Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt càng thêm âm trầm, không biết phải làm sao Liên Kiều tuổi trẻ không nhìn ra hướng gió đã thay đổi.
“Ôh? Anh tức giận sao? Bất quá tôi nói đều là sự thực mà, tôi đã từng thấy ếch nhất là hiện tại anh tức giận đó, càng giống ếch hơn vì nó tức giận thì phình….”
Câu nói cuối cùng được phát ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước hận không thể giết người giệt khẩu.
“A? Phải không?”
Anh mạnh mẽ áp chế tư tưởng muốn giết người. Bàn tay to đột nhiên vòng ra kéo người phụ nữ không biết trời cao đất dày này vào trong ngực.
“Vậy cô giống cái gì?”
“Ách?”
Liên Kiều nhìn cặp mắt đoán không ra, con ngươi đen trong lúc nhất thời không biết trả anh như thế nào?
“Tôi…Tôi…”
“Không biết sao? Tôi đây sẽ giúp cô thể nghiệm xem rốt cuộc cô giống cái gì!” Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ bàn tay to lên lập tức cởi một hai cái cúc áo của cô.
“Này, này …Anh sắc lang!!!”
Liên Kiều bị dọa sợ, cô không nghĩ tới người đàn ông này hư hỏng đến vậy, không hề cảnh cáo cô mà trực tiếp khinh bạc cô thế này?
“Nha đầu cô dùng từ đã xuất hiện hai cái sai lầm!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thực ra cũng chỉ muốn đùa giỡn cô một chút thôi: “Mà thôi thứ nhất cô không phải nói chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ sao? Đây cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì; thứ hai là Liên Kiều tiểu thư ra vẻ tâm tình xúc động nhìn lén tại hạ chứ?”
Anh nói chầm chậm, bên môi ngập ý cười.
“Cắt—— đó nhất định là phi lễ anh sao? Còn có, bổn tiểu thư là nhất thời tò mò, chứ ai rảnh đi nhìn thân thể anh!” Liên Kiều vẻ mặt khinh thường không một chút sợ hãi mà nhìn anh.
“Chậc chậc!!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng lớn tiếng hơn: “Nếu cô không giải thích cho thỏa đáng, tôi đây sẽ nghĩ cô có dụng ý khác!”
“Hừ!”
Liên Kiều không được tự nhiên mà thoát khỏi vòng tay anh, nhanh chóng chạy ra ngồi chỗ ghế nghỉ cạnh bể bơi hai tay ôm lấy đầu.
“Anh cho rằng tôi thích lái xe lên đỉnh núi sao? Tôi tới đây chẳng qua vì hai việc mà thôi!!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không truy cứu sự khinh suất của một cô nhóc làm gì. Nhẹ nhàng cười sau cũng đi tới ngồi dưới tán che nắng đối diện cô.
“Nói đi!”
Liên Kiều bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, cô gằn giọng nói: “Chuyện thứ nhất, quan hệ của hai chúng ta hiện tại trên dưới trong ngoài đều biết là quan hệ gì. Tôi đây là muốn đính chính một chút tiến độ của kế hoạch cho tốt!”
Tiến độ kế hoạch? Hoàng Phủ Ngạn Tước anh minh không có nghe lầm chứ?
“Phàm là việc đều phải 'Tử* rồi sau đó động' đi. Phàm là làm việc thì đều phải có bản kế hoạch, anh đường đường là đại Tổng giám đốc lại không biết chuyện này?” Liên Kiều vẻ mặt đắc ý nhìn người đàn ông đối diện nghẹn đến khó thở không có ngôn từ nào để nói thêm.
Tử rồi sau đó động? Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe rất thoải mái nghe hiểu ý tứ của cô! Sau đó anh hảo tâm mà sửa lại cho đúng: “Phải là 'Tư rồi sau đó động' mới đúng! Là tự hỏi!”
*Tử: ở đây chị Kiều hiểu lầm~ vì hai từ này phát âm gần giống nhau~ nên chị ấy nói Tư sang Tử. “Tư” có nghĩa là suy nghĩ~ mà chị ấy nói “Tử” là chết đó!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...