Gặp Gỡ Bất Ngờ “Một Ly Trà”

Không đợi cho học kỳ kết thúc, tôi chuyển vào nhà của Thẩm Ngưỡng Nam. Có một nửa là bất đắc dĩ —- anh lấy trăm ngàn cái lấy cớ không cho tôi trở về, một nửa là tự nguyện —– tôi rất muốn hưởng thụ sự trân ái của anh.

Còn chưa tới ngày nghỉ, mỗi ngày tôi đều phải lên lớp. Buổi tối, bình thường so với anh thì tôi trở về sớm hơn, nhưng bởi vì cánh tay của tôi còn chưa hồi phục hẳn, nên anh bỏ qua xã giao, cũng sớm trở về theo giúp tôi.

Tôi băn khoăn, không muốn anh phải như vậy, “Anh thấy sắc quên bạn, được không?” Anh ôm tôi một cái, lại quy củ quay trở lại nấu cơm. Tay nghề của anh cũng không tệ lắm, chỉ do công việc của anh, không có thời gian để làm.

Sau khi ăn xong, anh ở bên cạnh bồn rửa hoa quả, tôi dứng dựa vào anh như dây leo. Anh quay đầu, đánh lén tôi một chút, hơi thở ấm áp phả trên cổ tôi.

Trái tim của tôi đập loạn nhịp: “Ngưỡng Nam, chúng ta coi như là đang cùng một chỗ!”

“Đương nhiên rồi.” Anh xoay người, khóe miệng cười nâng lên một độ cong thật đẹp trên khuôn mặt, cúi thấp mặt, ánh mắt tinh sáng dưới hàng lông mày nồng đậm chiếu tới. Anh đem tôi kéo qua, hai tay ôm lấy thắt lưng tôi, cái trán chạm vào trán tôi, chóp mũi chạm vào mũi tôi.

Tay của tôi cũng thông đồng trườn lên cổ anh, thân thể cũng theo đó dựa vào, bờ môi của anh ở trên môi tôi mà vuốt ve. “Anh có sợ chịu ảnh hưởng hay không?” Tôi nhịn không được hỏi.

“Theo đuổi em, yêu em, chịu ảnh hưởng cái gì? Anh lại không hiến mình cho Phật tổ.” Thẩm Ngưỡng Nam thẳng thắn chỉ ra bản chất mối quan hệ của chúng tôi.

“Anh theo đuổi em sao?”

“Chứ còn gì nữa?” Anh nâng cằm tôi lên, “Bắt đầu là từ khi ở Thượng Hải, em nghĩ rằng anh thật sự nhàn rỗi đi cùng một người con gái xa lạ dạo đêm trong tuyết lãng mạn à! Đương nhiên là anh muốn theo đuổi em, coi là tiếng sét ái tính đi, đứng giữa đoàn người anh chỉ liếc mắt một cái đã thấy em đứng thẩn thờ như chốn không người, anh không hề nghĩ ngợi gì nhiều liền tiến lên. Nếu không, sao anh lại muốn lưu lại cho em cách thức liên lạc với em, mà em lại ngoan cố ngay cả cái tên cũng không chịu nói, may mắn sau này lại biết em ở Bắc Kinh khiến anh rất vui mừng, nếu không anh sẽ rất tiếc nuối, như thể đã bị chia rẽ với người bạn đồng hành hạnh phúc của mình.”

Tôi cười trộm nhéo mũi anh, không thể tả được nỗi vui mừng trong lòng tôi lúc này.

“Nói vậy rất giống. Nhưng mà, anh có thích tình một đêm không?” Tôi thấp giọng hỏi.

“Tình một đêm ư?” Anh trợn mắt nhìn tôi, “Làm sao có thể chứ? Đương nhiên, điều đó cũng thực kích thích, nhưng anh luôn nghĩ mình có năng lực tự điều khiển bản thân tốt. Anh cũng không có tình nhân, mặc dù ở nhạc viện, có rất nhiều người mang quan niệm thoải mái, anh cũng không theo. Nếu mọi chuyện nghe theo bản năng của thân thể, thế thì có gì khác động vật đâu. Trước kia đã không hề như vậy, hiện tại có em rồi, anh càng không thể như vậy. Nhưng em nghĩ như thế nào lại hỏi cái vấn đề ngớ ngẩn này?”

“Trước kia em có yêu một người, chính là bị tình một đêm cướp đi. Em phải mất đến ba năm mới có thể khôi phục lại được, về sau vẫn không bỏ qua được, cho đến khi gặp được anh.” Tôi cũng đem những chuyện đã qua của bản thân mình bình thản mà nói trước mặt anh, không muốn lại trở nên hàm hồ giữa tình cảm chúng tôi.

Bàn tay to của anh mơn trớn hai má tôi, dịu dàng nói: “Khi đó, anh còn ở nước ngoài, có lẽ ông trời sợ em gả cho người khác, anh sẽ đau lòng mà chết mất, cho nên mới để xảy ra khúc mắc, khiến em đau lòng, để cho anh có thể bảo vệ em. Nỗi đau đó là vì anh, nên anh sẽ chữa khỏi nó.”

Tôi biết anh đàn rất giỏi, biết anh lý luận âm nhạc tốt, biết anh là người tuyệt vời, biết anh tuấn nhã ôn hoà hiền hậu, nhưng tôi thật không biết anh là người bao dung rộng lượng và tri tâm như thế. Tôi gạt nước mắt, chủ động hôn lên môi của anh, dùng toàn tình yêu quấn lấy.

“Thần Hi, anh yêu em!” Anh giữ lấy gương mặt của tôi, trịnh trọng nói.


Yêu đương không phải là một trò chơi phỏng đoán lòng người, lời nói cam đoan và hứa hẹn sẽ làm cho người ta nở hoa trong lòng. Tôi cũng không ngoại lệ, vui vẻ cuộn mình trong ngực anh, nghẹn ngào nói: “Em cũng yêu anh, Ngưỡng Nam!”

Điều này dường như thật tầm thường, nhưng lại làm cho chúng tôi vì đối phương mà mở lòng.

Nhẹ nhàng ôm lấy nhau, chúng tôi khiến cho đêm lãng mạn tới cực điểm.

Ngày cuối học kỳ, tôi thu thập quần áo ở nhà trọ, đến văn phòng lấy túi, không ngờ Thẩm Ngưỡng Nam lại ở bên trong, đồng nghiệp cũng đang thần người nhìn anh. Mặt tôi đỏ lên, “Sao anh lại ở trong này?” Nơi này không phải là chỗ mà anh nên đến, anh thật đúng là không biết kiêng kị gì cả.

“Anh tới đón em.” Anh tiếp nhận lấy cái túi lớn trong tay tôi, dịu dàng nói. Lại xoay người đối diện với đồng nghiệp của tôi gật gật đầu, “Dạo gần đây, Thần Hi ngã làm cánh tay bị thương, mọi người đã giúp đỡ rất nhiều, thật sự cám ơn. Chờ sau khi Thần Hi tốt hơn, chúng ta cùng nhau tụ tập một chút đi!”

“Không cần, không cần, đó là việc phải làm mà.” Các đồng nghiệp đều lắc đầu, mỉm cười nhìn tôi, “Thần Hi thật sự có thể giữ được bí mật nha, chúng tôi cũng không biết bạn trai cô nàng là Thẩm Ngưỡng Nam.”

“Đó là cô ấy chê tôi dọa người, không muốn nói.” Anh hài hước cười, mắt nhìn về phía tôi.

“Không thể nào!” Các đồng nghiệp cười vang.

Thật vất vả mới thoát khỏi sự hiếu kì tò mò của đồng nghiệp, chúng tôi mới lên được xe. “Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đồng nghiệp đã biết cả.” Tôi nhíu mày, lo lắng nói.

“Một ngày nào đó họ cũng phải biết thôi.” Anh giữ chặt tôi, môi liền hạ xuống hôn tôi.

“Đừng!” Tôi che môi anh lại, ngăn cản nụ hôn này, “Người khác sẽ nhìn thấy.”

Anh không quan tâm điều đó, gạt tay của tôi, chẳng những bắt lấy môi tôi, hơn nữa hôn thật sâu, lưỡi cùng lưỡi chạm vào nhau, một cách triền miên.”Anh chỉ sợ người khác không biết.” Liếm nước miếng của tôi, anh nuốt xuống.

Tôi có giữ nét mặt nghiêm lại dù khuôn mặt đỏ bừng, đẩy anh ra, “Buổi tối anh có việc phải không?”

“Cũng không phải là chuyện gì trọng yếu, anh và vài người bạn thân tụ họp với nhau, anh muốn chính thức đem em giới thiệu cho bọn họ, bọn họ đều đã thành gia, buổi tối sẽ có một nhóm các nghệ sĩ nữ. Có thể em phải ăn mặc trang trọng một chút.”

“A, so với anh em như đồ thừa ấy, làm sao bây giờ?” Tôi sợ những điều anh khổ tâm an bài sẽ bị mình phá hết.

