Gặp Em Vào Mùa Hạ

Diệp gia

Sáng sớm, quản gia Trần vừa giám sát người làm chuẩn bị đồ ăn sáng, dọn dẹp xung quanh vừa hướng về phía cổng chờ đợi Diệp Chi Lan quay trở về. Tối hôm qua, tất cả mọi người đều quay trở về chỉ có Diệp Chi Lan là không, sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, ông nào dám hỏi, gọi điện cho cô thì không liên lạc được cứ thuê bao mãi.

Đang ngó nghiêng ở ngoài cổng, quản gia Trần nhìn thấy Trần Ly cùng Trần Hà đến, ông vui mừng nhanh chân chạy ra mở cổng: “Sao hai cháu lại đến đây? Được đi làm lại rồi sao?”

Trần Ly khẽ lắc đầu, cười nhẹ trả lời: “Dạ không, bọn cháu đến đây là để giúp Chi Lan dọn đồ ra khỏi đây, Chi Lan đã trở mặt với Diệp gia rồi, em ấy sẽ không quay về đây nữa đâu ạ.”

“Cháu nói sao?” Quản gia Trần sững người, không tin những gì mà mình mới vừa nghe được, với tính cách của Diệp Chi Lan thì chắc chắn đã có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, chạm đến giới hạn của cô nên cô mới trở mặt, cắt đứt quan hệ như thế: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hai đứa mau nói cho ông biết đi.”


“Cháu cũng không rõ chuyện tối qua là như thế nào, cháu chỉ biết ông bà chủ không những đuổi tụi cháu mà còn khiến cho nơi làm việc của Chi Lan đứng trên bờ vực phá sản, khiến cho cô nhi viện của bọn cháu phải chuyển đi nơi khác.” Trần Ly chậm rãi trả lời sau đó cùng anh trai của mình bước vào bên trong.

Vừa đi vào, cả hai người đã chạm mặt Diệp Nghệ Tường, Hà Mộng Đình và Diệp Vĩnh Hi, hai người khẽ cúi người chào, Trần Hà lạnh lùng cất giọng nói: “Chúng tôi đến đây là để giúp Chi Lan thu dọn một số đồ đạc.”

“Lên thu dọn mau đi.” Hà Mộng Đình mặt nặng mày nhẹ nói, dọn càng nhanh càng tốt, chuyện hôm qua khiến cho bà tới giờ còn tức, mất mặt quá rồi.

Diệp Vĩnh Hi cắn cắn khóe môi muốn cản nhưng lại không thể, cô nhắn tin cho anh cả bảo anh mau quay về.

Trần Ly cùng Trần Hà chỉ dọn đồ của Diệp Chi Lan mà thôi, còn tất cả đồ hiệu hay được tặng hai người để lại không động vào, đồ của Diệp Chi không nhiều, chỉ vỏn vẹn một chiếc vali cùng với hai túi đồ đựng linh tinh.

Hai người dọn xong đi xuống thì Diệp Khởi Dương đã về đến, Trần Ly đặt điện thoại và thẻ ngân hàng của Diệp Chi Lan xuống bàn: “Đây là điện thoại mà ông bà chủ đã mua cho Chi Lan, em ấy xin được gửi lại, còn số tiền trong tấm thẻ này là toàn bộ số tiền mà hai người đã chu cấp cho em ấy hơn mười năm qua.”

“Sao lại trả tiền? Diệp gia không cần em ấy phải trả lại tiền, em ấy đưa hết rồi thì em ấy phải sống như thế nào?” Diệp Vĩnh Hi không đồng ý nhận lại thẻ, sao có thể nhận được chứ? Em gái cô sẽ sống làm sao khi không có tiền?

Trần Ly vẫn kiên quyết trả lại tiền, nếu giữ lại đưa cho Diệp Chi Lan thì chẳng khác nào em gái nhỏ của cô vẫn còn nợ Diệp gia, lỡ sau này có gì Diệp Nghệ Tường và Hà Mộng Đình lại kể lể, chi bằng dứt khoát cắt đứt một lần.


Sau khi hoàn thành những gì mà Diệp Chi Lan đã giao, Trần Hà, Trần Ly mang đồ rời khỏi Diệp gia. Khi hai người chuẩn bị lên xe, Diệp Khởi Dương và Diệp Vĩnh Hi chạy ra, Diệp Vĩnh Hi cất giọng hỏi: “Hai người có thể nói cho tôi biết hiện tại Chi Lan đang ở đâu không?”

Mặt của Trần Hà vẫn không đổi sắc mở miệng đáp lại ngay lập tức: “Không thể, hiện tại Chi Lan không muốn gặp ai đâu, nếu em ấy muốn thì em ấy sẽ tự xuất hiện thôi.” Dứt lời, hai anh em Trần Hà lên xe rời đi.

Diệp Khởi Dương thở dài gọi cho Tô Như Ý báo cho bạn gái mình biết chuyện này, Diệp Vĩnh Hi cũng gọi cho Đường Diễm Tinh hy vọng sẽ biết được thêm thông tin gì đó nhưng kết quả vẫn vậy, ngay cả Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong cũng chưa thể liên lạc được với Diệp Chi Lan.



Tô Như Ý cùng Thẩm An Ca, Phan Lạc Dư đến Trác gia tìm Trác Dương Kỳ, nhìn thấy anh ngồi tựa lưng ở dưới chân giường, không ngừng uống rượu Tô Như Ý hận không thể đánh cho thằng bạn thân của mình một cú cho tỉnh.


“Sao đây? Làm tổn thương người khác rồi bây giờ ngồi ở đây uống rượu tỏ ra mình vô tội, uất ức lắm à? Cậu có biết Chi Lan đã dọn hết đồ đạc ra khỏi Diệp gia rồi không? Điều đáng nói hơn là em ấy còn lấy hết tiền của mình để trả lại cho Diệp gia, nói số tiền trả lại đó là tiền bọn họ chu cấp suốt mười mấy năm qua. Bây giờ em ấy không tiền, chúng ta lại không biết em ấy đang ở đâu, ngay cả Diễm Tinh và Hiểu Phong cũng không biết, không liên lạc được.”

“Cậu nói cái gì? Chi Lan dọn đi từ lúc nào? Cậu thật sự chắc chắn là Hiểu Phong và Diễm Tinh không che giấu Chi Lan?” Trác Dương Kỳ đứng bật dậy, phản ứng dữ dội khi nghe Diệp Chi Lan gần như mất tích.

Vốn dĩ anh đang đợi Diệp Chi Lan bình tĩnh lại một chút sẽ tìm cô nói rõ, xin lỗi đàng hoàng nhưng nào có ngờ cô lại dọn đồ ra khỏi Diệp gia, còn đưa hết tiền của mình cho Diệp gia.

Phan Lạc Dư lắc đầu bất lực, lên tiếng: “Hai em ấy thật sự không biết, cũng đang cố gắng tìm cách liên lạc với Chi Lan, bọn tớ đã cho người tìm tung tích của Chi Lan nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì, em ấy giống như là bốc hơi khỏi thế gian này vậy.” Nếu Trần Ly và Trần Hà không đến Diệp gia thì cả đám bọn anh đã cùng nhau đã lật tung cả thành phố để tìm luôn rồi.

Tô Như Ý nào giống như Thẩm An Ca và Phan Lạc Dư, cô không có nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy đâu, cô trừng mắt, dáng vẻ tức giận nói: “Bây giờ cậu đã vừa lòng hả dạ chưa? Nếu Chi Lan mà có chuyện gì tớ không tha cho cậu đâu. Cậu nên nhốt mình trong căn phòng này sau đó hãy suy nghĩ cho thật kỹ, moi tim mình ra xem tình cảm của cậu là dành cho ai? Có thật sự là Lê Hiểu Tâm hay không? Mà cho dù bây giờ cậu có nhận ra người mà cậu yêu là Chi Lan thì cũng đã quá muộn màng, Chi Lan đã không còn ở bên cậu nữa, đã hận cậu tận xương tủy rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận