Ngày hôm sau ở trong phòng khách, Cố Thường Hi ngồi trên sofa đọc sách tay còn lại thì cầm trái cây lên ăn.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đặt quyển sách xuống cầm điện thoại lên bắt máy: "Alo."
Tần Minh ở bên trong văn phòng gật đầu để Anna lui xuống, anh dựa lưng vào ghế xoa mi tâm nói: "Một lát anh không cùng em đi rước bạn em được.
Hay anh để Quan Duệ tới đưa em đi."
Cô nghe vậy thì từ chối: "Không cần đâu, Quan Duệ cũng bận nhiều việc mà sao có thể làm phiền đến anh ấy rước em được.
Em có xe mà để em tự lái đi."
Anh nghe vậy thì chân mày cau lại, trong giọng nói chứa sự lo lắng: "Nhưng anh..."
Cô cắt ngang lời anh nói: "Không nhưng gì hết, anh hôm qua cũng thấy em lái xe rồi còn gì nên cứ yên tâm."
Anh thở dài đồng ý: "Vậy em nhớ chú ý an toàn, anh đặt chỗ nhà hàng rồi tới đó đợi em."
"Được, cứ theo ý anh."
Cúp máy, cô nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại chạy vào phòng thay quần áo.
Một lát sau cô mặc một chiếc đầm hồng dài tay, mái tóc dài được cột cao, đeo túi xách rồi cầm chìa khóa xe để ở trên bàn mở cửa ra ngoài.
Đi tới bãi đỗ xe, cô hí hửng chạy tới chiếc BMW màu trắng của mình ngồi vào ghế lái.
Hôm qua là lái xe có anh bên cạnh nhưng hôm nay cô lái một mình, nói thật thì có hơi căng thẳng một chút.
Cô khởi động xe hít sâu một hơi rồi lái xe rời đi.
Bên trong văn phòng làm việc, Tần Minh ký tên vào tài liệu xong rồi đưa sang cho Quan Duệ hỏi: "Chuyện hôm qua tôi kêu cậu làm tới đâu rồi?"
Quan Duệ đưa tay nhận lấy tài liệu, nhìn anh nói: "Đã tìm được cũng đã cho họ một bài học nhớ đời.
Tên ốm mà Tần tổng nói tay phải của hắn đã bị chúng tôi đánh cho băng bó vài tháng rồi."
Anh gật đầu, cầm ly nước lên uống: "Làm rất tốt, cậu ra ngoài đi.
Nói với Anna đặt một nhà hàng gần đây cho tôi, một lát tôi có hẹn."
"Dạ Tần tổng, vậy tôi xin phép đi làm việc tiếp đây." Quan Duệ nói rồi cầm tập tài liệu mở cửa ra ngoài.
Ở ngoài sân bay, Cố Thường Hi đứng trước xe nhón chân nhìn vào bên trong nhưng vẫn không thấy hai người họ đâu.
Cô nhìn đồng hồ nhíu mày, đúng ra giờ này họ phải tới lâu rồi chứ sao giờ vẫn chưa thấy đâu.
Đang đứng chờ bỗng cô nghe thấy giọng nói của một cô gái cất lên: "Mia."
Cô nhìn theo hướng phát ra giọng nói thấy một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai mặc bộ đồ khá năng động chạy lại chỗ cô, bên cạnh còn có một người đàn ông mặc tây trang màu đen đeo kính râm kéo hành lý.
Cô chạy tới ôm lấy cô ấy, vui vẻ nói: "Alex, mấy tháng rồi mới gặp lại cậu."
Alex nói tiếng Trung với cô: "Mình nhớ cậu quá đi Mia.
Khó khăn lắm mình mới về đây thăm cậu đó."
"Mình cũng rất nhớ cậu."
Paul đứng bên cạnh nhìn hai cô không nhịn được nhắc nhở: "Hai đứa đừng đứng đây ôm nhau nữa, ngoài trời đang nắng.
Mau lên xe đi, chúng ta còn có nhiều thời gian trò chuyện mà."
Nghe Paul nhắc nhở hai người buông nhau ra, cô quay sang nhìn anh: "Anh Paul lâu rồi không gặp."
Paul gật đầu nhìn cô: "Lâu rồi không gặp, anh thấy em có da có thịt hơn một chút so với ở nước ngoài rồi."
Cô nghe vậy thì vội cúi xuống nhìn: "Ý anh nói là em mập ra sao?"
Paul buồn cười nhìn hành động của cô: "Không có, chỉ là ở nước ngoài em hay ăn không đúng giờ cứ chăm chỉ luyện tập với biểu diễn nên khá ốm.
Bây giờ mới mấy tháng về nước trông em đã có da có thịt một chút nhưng không mập."
Cô nghe anh nói vậy khoác tay Alex đang đứng bên cạnh: "Anh tuy nói vậy nhưng lúc về em phải giảm cân mới được."
Alex vỗ vào cánh tay cô: "Cậu bây giờ trông đẹp rồi không cần giảm cân đâu."
Cô xoa xoa chỗ bị đánh, bĩu môi nhìn cô ấy: "Không nói đến vấn đề này nữa, chúng ta mau lên xe đi."
Ba người đi tới chiếc xe BMW màu trắng đang đậu ở gần đó, cô mở cốp xe ra cho Paul để vali vào.
Sau đó cô mở cửa ghế lái ra ngồi xuống, thắt dây an toàn vào rồi khởi động xe.
Alex ngồi phía sau nhìn cô đang ngồi ở ghế lái phía trước, kinh ngạc: "Cậu hôm nay là người lái xe sao?"
Cô nhìn cô ấy thông qua kính chiếu hậu: "Đúng vậy, có gì lạ lắm sao?"
"Lúc trước ở Anh mình thấy cậu rất ít khi lái xe ra ngoài, lâu rồi mới thấy cậu lái lại." Sau đó Alex ngập ngừng hỏi: "Cậu...có được không đó?"
Paul ngồi bên cạnh cô ấy cũng nói: "Hay là em ra ghế sau ngồi đi, để anh lái thay cho."
"Hai người là không tin tưởng mình có phải không? Mình lái rất ổn nên đừng lo lắng." Cô nói rồi từ từ cho xe lăn bánh rời đi, hai người ngồi phía sau nhìn nhau luôn trong một tư thế lo lắng.
Trên đường đi, bên trong xe Paul ngồi dựa lưng vào ghế nhìn phong cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ, hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Cố Thường Hi ngồi ở phía trước đang tập trung lái xe với nhìn đường, nghe anh hỏi vậy thì cô trả lời: "Hai người cũng mới từ máy bay xuống chắc vẫn chưa ăn gì nên em đang đưa hai người đến nhà hàng để ăn uống."
Alex nghe vậy thì nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói: "Thật hả? Lâu rồi mình mới về lại Trung Quốc cũng muốn ăn lại mấy món ở đây."
Cô nghe vậy thì hỏi: "Hai người về đây định ở đây mấy ngày?"
Alex vươn vai nói: "Một tuần."
Paul ngồi bên cạnh một tay để lên thành cửa xe, nghe cô hỏi anh cũng chỉ trả lời lấp lửng: "Anh thì chưa biết."
Khoảng mười phút sau thì ba người bọn họ cũng tới nhà hàng mà Tần Minh đã đặt sẵn trước đó.
Đậu xe vào bãi đỗ xong, ba người mở cửa bước xuống xe.
Vừa bước xuống họ nhìn thấy một người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xám phối với quần đen, một tay cầm áo khoác vest còn một tay thì thường xuyên giơ đồng hồ lên xem.
Alex đi đến khều cánh tay cô, nói: "Mình thấy người đàn ông đẹp trai đang đứng ở đó quen lắm nhưng không nhớ ra là gặp chỗ nào rồi."
Cô chỉ nở nụ cười nói: "Vậy chúng ta sang đó đi."
Nói rồi cô đi hướng tới phía đó, Alex ở phía sau nhìn bóng lưng cô rồi nhìn sang Paul đứng bên cạnh đuổi theo cô.
Ba người đi tới gần, Cố Thường Hi nhanh chóng chạy lại ôm lấy cánh tay anh khiến hai người đang đi phía sau kinh ngạc vội chạy lên muốn đưa tay kéo cô ra.
Nhưng khi chạy lại gần thì hai người họ nghe thấy cô nói: "Xin chào, anh đang đứng ở đây đợi ai vậy?"
Tần Minh bị ôm lấy cánh tay theo bản năng đang tính đẩy ra nhưng nghe thấy giọng nói của cô thì quay sang nhìn, anh miễn cưỡng phối hợp với cô: "Tôi đang ở đây đứng đợi một cô bạn gái rất dễ thương.
Cô có thấy cô ấy ở đâu không?"
Cô mỉm cười nói: "Có, ở trước mặt anh này."
Alex nghe vậy vội vàng đi tới, giải thích: "Bạn tôi chắc là hôm nay vui quá nên muốn đi trêu chọc người khác.
Tôi thay cô ấy xin lỗi."
Anh lắc đầu nhìn hai người một nam một nữ đang đứng: "Không sao, nhưng Hi Hi nói thật.
Cô ấy là bạn gái tôi đang đợi."
Cố Thường Hi nhìn hai người họ rồi giới thiệu: "Đây là bạn trai mình, tên là Tần Minh."
Anh gật đầu nhìn hai người họ: "Rất vui được gặp hai người."
Alex nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc, một lát sau nhớ ra người đàn ông này cô thấy quen mắt là bởi vì cô đã gặp anh qua tấm hình trên màn hình điện thoại của Cố Thường Hi trong lúc ngủ quên vẫn còn cầm.
Sau này khi hỏi mới biết là người trong tấm hình chính là người mà cô ấy yêu.
Paul đứng phía sau nghe Tần Minh giới thiệu xong thì sắc mặt trầm xuống, anh từng nghe Cố Thường Phong nhắc tới tên anh ta nhưng chưa từng thấy qua tấm hình nào nên chỉ biết tên mà thôi.
Trong lòng anh lúc đó khá là ganh tị, nếu như lúc đó anh là người gặp Hi Hi trước thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Liệu có thể thay đổi không?
Tần Minh cảm nhận được ánh mắt không thiện ý từ người đàn ông ở phía đối diện, anh cũng chỉ mỉm cười nói: "Hai người đi đường cũng vất vả rồi, mau vào bên trong.
Tôi đã đặt phòng rồi cũng đã kêu vài món, bây giờ chắc đã sắp sửa đem lên."
Cố Thường Hi đứng ở bên cạnh nói: "Đúng đó, chắc hai người cũng đói rồi.
Mau đi vào thôi."
Bốn người đi vào bên trong nhà hàng, đi đến gian phòng mà anh đã đặt từ trước.
Anh ngồi xuống nhìn hai người họ ngồi đối diện, đưa thực đơn sang: "Hai người cứ tự nhiên, xem xem có món nào muốn ăn không thì cứ gọi thêm."
Alex nghe vậy thì nói: "Không cần đâu, tôi không có kén ăn với lại ở Trung Quốc món nào tôi cũng thích không cần phải gọi thêm."
Paul thì không khách sáo như Alex, nhận lấy thực đơn từ tay anh mở ra nhìn qua một lượt rồi nói: "Vậy tôi gọi thêm vài món chắc không phiền chứ?"
"Không phiền, anh cứ tự nhiên."
Paul nghe vậy thì bấm chuông gọi nhân viên phục vụ, nhân viên nhanh chóng đi vào.
Paul nhanh chóng gọi vài món nhưng Cố Thường Hi ngồi đối diện nghe đến mấy món này đều biết khá đắc tiền, cô nhíu mày đang định nói thì bàn tay để dưới gầm bàn bị Tần Minh nắm lại.
Ý của anh cô hiểu chính là không sao, cứ để cho anh ấy gọi.
Cô cầm lấy điện thoại soạn một tin nhắn gửi đi cho anh, điện thoại trong túi rung lên.
Anh lấy điện thoại mở lên đọc là tin nhắn của cô, nội dung là: [ Em xót tiền cho anh, tiền anh kiếm cũng không dễ dàng gì.]
Anh cong khóe môi soạn tin nhắn trả lời gửi cho cô: [ Không sao, bạn trai em không thiếu chút tiền này.
Với Paul anh ấy không phải đã từng giúp em lúc ở nước ngoài sao, số tiền này không vấn đề gì hết.]
Paul đặt thực đơn xuống bàn, nhìn anh: "Tôi gọi món xong rồi."
Anh gật đầu, cong khóe môi mỉm cười: "Vậy thì tốt.
Tôi có nghe anh Thường Phong nhắc về anh, lần đầu gặp mặt."
"Tôi cũng có nghe cậu ấy nhắc về cậu cũng khá tò mò về cậu.
Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...