Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân


Dùng bữa xong, Tần Minh đứng dậy dọn dẹp rồi lấy cà vạt ra đang chuẩn bị đeo lên thì đã có một bàn tay đưa tới nhận lấy cà vạt trên tay anh.

Cố Thường Hi nhìn anh rồi nói: "Để em thắt cho anh."
Anh nghe vậy thì cong khóe môi, đứng đối diện với cô: "Được, vậy phiền em rồi."
"Không phiền." Cô dựng cổ áo của anh lên sau đó choàng chiếc cà vạt sang rồi bắt đầu thắt.

Cô tập trung thắt còn anh thì chăm chú nhìn cô không rời.

Thắt xong cô chỉnh lại cổ áo anh cho chỉnh tề lại, anh cúi xuống hôn lên trán cô.

Cô thấy vậy thì đứng yên để anh hôn, một lát sau anh rời khỏi đưa tay ôm lấy cô vào lòng, dặn dò: "Một lát em đi với Mộng Phạn nhớ chú ý an toàn.

Có gì báo liền cho anh có biết không?"
Cô thấy anh cứ lạ lạ nhưng không biết lạ ở đâu, cô đặt tay lên lưng anh, gật đầu: "Em biết rồi, anh yên tâm đi."
Lúc nãy khi mắt trái anh giật, tuy chỉ thoáng qua nhưng trong lòng anh vẫn còn bất an không kém nhưng anh không muốn làm cô lo lắng hay bất kì chuyện gì nên chỉ có thể dặn dò cô như vậy.

Anh ôm cô một lát rồi buông ra, đưa tay xoa đầu cô: "Anh đi gặp đối tác đây, Bách Khanh đang ở bên dưới đợi anh."
"Được, anh đi cẩn thận.

Nhớ chú ý an toàn."
Anh gật đầu cầm lấy áo khoác vest để ở trên ghế mặc vào sau đó rời khỏi phòng.

Cô nhìn thấy anh đã đi rồi thì mới sửa soạn chỉnh chu lại.

Tiếng gõ cửa lúc này vang lên, cô đặt cây son xuống đi ra mở cửa nhìn thấy bên ngoài Mộng Phạn đang đứng.

Cô đứng sang một bên: "Cậu vào trong đi."
Mộng Phạn bước vào bên trong phòng, cô đóng cửa lại.


Cô ấy hỏi: "Đã sửa soạn xong chưa?"
Cô gật đầu đi tới gương chỉnh tóc lại rồi nói: "Xong rồi, có thể đi rồi."
Cô nói rồi cầm túi xách lên đi tới khoác tay cô ấy.

Mộng Phạn cùng cô đi ra ngoài khách sạn, do là ở Thượng Hải nên họ cũng không có phương tiện dễ dàng để đi nên đành bắt taxi.

Ngồi bên trong xe, hai người bọn cô cầm bản đồ ngẫm nghĩ một lát rồi thống nhất đi đến quảng trường.

Một lát sau hai người nhanh chóng đã đi đến quản trường, ở nơi đây còn có trung tâm thương mại, khá nhiều các quán ăn ở đây.

Mộng Phạn đứng bên cạnh ngắm nhìn một lát rồi nói: "Chúng ta vào bên trong trung tâm thương mại trước đi, xem xem có gì có thể mua không?"
Cố Thường Hi nghe vậy cũng không có ý kiến gì, gật đầu cùng cô ấy đi vào bên trong trung tâm thương mại.

Đi vào bên trong nhìn những trang phục, trang sức được bày bán trông rất đẹp mắt khiến cho Mộng Phạn đứng bên cạnh không kiềm chế nổi muốn mua hết nhưng nhìn lại giá thì cô ấy bỏ cuộc, chỉ đành tiếc nuối ngắm nhìn.

Số tiền này đối với cô ấy có thể mua được nhưng để một số tiền lớn như vậy mua một món đồ thì cô ấy khá tiếc.
Cô đi bên cạnh đưa mắt ngắm nhìn một vòng sau đó bị thu hút bởi một đôi giày cao gót đang được để gần đó.

Cô đi tới nhìn đôi giày này, Mộng Phạn đi theo sau hỏi cô: "Cậu thích đôi giày này sao?"
Cô gật đầu, cong cong đôi mắt, nói: "Đúng vậy đó, đôi giày cao gót màu đỏ này khá đẹp.

