Dùng vòi hoa sen tắm rửa toàn thân, Âu Nhược Thành đem nước đặc biệt xuống tương đối thấp, tăm rửa xong xuôi hắn cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, so với đầu óc nặng nề khi mới rời dường thì quả thực dễ chịu hơn nhiều. Âu Nhược Thành quấn một cái khăn ngang hông rồi trở lại giường, lau mái tóc còn đang ẩm ướt, trên da còn mang hơi nước cùng với gió lạnh của điều hòa làm hắn cảm thấy có chút lãnh lẽo. Liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng khoảng 7h, đưa tay vơ xuống cái điện thoại để gọi nhân viên, mang tới đồ dự bị với chìa khóa của mình tới phòng. Chốc lát sau, chuông cửa vang lên, Âu Nhược Thành mặc áo ngủ đi mở cửa.
“Chào buổi sáng.” Ngoài cửa là một khuôn mặt khác với nụ cười tươi của họ.
“Tiểu Ngô a, sớm.” Mắt thấy người đến, Âu Nhược Thành tránh thân thể để đối phương vào cửa.
Ngô Hiền Khôn nâng một đống quần áo đi vào: “Y phục của anh đã hong khô , trong túi chính là quần áo của anh, chìa khóa phòng của anh em cũng đã lấy lại đây cả rồi! !”
Ngô Hiền Khôn là nam phục vụ phụ trách tầng 1 tầng 3, so với hắn nhỏ hơn một hai tuổi, bọn họ đã nói chuyện đôi lần, quan hệ coi như không tệ.
“Y phục này như thế nào lại ở chỗ em?” Âu Nhược Thành cầm lấy túi, mở ra nhìn, bên trong quần áo đủ cả.
“Tối hôm qua anh uống hơn nhiều.” Ngô Hiền Khôn dựa vào cái tủ để TV nhìn Âu Nhược Thành, “em không trực ban, có điều hiện tại hẳn là không ai không biết chiến công vĩ đại của anh đâu .”
“A?” Âu Nhược Thành mờ mịt một lúc rồi lại một mặt hoảng loạn, “anh đã làm gì?”
“Đừng sốt sắng như vậy mà.” Ngô Hiền Khôn cười cười.
“Làm sao có thể không sốt sắng, uống say cũng không phải em!” Thực sự là đứng nói chuyện không đau eo!
“Biết rồi, anh đừng kinh khủng như vậy!” Ngô Hiền Khôn cố ý thể hiện một bộ run rẩy, trong mắt lóe ý cười, “Tối hôm qua ông chủ đem anh tới đây, ngay cả đi đứng anh cũng không được, sau khi mang anh đến phòng thì gần như ói ra, trên dường trên thảm đâu đâu cũng có, vì thế phòng ấy không thể ở mà phải tìm phòng trống khác cho anh. Ngày hôm nay cũng mang thảm đem đi giặt, anh chắc là phải ở thêm ở đây một ngày.
Âu Nhược Thành càng nghe mặt càng trắng bệch: “Thật sự?”
Ngô Hiền Khôn lườm hắn một cái: “Còn hỏi có phải thật vậy hay không, âu phục của ông chủ còn bị anh nôn cho kinh khủng luôn.”
“A? !”
“em còn nghe nói khi anh mới về còn rất tốt, tất cả mọi người chỉ nghĩ là đang ngủ nên cũng không chú ý. Chỉ khi anh nằm xuống mới bắt đầu phát uy, vì thế mà sự việc khá là nghiêm trọng.”Ngô Hiền Khôn nhăn mũi tổng kết mỗi câu của tất cả mọi người mà nói.
“, sau đó thì sao?” Âu Nhược Thành không nhịn được gặng hỏi, “anh còn làm gì không nên không?”
Hắn biết người uống say trăm hình thù kỳ quái đều co thể xuất hiện, đừng như trong sách nói vừa khóc vừa nháo vừa gào vừa nhảy mà thoát y phục là được rồi.
“Sau đó?” Ngô Hiền Khôn một mặt quỷ dị kìm nén không được ý cười, nhìn đến Âu Nhược Thành trong lòng như thiêu như đốt, “Nghe nói trừ việc anh đi thoát quần aod ông chủ ra thì cũng không làm gì quá đáng.”