Anh kéo tôi đến gần, “Thần Hi, em hãy tự tin một chút. A, người yêu trong mắt anh chính là tây thi, anh cảm thấy em rất đẹp. Tuy nhiên, đứng ở góc độ người bên ngoài nhìn vào, em có khí chất thanh khiết và sự thu hút nồng đậm, không mấy người có thể so sánh được, biết không? Vẻ bề ngoài của em rất giống Lâm Trương Nhân.”

Đây đã là người thứ ba nói như vậy, tôi tin tưởng có lẽ là có một chút giống vậy! “Đáng tiếc không có Từ Chí Ma.”


“Gì mà cần phải có Từ Chí Ma, trên đời có rất nhiều người nhìn giống nhau, cần gì phải đi đối chiếu. Em chỉ cần là Thần Hi cùa Thẩm Ngưỡng Nam anh là được rồi.”

“Được rồi! Lính tiền tuyến liệt xuống hạng thương binh em sẽ đi với giáo sư Thẩm!”

Bởi vì cánh tay bị thương, tôi không thể mặc quần áo phức tạp, Thẩm Ngưỡng Nam giúp tôi chọn chiếc váy dài màu hồng nhạt pha lấn chút tím, khoác thêm một chiếc khăn, thắt lưng mỏng manh nhưng cũng không gò bó, tóc cài chiếc kẹp tóc thủy tinh màu tím, tôi còn đeo thêm một đôi bông tai màu tím.

“Ừm, có thể đánh bại bất kì nữ nghệ sĩ nào.” Ánh mắt Thẩm Ngưỡng Nam lộ ra lòng tham, “Đêm nay, anh phải cố gắng bảo vệ em, không thể để người khác cướp mất.”

“Ai muốn thương tàn nhân sĩ nha!” Tôi nũng nịu trả lời.

“Em mà cũng làm nũng à!”

“A, là do anh dạy a!”

Anh nắm chặt tay của tôi, “Trẻ nhỏ cũng dễ dạy, xem ra, về sau anh còn phải cố gắng nhiều hơn.” Tôi cười nhẹ, tùy anh kéo xuống lầu.

Bạn bè của Thẩm Ngưỡng Nam đều là những danh nhân khi nói ra làm cho người ta thực khiếp sợ, có giới âm nhạc, giới văn nghệ, giới văn học, những cái tên này đều nghe nhiều nên đã thuộc, chỉ cần thoáng nhắc tới, người khác lập tức có thể kể ra các tác phẩm và những lời bình luận nức trời. Vẫn nghĩ rằng, danh nhân bình thường thì sẽ không kết hôn, nếu đã kết hôn, các vị phu nhân ấy nhất định là các giai nhân khuynh thành. Nhưng tôi đã sai..

Họ cũng giống như những cô gái của các gia đình bình thường, cũng không có khuynh quốc khuynh thành, chỉ đoan trang hiền tuệ, thích nói chuyện về con cái, thích đàm luận  quan hệ của các chị em, đối với tôi mới tới thì biểu hiện rất nhiệt tình, khi không có việc gì vẫn săn sóc tôi, làm cho Thẩm Ngưỡng Nam không có việc gì để là đành cánh đàn ông uống rượu tán gẫu.

Tôi cũng thấy Thúc Thành Lâm, một người tướng mạo suất chúng không giống như nhà bình luận âm nhạc. Âm Nhu từng vì so sánh xem anh ta và Thẩm Ngưỡng Nam ai có vẻ xuất chúng mà vô cùng hao tổn tâm trí. Anh ta cũng không nói nhiều lắm, chỉ mỉm cười uống rượu. Vợ của anh ta, nói như thế nào, rất bình thường, còn cách chữ “đẹp” một chút khoảng cách, nhưng tình cảm của hai người bọn họ thì rất tốt, cô ấy thường thường quay đầu nhìn anh ta bên bàn kia, hai người hiểu ý cười, trong mắt của anh ta tràn đầy dịu dàng.

Trai tài gái sắc, xem ra chỉ là do mọi người tưởng tượng, cũng không phải thật sự. Sống tốt là nên chọn một cô gái thật bình thường, cách nhìn của Tề Bằng thật chuẩn.

Loại bầu không khí như thế này, tôi cảm giác rất gần gũi, giống như bình thường trò truyện cùng đồng nghiệp, tự nhiên tùy ý.

Các cô ấy cũng không hiếu kỳ chuyện tình cảm của tôi và với Thẩm Ngưỡng Nam, chỉ nói Thẩm Ngưỡng Nam từ lâu không theo đuổi một cô gái nào, bao nhiêu năm họp mặt, cuối cùng cũng mang một người đến, rốt cục cũng có đôi.

“Thần Hi, em để lại cách liên lạc cho bọn chị, về sau có gì, chúng ta cùng làm chuyện gì đó, tán gẫu điện thoại hay đi dạo phố.”

“Được!” Các chị ấm áp giống như chị dâu nhà bên, tôi thấy thật hài lòng.


“Em và Ngưỡng Nam cũng không có người thân ở Bắc Kinh, không cần lo lắng, có việc thì cứ gọi điện cho bọn chị, bọn chị sẽ giúp em.” Chị Thúc nhỏ giọng nói.

“Ừ, chẳng hạn sau này sinh con, hay chuyển nhà, bọn chị đều có thể góp ý cho em.”

“A?” Các chị ấy chỉ nói một lúc đã đem tương lai của chúng tôi an bài thật tốt, tôi không khỏi có chút lấy làm phức tạp. Chúng tôi tựa hồ cũng không có nói muốn kết hôn.

“Sao thế, chẳng lẽ hai người chỉ ở chung chứ không muốn kết hôn. Tiểu Thần, không nên học theo người ta, chỉ sống chung với nhau, kết hôn mới là thật sự sống, khi kết hôn, tất cả mọi chuyện đều bước lên quỹ đạo, Ngưỡng Nam đã gần bốn mươi rồi, cũng nên sinh em bé rồi. Sinh quá muộn, em bé sẽ kém thông minh đó.”

Tôi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, rốt cục là có chuyện gì chứ! Quay đầu nhìn lén Thẩm Ngưỡng Nam, anh đã uống khá nhiều, mặt có chút ửng đỏ, nhìn tôi cười hạnh phúc đến ngây ngô.

Có lẽ anh có chút say.

Quả thực, sau khi tan tiệc, anh hơi loạng choạng bước ra ngoài, tôi sợ tới mức nắm chặt anh, giữ chặt anh trong tay, sát thủ tình trường gì chứ, nhìn như con ma men. Nhóm đàn ông cũng không khác biệt lắm, may mắn nhóm phụ nữ biết lái xe, nên mọi người đều có thể an toàn về nhà, nhưng tôi lại không lái xe, thật ra dù muốn nhưng cũng chỉ có một bàn tay.

Tôi chào tạm biệt họ, nhờ nhân viên ở cửa khách sạn kêu xe giúp tôi, xe của anh cũng đành để lại nơi này mà thôi. Đứng ở bên ngoài, gió đêm thổi qua, anh có vẻ thanh tỉnh một chút, đứng thẳng lại, nhưng rồi lại cứ nhìn chằm chằm tôi, bỗng nhiên anh ôm cổ tôi, cứ như thế mà hôn xuống.

Những con mắt trợn tròn sau cánh cửa đồng thấy được, có vài người sán lại gần, sau đó mấy ánh chớp đèn flash lóe lên, tôi nghe được âm thanh của máy chụp ảnh. Theo bản năng tôi nhắm mắt lại, tự đem mình chôn trong lòng của anh. Anh hoàn toàn thanh tỉnh, che khuất mặt của tôi, ôm chặt tôi, mỉm cười với các phóng viên đang chờ đợi được hỏi han. Khách sạn này, thường có người của giới nghệ sĩ thường lui tới, các phóng viên phân ban chờ đợi, bắt giữ tin tức, đêm nay bọn họ không hề trắng tay.

Xe đến, tôi chau mặt trên xe, vẻ mặt thầm oán nhìn, “Làm sao bây giờ?”

Anh không muốn lại tiếp tục bàn chuyện vừa rồi, “Sống tiếp! Để ý làm gì.”

Tôi thật sợ làm hư hình tượng của anh, lòng hơi thắt lại:”Có thể có chuyện gì hay không?”

“Để ngày mai em xem nha! Không có việc gì đâu! Ngốc ạ!” Anh lại hôn tôi, anh lái xe ở phía trước vụng trộm cười.

Một đêm này, ngủ ở trong lòng của anh, tôi vẫn không thể bình tĩnh, mà cái tên “Sát thủ” lại ngủ một mạch đến bình minh.

Ngày nghỉ của tôi bắt đầu, mà việc của anh thì rất nhiều, sáng sớm đã đi ra ngoài.

Hôm nay, tôi muốn đến siêu thị mua vài thứ đồ dùng hằng ngày, Thẩm Ngưỡng Nam dặn dò chờ anh trở về cùng đi, tôi nghĩ chỉ đi ra ngoài một chút, liền quyết định mua một số thứ còn thiếu trước.