Mình thấy nó rất hợp với chiếc váy mà chị Giang Ảnh tặng cho mình hôm trước."
Nhân viên đi tới nhìn hai người bọn cô, mỉm cười chào hỏi sau đó bắt đầu giới thiệu về đôi giày mà hai người bọn cô đang xem.

Cô nghe xong thì vô cùng thích thú, hỏi: "Đôi giày này bao nhiêu tiền vậy?"
Nhân viên đó nghe vậy thì nói: "Dạ là bốn ngàn tệ.

Bởi vì đôi giày này được làm từ những chất liệu cực kì tốt, đi vào sẽ giúp mình thoải mái hơn sẽ không bị đau chân và đôi giày này là số lượng có hạn."
Cô nghe vậy thì ngắm nhìn đôi giày, suy nghĩ một lát sau đó gật đầu, hỏi: "Có thể cho tôi thử đôi giày này không?"

Nhân viên gật đầu: "Tất nhiên là có thể rồi.

Phiền quý khách ngồi xuống ghế đợi tôi một chút."
Cô nghe vậy thì cùng Mộng Phạn đi tới ghế ngồi xuống nhìn nhân viên đang lấy đôi giày đó ra.

Mộng Phạn ngồi bên cạnh hỏi: "Cậu thật sự muốn mua đôi giày này sao? Mình thấy giá hơi mắc đấy."
Cô cười cười quay sang nhìn cô ấy: "Mình thấy nó rất đẹp nên muốn mua.

Đúng là hơi mắc nhưng mình nghĩ số tiền mình bỏ ra mua nó thì chất liệu của đôi giày đó sẽ vô cùng xứng đáng."
Hai người bọn cô đang nói chuyện thì nhân viên đi tới trên tay còn cầm đôi giày cao gót màu đỏ, nhân viên đó khom người ngồi xuống thấp hơn cô, nói: "Quý khách, đôi giày của cô đã chọn lúc nãy đã có rồi."
Cô cầm lên đôi giày từ tay cô ấy, khi sờ vào đúng như cô nghĩ chất liệu đôi giày này không làm cô thất vọng.

Cô cúi xuống tháo đôi giày đang mang ra để sang một bên, sau đó mang đôi giày này vào dưới sự trợ giúp của nhân viên.

Lát sau cũng mang xong, cô nhìn đôi giày được mang vừa vặn ở đôi chân mình quay sang hỏi: "Mộng Phạn, cậu xem có đẹp không?"
Mộng Phạn nhìn đôi giày cao gót đỏ đang mang trên chân cô, nước da của cô vốn trắng nên khi mang đôi giày màu đỏ này vào thì vô cùng nổi bật.

Mộng Phạn gật đầu: "Rất đẹp, đúng là mắt nhìn của cậu có khác."
Cô nở nụ cười lắc lư đôi chân đang mang giày cao gót của mình sau đó đưa tay tháo nó ra đưa cho nhân viên: "Phiền cô gói lại giùm tôi đôi giày này."
Nói xong cô từ trong túi xách đưa tấm thẻ sang cho nhân viên, cô ấy nhận lấy từ cô, nói: "Phiền quý khách đợi một chút.

Tôi sẽ đi gói lại ngay."
Nhân viên đó nói rồi thì cầm đôi giày đi đến quầy để gói, cô cúi xuống cầm đôi giày của mình lên mang vào rồi cùng Mộng Phạn đi đến quầy thanh toán chờ đợi.

Lát sau nhân viên đó đưa sang cho cô túi đồ và tấm thẻ, mỉm cười nói: "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.

Hoan nghênh lần sau quý khách lại đến."

Cô nhận lấy gật đầu: "Có cơ hội tôi sẽ ghé."
Cô cầm túi đồ rồi cùng Mộng Phạn đi đến chỗ khác tiếp tục xem đồ nhưng đi một lúc lâu thì Mộng Phạn mua cho mình một chiếc váy, một cái áo khoác và một cái túi xách.

Cô ấy khoác tay cô, thở dài: "Mình không thể thoát khỏi được những sự cám dỗ này."
Cô bật cười nhìn cô ấy: "Được rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.

Ở bên cạnh trung tâm thương mại mình thấy có một nhà hàng cũng khá ngon và đông khách, chúng ta vào ăn thử đi."
Mộng Phạn nghe đến đồ ăn thì đôi mắt sáng lên, gật đầu lia lịa: "Được đó, bụng mình đang đói kêu nãy giờ.

