Diệp gia
Quay trở về nhà, mới vừa cởi giày ra mang dép vào thì Diệp Chi Lan đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hà Mộng Đình và quản gia. Quản gia Lưu hỏi ý kiến về tiệc sinh nhật sắp tới của cô: “Bà chủ! Sắp tới ngày sinh nhật của Chi Lan tiểu thư rồi, bà muốn tổ chức tiệc ở đâu ạ?”
“Ở nhà đi, ông phải sắp xếp, tổ chức làm sao cho thật linh đình, hoành tráng, phải cho tất cả mọi người biết Chi Lan là tiểu thư được cưng chiều nhất Diệp gia, phải cho bọn họ tự suy nghĩ, nhận định rằng sau này nó chính là người thừa kế Diệp gia có hiểu không?” Hà Mộng Đình bày ra dáng vẻ khá thờ ơ khi nhắc đến chuyện sinh nhật của Diệp Chi Lan, bà không quan tâm quá nhiều chỉ muốn làm cho thật lớn mà thôi.
Quản gia Lưu khẽ gật đầu nhanh chóng đi sắp xếp ngay, không biết khi nào bà chủ mới thật sự để tâm đến Chi Lan đây, dù nói thế nào Diệp Chi Lan cũng chỉ là một cô gái mới lớn ông thật sự không đành lòng nhìn cô rơi vào nguy hiểm.
Diệp Chi Lan cười gượng gật đầu chào quản gia Lưu rồi đi vào bên trong, cô lễ phép, ngoan ngoãn chào Hà Mộng Đình một tiếng nhưng bà không đáp lại dù chỉ là nửa chữ, cô đã quá quen với mấy chuyện này rồi nên lủi thủi đi lên phòng.
Nằm trên chiếc giường lớn, Diệp tiểu thư mở điện thoại lên xem, trên mạng có một nhóm hay mang các thiếu gia tiểu thư của các gia tộc ra để soi mói, lần này lại đến lượt cô rồi. Bọn họ đang bàn tán, tra xem quần áo, trang sức Diệp Chi Lan đang mặc thuộc hãng nào, nhưng tra mãi vẫn không thấy, thế là bọn họ lại tự suy đoán số quần áo đó là được thiết kế riêng cho cô, ai nấy đều bày ra dáng vẻ ngưỡng mộ cô vô cùng.
Diệp Chi Lan nở một nụ cười tự giễu, đồ được thiết kế riêng gì chứ, những món cô mặc trên người đều toàn là đồ cô săn sale trên mạng, đắt nhất cũng chỉ có mấy trăm ngàn, có cái nào là hàng hiệu đâu. Những người đó không phải là không tra ra mấy món đồ đó chỉ là bọn họ không tin cô mặc đồ trên mạng, đồ chợ mà thôi.
……………………………………………………
Tập đoàn Trác thị
Phan Lạc Dư luật sư của tập đoàn Trác thị cũng là bạn thân của Trác Dương Kỳ, anh vừa giải quyết xong một vụ kiện liền đến báo cho Trác Dương Kỳ biết.
Báo xong Phan Lạc Dư không rời đi ngay mà ở lại nói chuyện đôi chút, đôi mắt của anh vô tình liếc qua chậu xương rồng, thấy từng mảnh được dán lại anh đứng dậy tiến đến muốn cầm lên xem thử thì bị Trác Dương Kỳ ngăn lại, không cho động tới: “Đừng có động vào, keo vẫn chưa khô hẳn đâu.”
Phan Lạc Dư bĩu môi rút tay lại: “Cậu mau nói cho tớ biết đi rốt cuộc là ai đã to gan đến mức làm vỡ chậu xương rồng này vậy? Kẻ làm vỡ đã chết chưa?” Chậu xương rồng mà bạn thân anh xem như bảo bối bị ai đó làm vỡ, anh thật muốn biết người đó là ai, nhưng câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng xong không hiểu sao anh lại bất giác nghĩ đến người làm vỡ lại chính là Diệp Chi Lan.
“Là Diệp Chi Lan làm vỡ.” Trác Dương Kỳ lạnh nhạt trả lời.
Phan Lạc Dư muốn hỏi nữa nhưng rồi lại thôi, theo biểu hiện của Trác Dương Kỳ thì có lẽ chỉ dọa nạt hoặc lớn tiếng vài câu mà thôi.
Càng nghĩ luật sư Phan càng thấy tội cho Diệp Chi Lan, anh muốn một lần nghiêm túc nói chuyện với thằng bạn thân của mình về chuyện này: “Dương Kỳ! Tớ nghiêm túc hỏi cậu một chuyện, bây giờ cậu đối xử tốt với Chi Lan là vì em ấy là Chi Lan hay vì em ấy khá giống với Lê Hiểu Tâm? Nếu là vế sau thì tớ mong cậu hãy buông tha cho Chi Lan, một cô gái đáng yêu, tốt đẹp như em ấy không nên chịu những tổn thương này, em ấy là em ấy là một cá thể riêng biệt không phải là thế thân của ai cả.”
Phan Lạc Dư đã nhìn Diệp Chi Lan từ nhỏ đến lớn, cũng cùng Tô Như Ý và Thẩm An Ca chăm sóc, bảo vệ cho cô anh tin chắc hai người còn lại cũng không nỡ nhìn Trác Dương Kỳ đối xử với cô như thế.
“Tớ biết bản thân mình đang làm gì cậu không cần phải lo đâu.” Trác Dương Kỳ mặt không đổi sắc đáp.
“Cậu lúc nào cũng nói biết biết nhưng hãy xem bản thân cậu đang làm gì, cậu vẫn đang đắm chìm trong quá khứ, nếu một ngày nào đó Chi Lan tỏ tình với cậu cậu nhất định sẽ đồng ý, bởi vì cậu luôn xem em ấy là Lê Hiểu Tâm.” Luật sư Phan thật không biết nói thằng bạn thân của mình như thế nào nữa, cứ hễ động đến chuyện liên quan đến Lê Hiểu Tâm thì Trác Dương Kỳ nhất định sẽ không bao giờ dùng đến lý trí.
Trước khi rời khỏi, Phan Lạc Dư không quên cảnh báo bạn thân của mình một lần nữa: “Tớ cảnh báo cậu trước nếu như cậu thật sự xem Chi Lan là thế thân, làm tổn thương em ấy thì Như Ý sẽ không tha cậu đâu đấy.”
Trong mấy người bọn anh ngoại trừ Trác Dương Kỳ thì Tô Như Ý là người thân thiết nhất với Diệp Chi Lan, có thể nói là chăm sóc cho Diệp Chi Lan từ nhỏ đến lớn, khi Diệp tiểu thư ra nước ngoài du học Tô Như Ý đã lo sốt vó, sợ có người bắt nạt cô em gái nhỏ của mình, suýt nữa thì đã bay sang đó học cùng chỉ với mục đích bảo vệ cho em gái kết nghĩa này.
Trác Dương Kỳ sẽ chết chắc nếu làm tổn thương Diệp Chi Lan, cái bàn mà Tô Như Ý còn đánh gãy ra làm đôi thì Trác Dương Kỳ không là gì cả.
Phan Lạc Dư vừa mở cửa ra liền gặp Diệp Chi Lan, anh mỉm cười cất giọng hỏi: “Em gái! Em đến đây làm gì thế?”
Diệp Chi Lan cười cười giơ chậu hoa xương rồng lên: “Cháu tới là để đền chậu xương rồng mới cho chú Dương Kỳ.”
Nụ cười trên môi của luật sư Phan bỗng trở nên cứng đờ, thở dài trong lòng, anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Chi Lan, thấy cô vui vẻ tặng cho Trác Dương Kỳ chậu xương rồng mà lắc đầu bất lực.
Diệp Chi Lan vui vẻ đặt chậu hoa xương rồng lên bàn, lời nói còn chưa kịp thốt ra đã nhìn thấy chậu xương rồng bị mình làm vỡ được dán lại đầy sứt sẹo: “Chú Dương Kỳ! Chậu hoa đã vỡ rồi chú vẫn không vứt đi sao? Cháu đến tặng chú chậu hoa mới này đảm bảo đẹp hơn chậu xương rồng cũ luôn.”
“Chú không cần cháu đền, cháu mang chậu hoa về đi, bây giờ chú rất bận cháu đừng ở đây làm phiền chú.” Trác Dương Kỳ lạnh lùng cất giọng, anh vẫn tập trung xử lý công việc không hề nhìn cô dù chỉ một lần.
Cả người của Diệp Chi Lan cứng đờ, đôi mắt mở to không tin vào những gì mà mình vừa mới nghe được, đây là lần đầu tiên Trác Dương Kỳ nói với cô bằng giọng điệu lạnh lùng như thế, anh chưa từng nói cô phiền thế mà bây giờ… Diệp tiểu thư mím chặt môi, đôi mắt rưng rưng ôm chậu xương rồng chạy đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...