Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Cố Thường Hi chào khán giả rồi ra phía sau sân khấu.
Ba người bọn họ ngồi ở ghế khán giả thấy thế cũng đứng dậy đi theo sau ra phía sau sân khấu nhìn thấy cô, Mary đang nói chuyện với giáo sư Join.
Join thấy họ tới thì nhìn cô cười nói: "Bạn trai em tới tìm em kìa."
Cô nghe ông nói vậy thì đưa mắt nhìn sang thấy ba người họ đi tới gần.
Tần Minh đã gặp qua ông nên gật đầu chào hỏi: "Xin chào, giáo sư Join."
Giáo sư Join nghe vậy thì nở nụ cười: "Chàng trai trẻ, cậu vẫn còn nhớ tới tôi sao? Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần thôi."
Anh nghe vậy thì mỉm cười trả lời: "Tuy chỉ mới gặp một lần nhưng em nào dám quên giáo sư Join.
Nhờ giáo sư mới có được Hi Hi của ngày hôm nay, em không dám quên."
Ông nghe vậy thì vỗ vai cậu: "Tôi có làm gì đâu, chủ yếu là dựa vào sự cố gắng của con bé cả."
Cô đứng bên cạnh nghe vậy thì nói: "Nhưng nếu không có thầy sao có được em như bây giờ?"
Ông nghe thế thì cười rộ lên: "Hai em quá lời rồi.
Thôi không làm phiền các cô các cậu nữa, tôi có hẹn nên đi trước đây."
Cô nhìn ông rồi dặn dò: "Thầy về cẩn thận."
Ông gật đầu vẫy tay tạm biệt mọi người rồi rời hỏi.
Cô nhìn ông đã đi xa rồi mới nhìn họ, cười nói: "Mình còn tưởng ba người đến trễ không đấy."
Mộng Phạn ôm lấy cánh tay cô: "Không có đâu.
Cậu nên nhớ người lái xe cho hai đứa mình là ai sao có thể đến trễ bỏ lỡ biểu diễn của cậu được?"
Cô nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang anh vừa vặn anh cũng đang nhìn cô, cô ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, nói: "Mình đi thay đồ, mọi người vào phòng trang điểm đợi mình một lát."
"Được, cậu cứ đi thay đồ đi."
Cô dẫn bọn họ đi đến phòng trang điểm mở cửa ra rồi bước vào bên trong, cô đi tới trước bàn trang điểm lấy bộ đồ đang được để ở trên ghế rồi vào phòng thay đồ.
Mary thì dọn dẹp lại đồ đạc ở trên bàn trang điểm, còn ba người họ thì đứng bên cạnh đợi.
Một lát sau cô từ trong phòng thay đồ bước ra, chiếc váy lúc nãy cô mặc biểu diễn đã được thay ra.
Cô đi tới đưa chiếc váy cho Mary để cô ấy xếp chúng lại bỏ vào túi mai đem đi giặt vì dù gì đây cũng là chiếc váy của cô.
Cô nhìn bọn họ áy náy nói: "Để mọi người đợi lâu rồi, mình thay đồ xong rồi chúng ta đã có thể đi ăn tối."
Mộng Phạn lắc đầu nhìn cô: "Không lâu đâu.
Mà đôi bông tai cậu đang đeo đẹp thật đó, rất dễ phối với các bộ đồ khác.
Cậu mua ở đâu vậy?"
Cô nghe vậy thì nở nụ cười, đưa tay sờ lên bông tai đang đeo của mình: "Thật sao? Bông tai này không phải mình mua mà Tần Minh mua tặng cho mình nên cậu muốn hỏi chỗ mua thì hỏi anh ấy."
Mộng Phạn và Bách Khanh nghe vậy thì đều quay sang nhìn Tần Minh đang đứng bên cạnh, Mộng Phạn gật đầu hiểu ra: "Mình còn tưởng mắt nhìn trang sức của cậu ấy sẽ không giỏi không nghĩ tới là được đấy.
Bách Khanh, anh cũng nên học hỏi đi."
Bách Khanh đang đứng nghe cô ấy nhắc tên thì thở dài, đưa tay gãi đầu: "Được rồi, về vấn đề này anh sẽ cố gắng học hỏi.
Mong bạn tốt Tần Minh của mình sẽ chỉ giáo cho mình nhiều hơn."
Anh đút một tay vào túi đi đến chỗ cô cầm lấy túi xách đang để trên ghế lên, nói: "Phải xem thành ý của cậu như nào."
Bách Khanh nghe vậy thì thở dài đầy bất lực: "Cậu...cậu được lắm."
Anh đeo túi xách của cô lên người rồi nắm lấy tay cô nhìn họ nói: "Được rồi, mau đi ăn thôi cũng trễ rồi."
Mary đứng ở sau lưng tiến lên phía trước nói: "Chị Mia với mọi người đi ăn vui vẻ, em không đi được rồi."
Cô nghe vậy thì hỏi: "Sao thế? Em đi ăn chung với mọi người cho vui luôn."
Mộng Phạn đứng bên cạnh cũng nói: "Đúng đó, em đi ăn với bọn chị cho vui sao lại về sớm thế."
Mary nở nụ cười từ chối nói: "Thật ra em có hẹn với một người bạn đi ăn tối.
Giờ này chắc cậu ấy đang ở bên ngoài đợi em nên em phải đi trước.
Mọi người đi ăn vui vẻ nhé."
Cô nghe thấy vậy thì gật đầu: "Vậy được, chúc hai người đi chơi vui vẻ."
"Vậy em xin phép đi trước đây." Mary vẫy tay tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi.
Mộng Phạn thấy cô ấy cũng đã đi rồi thì quay sang nói: "Được rồi, chúng ta cũng mau đi thôi.
Mình đói meo cả bụng rồi."
"Được được, đi thôi."
Bốn người bọn họ cũng lần lượt rời khỏi phòng trang điểm đi ra bên ngoài lấy xe rồi chạy đến quán ăn.
Một lát sau bốn người có mặt ở bên trong một quán ăn khá đông khách, nhân viên phục vụ đi tới đưa thực đơn sang cho họ.
Mộng Phạn nhận lấy đưa một quyển cho cô còn một quyển cho mình, quay sang hỏi: "Bách Khanh, anh mau nhìn xem muốn ăn món gì."
Bách Khanh đang ngồi uống nước nghe cô ấy gọi thì ghé sang nhìn rồi đưa tay chỉ vài món, cô ấy gật đầu gọi vài món đó.
Gọi xong, Mộng Phạn nhìn cô đang ngồi ở đối diện chăm chú xem thực đơn đến chau mày.
Cô ấy hỏi: "Vẫn chưa gọi được món sao?"
Cố Thường Hi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy nở nụ cười, nói: "Mình đang phân vân giữa hai món nên không biết gọi món nào để ăn."
Tần Minh ngồi bên cạnh đặt điện thoại lên bàn, quay sang nhìn cô: "Em muốn gọi món nào?"
Cô chỉ hai món ở trên thực đơn, nói: "Hai món này."
Anh nhận lấy thực đơn từ tay cô, gật đầu nói với nhân viên phục vụ: "Lấy cho tôi hai món này..."
Cô nghe anh gọi món thì nhanh chóng lay tay anh, nói: "Kêu nhiều thế em sợ ăn không hết."
Anh khép lại thực đơn, nói với nhân viên phục vụ: "Tạm thời gọi như thế trước, có gì tôi sẽ gọi thêm sau."
"Dạ được." Nhân viên phục vụ ghi món xong thì nhanh chóng rời đi.
Lúc này anh mới quay sang nhìn, đưa tay lên xoa đầu cô, nói: "Còn có anh ăn phụ em nữa nên cứ gọi thôi."
Mộng Phạn ngồi đối diện nhìn hai người sau đó oán giận nói: "Bọn tôi còn ở đây đấy, hai người bớt ân ái lại đi."
Bách Khanh nhanh chóng quay sang nói: "Hay tụi mình cũng show ân ái cho họ xem để họ ganh tị với bọn mình đi."
Tần Minh ngồi đối diện cầm ly nước lên uống, nghe như vậy thì chỉ nói: "Có show ân ái thì hai người bọn tôi cũng không ganh tị đâu."
Bách Khanh nghe vậy thì ỉu xìu sau đó nhìn anh nói: "Ngày mai chúng ta có cuộc hẹn với đối tác vào trưa đấy, đừng quên."
Cố Thường Hi ngồi bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc: "Em tưởng hai người giải quyết xong công việc rồi mới sang đây chứ? Hóa ra vẫn còn công việc sao?"
Anh quay sang nhìn cô giải thích: "Công việc anh cũng chỉ giải quyết được vài phần thôi, không giải quyết hết được trong thời gian ngắn.
Lần này tới Thượng Hải đến xem em biểu diễn, trùng hợp là đối tác của bọn anh cũng ở đây.
Ông ấy biết được anh đến đây nên có hẹn trưa mai để bàn công việc."
Bách Khanh ngồi đối diện cũng nói: "Sắp tới hai người bọn mình tính hợp tác vào một dự án nên đối tác này tụi mình phải đi gặp để bàn bạc."
Cô nghe vậy thì gật đầu hiểu ra: "Hóa ra là thế, em hiểu rồi."
Mộng Phạn ngồi đối diện nhìn cô, cười nói: "Trưa mai hai người họ đi giải quyết công việc thế thì bọn mình hẹn nhau đi chơi đi.
Thượng Hải là nơi có nhiều địa điểm để mình đi lắm, cậu nghĩ sao?"
Cô nghe vậy thì cũng không thấy có vấn đề gì, gật đầu: "Cũng được đó.
Vậy ngày mai tụi mình sẽ đi chơi vài địa điểm ở đây."
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh nghe hai người bọn cô thảo luận kế hoạch ngày mai đi đâu chơi, bất lực không thể chen vào được.
Bách Khanh nhìn anh hỏi: "Game không? Lâu rồi không chơi chung với nhau."
Anh gật đầu, cầm điện thoại lên: "Cũng được, vừa hay có thể giết thời gian trong lúc chờ đồ ăn lên."
Hai người bắt đầu mở điện thoại lên rồi vào game còn hai người bọn cô ngồi bên cạnh thì vẫn đang hăng say bàn bạc ngày mai sẽ đi những đâu chơi.
Cho đến khi nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên thì bốn người mới dừng lại, tập trung ngồi ăn.
Ngày hôm sau ở trong phòng khách sạn, trên chiếc giường có hai người vẫn còn ôm nhau ngủ say cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên.
Cố Thường Hi nhíu mày chui rúc vào chăn xoay người sang hướng khác, Tần Minh mở mắt ra đưa tay lấy chiếc điện thoại đang reo ở đầu giường bắt máy: "Alo, Quan Duệ.
Có chuyện gì?"
"Được, cậu nói đi." Anh đưa tay xoa mi tâm rồi ngồi dậy nhẹ nhàng bước xuống giường để tránh đánh thức cô rồi đi tới cửa sổ nghe điện thoại.
Một lát sau anh nghe xong bước vào nhìn đồng hồ cũng đã hơn 9 giờ, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống đưa tay vén mái tóc cô: "Trễ rồi, mau thức dậy thôi em.
Còn định ngủ đến bao giờ?"
Cô nghe anh gọi thì cau mày, khó khăn mở mắt ra nhìn anh hỏi: "Đã mấy giờ rồi anh?"
"Hơn 9 giờ rồi, em quên chúng ta đều có hẹn sao?" Anh đưa tay lên sờ mũi cô, hỏi.
Cô nghe anh nói vậy thì nhớ ra hôm nay cô có hẹn với Mộng Phạn, cô vòng tay ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh: "Anh không nói em cũng quên mất."
Anh bật cười thuận thế bế cô lên: "Vậy chúng ta đi đánh răng rửa mặt thôi."
Cô thấy vậy thì nói: "Em tự đi được mà, anh bỏ em xuống đi."
"Không bỏ." Anh nói rồi bế cô bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm mặc cô phản kháng.
Một lát sau hai người cuối cùng cũng đã đánh răng rửa mặt sạch sẽ và thay đồ xong.
Bây giờ hai người đang ngồi ăn sáng với nhau, trong lúc ăn mí mắt trái của anh cứ giật khiến anh khó chịu đến cau mày.
Cô ngồi đối diện thấy vậy thì hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Anh cũng không muốn nói ra để cô lo lắng, chỉ cười trả lời qua loa: "Mắt anh thấy hơi khó chịu một chút thôi.
Không sao."
Cô nửa tin nửa nghi nhìn anh, gật đầu: "Vâng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...