Sáng sớm siêu thị không nhiều người lắm, tôi mang theo cái giỏ chậm rãi đi dạo.

“Nhìn kìa, là Thẩm Ngưỡng Nam đấy!” Không biết là ai kêu một tiếng, tôi cả kinh nhìn xung quanh, không có, lại ngẩng đầu, hóa ra là anh ở trong TV.

Có vẻ như anh ở trong đại sảnh Ương Thị, đang bị một đám phóng viên dồn lấy, mà bên cạnh TV là ảnh chụp tối hôm qua anh ôm lấy tôi mà hôn, cũng may là buổi tối, hơn nữa anh lại che tôi, người khác cũng không nhìn ra là ai, nhưng váy dài và mái tóc lại rõ ràng chứng minh đó là một cô gái.


Lòng tôi lo lắng nhìn xem bốn phía, phát hiện không có ai chăm chú nhìn tôi, lúc này mới tiếp tục nhìn.

“Thẩm giáo sư, cho tới nay anh chưa bao giờ để lộ chuyện xấu, lần này sao lại lớn mật thể hiện tình cảm như vậy?” Phóng viên thật sự là vừa không tốt lại nhàm chán, lại có thể hỏi vấn đề này.

“Tôi cũng là người thường vậy, cũng có lúc kìm lòng không được!” Thẩm Ngưỡng Nam ôn hòa cười.

“Kìm lòng không được? Còn cô gái kia là ai?”

“Đó là người yêu tôi. Cô ấy có vẻ thẹn thùng, không muốn lớn chuyện, cho nên mong mọi người buông tha cô ấy đi!”

Người yêu, anh nói là người yêu. Một chút lệ vương trên hốc mắt, anh trước mặt mọi người thẳng thắn khẳng định quan hệ của chúng tôi, cũng vượt mức.

“Người yêu, trước kia chưa từng nghe anh đề cập qua, hình như anh có một bạn gái là nghệ sĩ đàn violon, là cô ấy sao?”

“A, người nào còn trẻ khi không có mối tình đầu ngây ngô, nhưng đã không thành, chỉ để lại một chút nhớ nhung thôi. Mà người kia là người tôi yêu là muốn cả đời sống cùng nhau. Người yêu tôi rất mẫn cảm, mọi người cũng không nên viết lung tung, tôi theo đuổi thật sự vất vả.”

Các phóng viên đều nở nụ cười, “Thẩm giáo sư, anh thực sự rất yêu người yêu của mình có phải hay không?”

“Đương nhiên, nếu không sao lại thất thố cho mọi người bắt được!”

“Thẩm giáo sư, tin tức anh kết hôn có khả năng sẽ ảnh hưởng tới mị lực của anh, sẽ có rất nhiều fan thương tâm, anh có lo lắng không?”

“Tôi cũng không lo lắng. Có thể thật tình yêu một người, điều này chứng minh tôi có tình cảm, mà không phải chỉ là một khối thể xác này mà thôi, mọi người nói đúng không?”

Các phóng viên ồ lên, anh cười cười vẫy tay đi vào.

Tối hôm qua, anh cố ý say, cố ý hôn tôi, anh dùng phương thức của anh giới thiệu tôi cho tri kỷ của anh, cũng giới thiệu cho công chúng, anh muốn nói rõ tấm chân tình của mình, muốn nói cho tôi biết không cần lo lắng, không cần sầu lo.

Anh thật sự thật sự yêu tôi.

Tôi hoàn toàn đã hiểu.

Tôi ném rổ, lao ra siêu thị, tôi chưa bao giờ tự ti, cũng không tự xem mình rất nhỏ, nhưng khi bên cạnh anh, luôn luôn có chút áp lực, cho nên anh mới có thể làm như thế, đây là sự quý trọng của anh đối với tôi cũng là đối tình yêu anh giành cho tôi. Tôi chạy trên đường, sung sướng mỉm cười, hận không thể nói cho tất cả mọi người tôi đang thật sự hạnh phúc.

Tôi muốn mỗi ngày nghe được giọng nói của anh, tôi muốn rúc vào bên người của anh, tôi muốn cùng anh chia xẻ tất cả, tôi muốn khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt tươi cười của anh, tôi muốn bên anh trọn đời.

Suy nghĩ bay lên, tôi còn đang chạy, chạy đến khi không thể chạy nổi, tôi lấy ra chiếc di động anh mới mua, gửi cho anh một tin nhắn: “Anh yêu, theo em về Dương Châu đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui