồi vào vị trí của Nhâm Mục Diệu, ánh mắt lạnh lùng đen tối bễ nghễ nhìn mọi người, “Mặc dù cha cháu bây giờ vẫn còn đang hôn mê, nhưng địa vị của dòng họ Nhâm tại tập đoàn Nhâm thị còn chưa đến nỗi bị đánh đổ hoàn toàn.
Từng người một các chú không cần bày ra vẻ muốn khởi binh vấn tội vậy đâu.
Gì chứ? tập đoàn Nhâm thị bị phá sản rồi sao? Khiến cho các chú bị mất vốn gốc à? Hơn nũa, lúc cha cháu không có ở đây, mọi thứ vẫn được tiến hành như thường lệ, là ai cưỡi đầu ngọn sóng? Giờ ai muốn thối lui ra khỏi hội đồng quản trị, chỉ cần nói một tiếng, bất kể trên tay người đó có bao nhiêu cổ phần, cháu đều mua.”
Lời nói nghiêm nghị khí phách thật không giống như được thốt ra từ miệng một đứa trẻ.
Đám người rối rít kia đã bị khí tức uy hiếp toát ra từ người Khả Khả làm cho giật mình.
Ánh mắt lộ rõ vẻ hiểu ra chuyện của Tạ Đính Nam chợt lóe, hắn không tin một đứa bé thật sự có thể đưa ra quyết định lớn đến vậy, trong tay tên nhóc kia sao có nhiều tiền bạc được.
Tay hắn vỗ bàn một cái, đứng lên, “Thừa dịp cổ phiếu tập đoàn Nhâm thị còn chưa chạm đáy thị trường, tôi bán 5% cổ phần trong tay cho cháu đấy, trong tay cháu có nhiều tiền đến vậy sao?”
“Nhạc Nhạc!” Khả Khả ngửa tay, Nhạc Nhạc đứng bên cạnh cậu lập tức lấy quyển chi phiếu, đặt vào trong tay cậu nhóc.
Nghiễm nhiên, Nhạc Nhạc đảm đương chức vụ thư kí tạm thời của Khả Khả.
Cô nhóc lấy bản hợp đồng sẵn có từ trong túi xách, đưa tới trước mặt Tạ Đính Nam, “Chú xem thử hợp đồng này, nếu cảm thấy hài lòng, hãy ký tên ở đây.”
Tạ Đính Nam vốn chỉ muốn đùa với hai đứa trẻ này thôi, nhưng hắn không ngờ hai đứa nhóc đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, còn chuẩn bị sẵn hợp đồng nữa.
“Cái này...” Hắn đã có chút hối hận, song đã mất hết mặt mũi trước mắt mọi người rồi, “Tôi muốn xem thử các cháu thật sự có thể trả khoản tiền này không, đừng có lừa gạt tôi phút cuối chứ.”
Khả Khả thoải mái tự tin ký tên mình lên tờ chi phiếu mỏng, sau đó đưa tới trước mặt hắn, “Phía dưới có con dấu của gia tộc Emerson, chú đến chi nhánh của ngân hàng Emerson là có thể lấy tiền ngay lập tức.”
“Emerson?” Tập đoàn lớn nhất Ý trong truyền thuyết, nghe nói còn dính dáng tới xã hội đen.
Không ngờ, hai đứa nhóc này lại có quan hệ với gia tộc Emerson.
Khả Khả vì loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng hắn, lạnh nhạt nói: “Chủ tịch CEO của gia tộc Emerson là cậu tôi, giờ chú có thể ký tên rồi chứ?” Trong lời nói của Khả Khả còn mang theo chút vị uy hiếp.
Thật ra thì số tiền kia chỉ là một phần tiền mừng tuổi mà cậu Lạc Y cho Khả Khả Nhạc Nhạc mà thôi.
Tạ Đính Nam biết hắn không đắc tội nổi với gia tộc Emerson, cực kì không cam lòng, nhưng vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn ký tên.
Khả Khả ném chi phiếu cho hắn, “Tốt lắm, hiện giờ trên tay chú không có cổ phần, cút ra khỏi phòng làm việc này đi!”
Tạ Đính Nam hung tợn trợn mắt nhìn Khả Khả một cái, tức giận đi ra ngoài.
“Đúng rồi, còn ai trong các chú muốn bán cổ phần không?” Đôi mắt sắc nhọn đảo qua mọi người, nhìn thấy vẻ mặt ai nấy đều cứng ngắc, thì hài lòng gật đầu, “Giờ cháu muốn các chú đồng ý cho mẹ cháu tạm thay chức vị tổng giám đốc.”
Hổ phụ không sinh cún con, không sai chút nào.
Bọn họ tin tưởng trong tương lai không xa khi giao tập đoàn Nhâm thị vào trong tay Khả Khả sẽ có sự tăng cao về chất lượng.
Còn bây giờ, bọn họ dĩ nhiên không dám đắc tội với CEO tương lai, nên rối rít bảo trụ sự ưng thuận ngầm.
“Tốt!” Khả Khả nhảy khỏi ghế, xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, cậu bỗng dưng quay lại, gãi đầu nhỏ, “Tôi đột nhiên nhớ ra, cà phê các chú uống còn bỏ thêm một gia vị nữa —— thuốc bã đậu.”
Ba chữ “thuốc bã đậu” vừa được bật ra, sắc mặt chúng cổ đông cứng đờ, nhìn nhau, trầm mặc chỉ trong chốc lát, sau đó là rối rít kẹp mông ra cửa, giành thang máy.
Nhạc Nhạc chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng của bọn họ, nghiêng đầu hỏi: “Bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì? Chúng ta còn chưa nói hết —— thật ra thì bột ‘thuốc bã đậu’ kia đã quá hạn rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...