"Cho nên anh sẽ bỏ qua cho em!" Nhâm Dịch Tuấn rất nhanh khôi phục lại thể lực, xoay người liếm ngực trước đẫy đà của cô, hô hấp nóng rực như như ngọn lửa đốt cháy da thịt cô.Nóng rực chôn sâu trong thân thể trở nên cứng rắn, giống như gậy sắt được nung nóng trong hỏa lò, nóng bỏng nóng bỏng, cấp bách cần nước dập tắt."Dịch Tuấn, chúng ta không cần tập đoàn Nhâm thị gì cả, cái gì cũng không cần, cứ như vậy trải qua cuộc sống đơn giản được không?". Tiếng nói của Lương Tử Ngưng buồn buồn, dường như cô đang cầu xin.Con ngươi đen của Nhâm Dịch Tuấn căng thẳng, cùng với một tiếng yêu kiều của Lương Tử Ngưng, phân thân của hắn vội rút ra. Sau đó ngồi trên đầu giường, vén lên màn giường như tấm lụa mỏng. Cầm lấy thuốc lá trên tủ đầu giường, châm.Ánh lửa hồng cô tịch hòa với ngọn đèn màu cam mờ ảo, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với hơi thở mập mờ hợp lại.Thân thể chợt nhẹ, đột nhiên có cảm giác trống rỗng khiến Lương Tử Ngưng sửng sốt, sau đó, cô cũng ngồi dậy, dựa vào đầu vai hắn, vội vàng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi...... Dịch Tuấn, em không nên nói điều này...... Là em hồ đồ, anh tha thứ cho em được không......" Lương Tử Ngưng nhỏ giọng mềm mại cầu xin sự tha thứ của hắn.Tình yêu là hai đầu cân bằng, nhưng đây cũng chỉ là ước vọng. Trong tình yêu, Lương Tử Ngưng luôn đóng vai một nhân vật nhỏ bé, đáng thương. Cô biết rất rõ đối với Nhâm Dịch Tuấn mà nói, cô chỉ là vật thay thế của chị gái, hơn nữa còn là công cụ để hắn lợi dụng, nhưng những sự thật tàn nhẫn này thì có là gì? Cô yêu hắn, chỉ cần một lý do này, đã có thể khiến cho Lương Tử Ngưng cam tâm tình nguyện vì hắn mà bán đi thân thể của chính mình, đi câu dẫn người khác. Như con thiêu thân oanh liệt lao đầu vào lửa, biết rất rõ mình sẽ bị nghiền thành tro, hóa thành vụn phấn, cũng không chùn bước.Tất cả những điều này đều là vì tình yêu mà nảy sinh, đủ sâu để chôn vùi oán trách.Cô nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, lúc đó hắn vẫn còn là một thiếu niên chưa dứt sữa, vừa tốt nghiệp đại học, mới bước chân vào xã hội. Trên người nhìn không ra một chút ngượng ngùng, lại lộ ra sự thành thục lão luyện, cũng có một khí chất ngạo nghễ trời sinh của con nhà giàu. Hắn tìm thấy hai chị em cô ở cô nhi viện, chị đã mười tám tuổi, mà cô mới mười tuổi. Hắn là người giám hộ của hai người bọn họ, khi đó cô còn nhỏ không hiểu được cái gì là yêu, nhưng trái tim cũng đã giao cho hắn rồi.Cô vẫn cho là địa vị của cô cùng với chị gái ở trong lòng Nhâm Dịch Tuấn là bình đẳng như nhau, kết quả...? Có một ngày giật mình tỉnh dậy, hơi khát nước, cô xuống lầu rót nước uống..., khi đi qua phòng bệnh của chị gái, nghe được tiếng động rất lớn bên trong.Chẳng lẽ chị không ngủ sao? Cô lặng lẽ đến gần ——Giật mình mở ra khe cửa, ánh sáng bên trong phản chiếu trên sàn nhà thành một đường hẹp dài, cô vươn bàn tay cứng ngắc đẩy ra ——Trên sàn nhà đều là quần áo hỗn độn, hai thân thể không mặc quần áo quấn nhau cùng một chỗ, "Ba, ba ——" Truyền đến từng tiếng thân thể chạm vào nhau."A... Tuấn, nhanh một chút, em còn muốn..." Từng tiếng rên rỉ của chị gái cô, từng tiếng từng tiếng càng lớn hơn.Lập tức, bọn họ đổi tư thế tiếp tục triền miên.Lương Tử Ngưng đứng ngây ngốc ở cửa, lòng bàn chân giống như đang bị buộc chì, nặng đến độ không thể di chuyển một bước. Đêm đó, cô cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở cửa, mặc cho nước mắt tràn ra, từng giọt từng giọt vô thanh vô tức rơi xuống ——Lúc đó cô cảm giác thật oan ức, tại sao hắn lựa chọn chị gái mà không phải là cô? Là vì tuổi tác sao? Hắn có thể đợi cô lớn lên mà, tất cả của cô đều có thể cho hắn, chị có thể cho, cô cũng có thể.Không biết qua bao lâu, Lương Tử Ngưng cảm giác hai chân đông cứng của mình đã tê rần. Nghe được tiếng gầm nhẹ của Nhâm Dịch Tuấn, mọi thứ gần như đều yên ổn. Hắn ôm chặt thân thể chị gái, "Tử Oánh, anh yêu em...""Tử Oánh, anh yêu em." Năm chữ này giống như dao đâm vào tim cô, trong khoảnh khắc máu tươi đầm đìa.Cô nghĩ tất cả đều đã muộn rồi.Nhưng thật không ngờ, năm năm sau, Nhâm Dịch Tuấn vì muốn có Tập đoàn Nhâm thị nên để cho chị gái đi câu dẫn Nhâm Mục Diệu. Cô cho là cơ hội của mình đã tới, thừa dịp chị gái không có ở đây, mặc nội y gợi cảm lén bò lên giường của hắn, kết quả ngay cả mắt của hắn cũng không thèm nâng lên một lần, còn bị đau thương một trận.Chị gái đã khiến Nhâm Mục Diệu say mê đến tinh thần mê muội, nhưng chị ấy vẫn lén cùng Nhâm Dịch Tuấn kín đáo gặp nhau, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ của hắn.Lương Tử Ngưng biết một khi đứa bé này được sinh ra, cô sẽ vĩnh viễn không có cơ hội. Cho nên một buổi tối nhân ngày sinh nhật kia, Lương Tử Ngưng biết chị gái sẽ rời khỏi Nhâm Mục Diệu cùng với Nhâm Dịch Tuấn hẹn hò, cô đã động tay chân trên xe chị gái —— rất thành công, đứa nhỏ không còn, chị gái cũng qua đời, cả hai chướng ngại đều không còn tồn tại. - .Nói như vậy, Nhâm Dịch Tuấn hoàn toàn thuộc về một mình cô.Chị gái chết đi cũng không gây cho Nhâm Dịch Tuấn ảnh hưởng gì, hắn cứ theo lẽ thường lưu luyến chỗ các cô gái bán hoa. Có lúc cô thật hoài nghi, trong lòng của hắn rốt cuộc có chị gái hay không, hắn không phải là quá máu lạnh vô tình chứ?Nhưng, không có cách nào, cô chính là thích hắn máu lạnh vô tình như thế.Lương Tử Ngưng tuyệt đối không hối hận đã tự tay giết chết chị gái cùng với cháu gái của mình, sau cái chết của chị, Nhâm Dịch Tuấn thật sự đưa mắt nhìn về phía cô, đến khi cô mười sáu tuổi, cô đã được như nguyện đem lần đầu tiên của mình cho hắn.Nhưng, thế nhưng hắn lại muốn Lương Tử Ngưng chấp nhận giải phẫu chỉnh hình, biến dáng vẻ của cô thành chị gái. Cô chấp nhận, mỗi nhát dao lướt qua trên mặt cô, cô cảm giác mình ở trong lòng hắn càng có thêm một phần sức nặng.Cho tới nay, cô đều hèn mọn như vậy mà yêu hắn, có thể nói không hề có chút tự tôn nào."Tử Ngưng, chẳng lẽ em không muốn báo thù cho chị em sao? Là Nhâm Mục Diệu tự tay đẩy chị em vào chỗ chết!" Nhâm Dịch Tuấn vẫn lấy lý do này, thôi miên hận ý của Lương Tử Ngưng với Nhâm Mục Diệu.Lương Tử Ngưng, đoạt lấy điếu thuốc ở ngón giữa của hắn, hít một hơi, nhẹ nhàng phun ra vài vòng khói, "Chỉ cần là anh muốn, em sẽ vì anh thực hiện. Chỉ cần anh muốn em làm, em sẽ làm tất cả." Cô lại hít một hơi, hướng đến mặt của hắn nhẹ nhàng phun ra."Tập đoàn Nhâm thị vốn là của anh! Bọn anh đều là người nhà họ Nhâm, là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ của nó năm xưa lợi dụng thế lực gia tộc cướp đi ba anh, lão già kia không ngờ lại cảm thấy mắc nợ nó, lập di chúc, đem toàn bộ cổ phần tập đoàn Nhâm thị để lại cho nó. Dựa vào cái gì chứ? Thật không công bằng!" Oán hận trong đôi mắt bùng lên, hừng hực lửa cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...