Chúng ta đi ăn thôi."
Hai người thống nhất với nhau rồi rời khỏi trung tâm thương mại đi sang nhà hàng bên cạnh.

Hai người bọn họ lựa bàn ở trên lầu, gần cửa sổ ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đi tới đưa thực đơn sang, cô cầm lên xem.

Món ăn ở đây khá đa dạng nhưng giá cả cũng không quá mắc, cô gọi vài món rồi đưa thực đơn sang cho Mộng Phạn để cô ấy gọi thêm.
Gọi món xong, Mộng Phạn cầm ly nước được để bên cạnh lên uống một ngụm: "Nãy giờ cứ đi xem và mua đồ làm mình khát nước quá trời."
Cố Thường Hi nhìn cô ấy cười cười: "Uống từ từ thôi coi chừng sặc."
Cô ấy uống vài ngụm nữa rồi đặt ly nước xuống bàn: "Không sao, hơi khác tí thôi."
Tiếng chuông điện thoại của cô lúc này reo lên, cô từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhìn thấy Tần Minh gọi tới thì cười với Mộng Phạn chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình miệng nói: "Mình đi nghe điện thoại."
Mộng Phạn gật đầu: "Cậu cứ đi đi."
Cô cầm điện thoại đi tới một chỗ vắng không có người rồi bắt máy: "Alo."
Tần Minh ở bên trong nhà hàng đang đứng dựa vào tường, nghe thấy giọng nói của cô thì dịu dàng hỏi: "Alo, em đang làm gì vậy?"
Cô vừa nghe điện thoại vừa đưa tay quấn quấn lọn tóc của mình, nói: "Em đang ở trong nhà hàng chuẩn bị dùng bữa.

Còn anh thì sao, đã gặp đối tác xong rồi sao?"
Anh đưa tay xoa mi tâm, thở dài: "Đã gặp được đối tác nhưng trong lúc bàn bạc có gặp vài vấn đề nên chưa được thuận lợi lắm.

Anh đang ở bên ngoài hóng gió một chút rồi mới vào bên trong."
Cô nghe vậy thì không biết nói gì chỉ còn cách an ủi anh: "Anh yên tâm đi, anh tài giỏi như vậy chắc chắn sẽ có cách để vị đối tác đó đồng ý thôi.

Em tin anh."
Anh nghe vậy thì cười khẽ, đút tay vào túi đứng thẳng người: "Được, cảm ơn em.


Nhờ có câu này của em anh đã lấy lại tinh thần rồi.

Em mau đi ăn đi, đi chơi thì đừng về trễ quá.

Nhớ chú ý an toàn, có biết không?"
"Em biết rồi, anh yên tâm đi.

Chúc anh sẽ thuận lợi trong công việc."
"Được."
Hai người tạm biệt nhau sau đó cúp máy, cô cầm điện thoại trở về bàn ngồi xuống.

Mộng Phạn nhìn cô hỏi: "Tần Minh gọi điện sao?"
Cô gật đầu để điện thoại vào túi xách, nói: "Đúng rồi.

Anh ấy gọi tới hỏi xem mình đã dùng bữa chưa."
Mộng Phạn nghe vậy thì trong ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ nhìn cô: "Cậu đó hạnh phúc quá đi, mình thật sự rất hâm mộ cậu đấy.

Còn Bách Khanh sáng giờ chẳng gọi cho mình một cuộc."
"Mình nghe Tần Minh nói hai người họ gặp đối tác bàn bạc không được thuận lợi lắm.

Cho nên cậu đừng trách Bách Khanh."
Mộng Phạn nghe vậy thì cười nói: "Mình không trách Bách Khanh, chỉ là sáng giờ không gặp có chút nhớ nhung thôi."
Cô nghe vậy thì bất lực: "Cậu thật là..."
Mộng Phạn lúc này nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đến, nói: "Đồ ăn được bưng lên rồi kìa."
Đợi nhân viên dọn đồ ăn lên đủ cả rồi, cô nói: "Mau ăn thôi rồi đi đến địa điểm tiếp theo.

Cậu nãy than bụng mình đói lắm không phải sao? Mau ăn đi."
Mộng Phạn gật đầu: "Tất nhiên rồi, mình nãy giờ đi bộ quá trời nên đồ ăn lúc sáng đã tiêu hóa gần hết.

Bây giờ đang đói lắm đây."
"Được rồi, ăn đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui