Gặp Em Vừa Hay Trời Nắng Đẹp

Nhật Thiên nhìn lên tủ rượu, số lượng cũng không còn nhiều lắm vả lại phải mang về cho Dương hai bình nữa. Nhật Thiên nghĩ một chút, hình như có gì đó không đúng lắm, hai người này trông rất giống dân kinh doanh vậy mà lại mang mấy thứ rượu rởm như thế này đến đây chào hàng:

- Đợi một chút, anh viết địa chỉ vào giấy này đi. Sáng mai dì của tôi sẽ đưa qua.

- Không cần đâu, chúng tôi có đi xe tới. Nhân tiện cậu giúp chúng tôi giới thiệu thêm vài loại đi.

Nhật Thiên nhún vai, xem ra hôm nay bán được đắt hàng rồi. May mà dì Thu không quyết định cho đóng cửa sớm ấy chứ. Nhật Thiên đi ra ngoài, chỉ vào từng loại từng loại một mà trước đây anh đã từng được uống qua. Dù sao thì rượu trái cây loại nào cũng ngon.

Nhật Thiên nói đến loại nào, người thanh niên kia có vẻ cũng rất chú ý nghe và để tâm. Chỉ cần Nhật Thiên vừa dứt câu thì anh ta liền ngay lập tức chốt đơn:

- Anh chưa nếm thử, sao loại nào cũng muốn mua vậy?

Nhật Thiên khoanh tay, ít nhất cũng phải biết rằng nó có hợp khẩu vị hay không chứ:

- Ông chủ của tôi tin tưởng vị giác của cậu.

Với câu trả lời thế này, Nhật Thiên không biết nói gì hơn. Loay hoay đi qua đi lại một hồi, chỉ nhìn thoáng qua còn tưởng rượu trong cửa hàng đã vơi đi một nửa ấy chứ. Sau khi Nhật Thiên đóng gói hàng cẩn thận, tiền bạc cũng đã được tính toán xong xuôi thì cũng đã gần mười giờ rưỡi. Có lẽ sau khi giúp hai người họ khiêng một mớ này ra sẽ thì đóng cửa là vừa rồi.


Nhật Thiên mở cửa đi ra trước, phía bên ngoài còn có đến hai ba người ăn mặc giống với hai người kỳ lạ ở bên trong kia. Xe mà họ đi ắt hẳn cũng là loại đắt tiền rồi:

- Ngày mai nếu tôi đến thì có thể gặp cậu ở đây không?

Người thanh niên đặt một tay lên vai của Nhật Thiên, kính râm cũng đã được đeo vào từ lúc nào:

- Không, tôi không phải nhân viên ở đây.

- Vậy thì tôi có thể gặp cậu được ở đâu?

Người thanh niên hỏi. Nhật Thiên cũng không biết bởi vì trông mấy người này có vẻ nguy hiểm, cũng chẳng thể vô duyên vô cớ dễ dàng nói ra địa chỉ nhà cho họ biết được:

- Anh gặp tôi làm gì? Dù gì tôi cũng chỉ có thể giúp giới thiệu cho mấy anh một vài loại rượu trái cây ở cửa hàng này thôi.

Người thanh niên này cúi người xuống bê lấy những sản phẩm mình đã đem vào ban nãy khẽ nhún vai:

- Dạo này sếp của tôi đang kinh doanh mà, vừa thiếu nguồn hàng còn thiếu nhân lực. Mấy cái này là anh em ở chỗ tôi làm, vậy mà họ tự uống rồi tự khen lấy khen để. Sếp của tôi có một người bạn, cô ấy nói biết đâu đến đây chúng tôi sẽ gặp được may mắn.

Nhật Thiên nhíu mày, công thức để làm một bình trái cây lên men vốn dĩ là không thiếu huống hồ chi lại có khả năng làm hỏng nhiều mẻ như vậy:

- Mấy cái trong thùng này, bên tôi muốn tìm nguồn hàng thay thế. Những loại kia vị đều rất ổn nên không sao cả.

À à, hóa ra là chỉ mang hàng rởm đến đây, còn hàng tốt chất lượng thì để ở nhà. Trường hợp này có được xem là họ đang đi tìm hiểu thị trường không đây?