“A?” Âu Nhược Thành bị đả kích lớn, “Này, đây là em gạt anh chứ?”
“em cũng chỉ nghe người ta nói.” Ngô Hiền Khôn nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, đồng tình an ủi, “Có điều Tiểu Lệ nói thấy áo sơ mi của ông chủ có bị mất vài chiếc cúc, hình như là tác phẩm của anh đấy.”
Âu Nhược Thành nhất thời mất đi năng lực nói chuyện.
“Không nhìn ra, anh bình thường nhìn dáng vẻ gầy gò như thế nhưng không ngờ rất mãnh mẽ nha.” Ngô Hiền Khôn không nhịn được trêu chọc, “anh không phải đem ông chủ thành bạn gái chứ?”
“Thảm thảm, chết chắc rồi.” Âu Nhược Thành tuyệt vọng ngã ở trên giường, “Anh sau đó làm sao đi gặp ông chủ a! !”
Ngô Hiền Khôn cũng ngồi ở ghế ngồi: “Hẳn là sẽ không khuếch đại như vậy, ông chủ đối với anh rất tốt, em nghe nói ngày hôm qua là ông chủ xông tới tắm rửa cho anh đấy, sau đó còn đem anh ôm tới giường.”
“Ôm, ôm tới ?” Âu Nhược Thành trên mặt đột nhiên đỏ lên.
“anh khi đó thật giống như hoàn toàn không thể đi .” Ngô Hiền Khôn gật gù.
Ngô Hiền Khôn sau khi tán chuyện xong xuôi thì quay lại làm việc, để lại Âu Nhược Thành hận không thể dùng gối ôm đầu khóc không ra nước mắt mà ngã ở trên giường.
Hắn, hắn dĩ nhiên làm ra chuyện kinh thiên động địa vĩ đại như thế ! !
Sau này làm sao gặp người khác đây! ! vốn nghĩ vừa khóc vừa gào là cấp bậc cao nhất rồi, không nghĩ tới bản thân càng làm hắn kinh ngạc. Ngày hôm nay vẫn nên xin nghỉ thôi! !
Âu Nhược Thành hầu như chết tâm mà nhắm mắt đánh cược, nếu như hắn có thể lập tức tìm thấy điện thoại thì sẽ gọi ngay để xin nghỉ, nếu như tìm điện thoại nửa ngày thì hắn sẽ đàng hoàng đi làm. phương hướng
Mặt chôn ở bên trong gối, Âu Nhược Thành dựa theo trong ký ức mà lần mò, bất thiên bất ỷ mà cầm trúng điện thoại di động, cũng không thể làm gì khác hơn là gọi tới điện thoại Hứa Tường.
(bất thiên bất ỷ: không nghiêng lệch)
Chuông vang nhiều lần mới có người tiếp.
“uy?”
Đầu bên kia điện thoại là thanh âm quen thuộc trầm thấp lộ ra hơi thở nồng đậm, xem ra là còn chưa tỉnh ngủ. Âu Nhược Thành kinh ngạc đồng thời có chút áy náy.
“Chủ tịch, chào buổi sáng, ta là Âu Nhược Thành. Xin lỗi quấy rối anh.”
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, như là không ngờ tới hắn sẽ gọi điện thoại: “Há, tối hôm qua ngủ có ngon không? Sáng sớm có hay không đau đầu?”
Âu Nhược Thành thấy đầu bên kia là thanh âm quan tâm mà không thể không cảm động một hồi: “đầu không đau, cảm ơn chủ tịch quan tâm, ngày hôm qua đã làm cho anh phiền phức, thực lòng xin lỗi.”
Đối phương như là nhớ ra cái gì đó, bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp, cũng không nói chuyện, lại làm cho Âu Nhược Thành càng quẫn bách mấy phần.
“Ngày hôm nay tại sao gọi anh ‘Chủ tịch’ ?”
“Há, bởi vì tất cả mọi người đều gọi anh như thế.” Âu Nhược Thành không nghĩ tới Hứa Tường lại để ý vấn đề này.
“Tửu lượng nếu muốn luyện, em vẫn rất có tiềm lực.”
“Cảm ơn chủ tịch.” Âu Nhược Thành cảm giác trán có chút đổ mồ hôi.
“Em sớm như vậy gọi điện thoại là vì chuyện này sao?” Nam nhân tựa hồ ngáp một cái.
“A, thật không tiện!” Âu Nhược Thành thấy cực áy náy, cẩn thận từng li từng tí một hỏi, “em ngày hôm nay, muốn xin một ngày nghỉ, có thể không?”
Nam nhân vừa cười , một lát mới mở miệng nói: “vấn đề về việc xin nghỉ, em nói với Hoàng quản lý là được rồi, không cần chuyện gì đều đến báo cáo với anh.”
“A! Là, em biết rồi.” bồng nhiên Hứa Tường âm thầm vui mừng khi được Âu Nhược Thành gọi điện thoại đến, đáng tiếc đối phương không thể nhìn thấy, “Xin lỗi, quấy rối anh.”
“Không sao.” Thanh âm của nam nhân rất khoan dung, “Bất quá hôm nay không phải thứ bảy sao? Em muốn tăng ca sao?”
“A?” Âu Nhược Thành vừa cả kinh, tỉ mỉ nghĩ lại mới phát hiện xác thực đã là cuối tuần , “em, em, đã quên…”
“Ai nha, anh phát hiện lúc chúng ta đi cùng nhau em luôn làm anh cười đấy.” thanh âm của Hứa Tường thực như không ngừng được ý cười.
Âu Nhược Thành bắt đầu cân nhắc câu nói này là có ý gì.
“Ngày hôm qua khổ cực em , ngày hôm nay nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
“Vậy cứ như thế.”
“Chủ tịch…” Thấy Hứa Tường tựa hồ muốn cúp điện thoại, Âu Nhược Thành có chút nóng nảy mở miệng ngăn cản.
“Hả?”
Âu Nhược Thành thầm than giọng mũi này vẫn rất gợi cảm, ngay cả một nam nhân như hắn đều có chút chống không được: “Tối hôm qua, , em thật giống như đã ói ra, làm bẩn y phục của anh…”
“Hừm, đó là bộ quần áo anh thích nhất đấy, em muốn bồi thường anh như thế nào?” Nam nhân cười tựa hồ mang theo ý xấu.
“A? , em… Ạch…” Âu Nhược Thành nghĩ tới, đại khái phí giặt đến mấy trăm , “tiền phí giặt em sẽ trả.”
“Không cần lo lắng những vấn đề nhỏ như thế , tiền quần áo anh vẫn chi nổi” ngữ khí tràn đầy ý cười “Đừng nghĩ nhiều như vậy , nghỉ ngơi thật tốt. trước tiên như vậy đi, anh còn muốn ngủ một lúc.”
“Há, cảm ơn chủ tịch.”
Cúp điện thoại, Âu Nhược Thành trong lòng thật buồn bực . Nghĩ đến Hứa Tường vì mình mà tự tắm rửa sạch sẽ, còn thay quần lót, dù thế nào đều có chút không thoải mái. Tuy nói hắn tin tưởng Hứa Tường không đến nỗi thừa dịp hắn say rượu mà động thủ động cước, bởi vì Hứa Tường căn bản không phải loại người như vậy, huống hồ hắn cũng nói bản thân đối với mình không có hứng thú, nhưng khiến hắn trăm phần trăm tin tưởng đây chính là sự thực có thể yên tâm, hắn vẫn không làm nổi. Hiện tại hắn biết rõ bản thân mình khi say sẽ càng hỗn loạn, mất lý trí sẽ nhào vào người ta làm loạn.. nghĩ đến cũng hãi hùng khiếp vía rồi! ! đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao??
Rượu quả nhiên không phải cái gì tốt đẹp, hắn có nên nghĩ đến chuyện làm tăng tửu lượng của mình một chút không?
Nghĩ tới tương lai còn phải theo Hứa Tường ứng phó vô số tiệc rượu, Âu Nhược Thành lần đầu cảm thấy tiền đồ của mình là một vùng tăm tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...