Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
“Gì? Anh biết thân phận của tôi?” Liên Kiều nghe vậy nhíu mày nghi hoặc nhìn người đàn ông đang trước mặt cô.
Trách anh ta làm gì khi biết thân phận của mình?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng ý thức được mình đã lỡ lời, nhưng cũng chỉ cười cười không chút hoang mang, nương theo sự sai lầm đó nói tiếp: “Tôi nghĩ cô nghịch ngợm như vậy, toàn bộ quan chức cấp cao ở đây không thể không biết cô đi!”
Mội câu nói như vậy khiến Liên Kiều giận trừng mắt: “Hừ, anh cần gì phải nói tôi như thể tôi làm tội ác tày trời không bằng!!”
Nhìn đôi mắt phát sáng bất mãn của cô Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng thêm tao nhã.
“Này, đàn Piano!!”
Liên Kiều thiếu chút nữa chết chìm trong nụ cười của anh. Người đàn ông này chính là sát thủ của phái nữ, Nhìn khóe miệng khé nhếch dưới ánh sáng ngọn đèn, trong lòng cô bỗng nổi lên một ý nghĩ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẳng định cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhướng mày lên đợi cô nói tiếp.
Liên Kiều Lúng liếng con mắt chuyển động một vòng, nhất cử nhất động lộ ra dáng vẻ tinh quái. Cô ra vẻ lấy lòng mà giữ chặt cánh tay anh vẻ mắt đáng thương mà nói rằng:
“Kì thật hôm nay tồi bị phạt tất cả đều tại anh, nếu anh không nói với hiệu trưởng cái chủ ý này, thì tôi đã sớm chạy xong 100 vòng sân rồi. Cho nên anh phải phụ trách giúp tôi đàn thật hay bản nhạc này nếu không anh chính là loại người bắt nạt người khác.
“Tôi bắt nạt cô?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước buồn cười mà nhìn vẻ mặt ủy khuất của Liên Kiều. ngược lại cô mới là “Ác nhân cáo trạng trước” là ai nháo lễ đường thành một mảnh hỗn loạn lại chọc ột bạn học khóc thảm thương? Còn có một trăm vòng sân thể dục nhìn cô nhỏ nhắn gầy yếu thế này cho dù là chạy tới ngày mai cũng chưa chắc đã hoàn thành.
“Chẳng lẽ anh không muốn phụ trách liền đi như vậy sao?”
Liên Kiều thấy anh không có muốn đáp ứng yêu cầu của cô. Nói xong câu đó liền vội vàng lôi điện thoại di động ra chụp lấy một tấm ảnh của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
“Này nha đầu, cô muốn làm cái gì?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thích đối mặt với ống kính, chứ đừng nói tới chụp hình. Hành động lần này của cô làm cho anh có chút tụ nhiên không hiểu nổi.
Liên Kiều chậm rãi nở nụ cười sáng lạn giơ điện thoại lên nói:
“Nếu anh không dạy tôi đàn bản nhạc này, vậy thì tôi liền tung ảnh của anh lên mạng, sau đó nói anh bắt nạt một tiểu nữ sinh anh chính là đại ác nhân, con người thối nát căn bản không xứng đáng với danh hiệu tông sư Piano!”
Nhìn đôi mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi tức cười, nha đầu này có phải xem nhiều thể loại kịch cổ trang không? Sao tới bộ dáng uy hiêp người cũng giống giang hồ quá vậy.
“Cô cho rằng tôi sẽ chịu loại uy hiếp này sao?”
Anh hứng thú mà nhìn cô bộ dáng như vậy, dáng vẻ bên môi nhàn nhạt cười. Ngữ điệu mềm mỏng giống như nỉ non dễ nghe tới cự điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...