- Ngày mai tôi sẽ lại mang hàng tới, dù gì thì chúng tôi vẫn muốn có kệ riêng để trưng vày rượu trong cửa hàng này. Hy vọng cậu cũng có mặt ở đây.

Nhật Thiên không nói gì, chuyện buôn bán cũng không liên quan đến anh. Nhật Thiên quay trở vào trong xách hai bình rượu nho hoa nhài lên, kiểm tra tắt đèn cẩn thận rồi đóng cửa tiệm lại theo lời dì Thu đã dặn dò từ trước. Mặc dù chỉ là trái cây lên men cùng với đường nhưng vì ban nãy dường như nếm có hơi nhiều, bây giờ cả người cứ âm ấm khó chịu.

Đèn ở trong nhà vẫn còn sáng, ắt hẳn là Dương và Mai Nguyệt vẫn chưa đi ngủ. Nhật Thiên mở cửa:

- Trời, cậu lang thang ở đâu mà giờ này mới về? Sao mặt đỏ vậy?


Mai Nguyệt nghe vậy liền ngay lập tức quay sang nhìn, mặt của Nhật Thiên quả thật có hơi đỏ đỏ. Cô đứng dậy đi gần lại phía Nhật Thiên, anh ho lên vài tiếng:

- Chắc là tôi chuẩn bị cảm rồi. Trời chuyển mùa nên vậy.

- Em lấy cho anh một ít nước ấm.

Mai Nguyệt nói rồi xách chiếc túi giấy đang được Nhật Thiên cầm để lên bàn, rót cho anh trai một ky nước vẫn còn khói nghi ngút. Nhật Thiên cầm nước quay trở về phòng của mình, anh bật công tắc đèn cho sáng, uống một ít nước rồi mới nằm sấp dài xuống giường. Cảnh vật xung quanh cũng nhòe đi không ít, Nhật Thiên mới tiếp tục lẩm bẩm:

- Về nhà tốt thật.

Trong mơ hồ, Nhật Thiên dường như nhớ ra gì đó, tay anh chậm chạp sờ mó một bên túi quần của mình, khó khăn mà lấy chiếc điện thoại di động ra. Vì chẳng còn sức lực nào để có thể gõ bàn phím nữa nên trong vô thức, Nhật Thiên cứ nhấn gọi thẳng vào số di động kia. Nhạc chuông đỗ một tiếng là đã có người bắt máy ngay:

- A lô? Sao thế, có chuyện gì vậy? Ý là… cậu hiếm khi gọi thế này?

Giọng Nhật Thiên thều thào:

- Tôi chỉ muốn hỏi cô đã về đến khách sạn an toàn chưa?

Câu hỏi của Nhật Thiên khiến cho Ngọc Châu có chút bất ngờ. Hiện tại cũng đã trễ lắm rồi. Ngọc Châu gật đầu:

- Tôi về đến khách sạn an toàn rồi.


Cô nghĩ lại, đúng là ban nãy nên nhắn cho Nhật Thiên một tin để thông báo cho anh biết mới phải. Cô im lặng một chút rồi lại nói tiếp:

- Vậy lần tới, khi tôi về đến nhà rồi sẽ nhắn cho cậu biết.

Cái việc được Nhật Thiên quan tâm thế này khiến cho Ngọc Châu cảm thấy rất vui vẻ, cứ vô thức mà cười tủm tỉm ở trong lòng mặc dù cô biết rằng, mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là một phép lịch sự.

Nhật Thiên ở bên này ngay sau khi nghe được câu trả lời của Ngọc Châu về câu hỏi của mình đã nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ, đến cả áo khoác cũng chẳng kịp cởi ra, điện thoại cũng chưa gác máy. Trong vô thức, Nhật Thiên lại ừm ừm lên vài tiếng thật nhỏ:

- Nhật Thiên?

Ngọc Châu lại nói:

- Cậu còn ở đó không? Cậu ngủ rồi sao? Nhật Thiên?

Hình như Nhật Thiên trước đây chưa từng như vậy bao giờ, Ngọc Châu cũng không biết là mình có nên cúp máy không đây, mãi mới có thể nói chuyện được với nhau vậy mà:

- Nếu như nửa tiếng nữa mà cậu không quay lại thì tôi sẽ ngắt máy đấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận