Gặp Em Vào Mùa Hạ

Diệp Chi Lan nghe thấy có người gọi mình liền quay người lại, nhìn thấy người đó cô mở to hai mắt kinh ngạc thốt lên: “Tony! Sao em lại ở đây?”

Cậu nhóc có mái tóc màu đỏ cười tít mắt tiến nhanh về phía của Diệp Chi Lan sau đó ôm chầm lấy cô: “Đúng thật là chị này, em còn sợ mình nhìn nhầm nữa cơ.”

Diệp tiểu thư cảm thấy không thoải mái lắm khi có con trai ôm mình, ngoại trừ Trác Dương Kỳ, Trác Hiểu Phong và người đã mất là Trác Văn Kiệt thì cô chưa từng ôm ai như thế, ngay cả Diệp Khởi Dương cũng chưa, Diệp Chi Lan cười gượng gạo đẩy nhẹ Tony ra.

Tony cũng không quá bất ngờ khi thấy hành động này của Diệp Chi Lan, cậu ta bắt đầu làm nũng nắm tay của cô lay nhẹ: “Chị thật là nhẫn tâm, về đây cũng không nói cho em biết nếu không phải em thấy chị Diễm Tinh đăng ảnh cùng chị đi chơi thì suýt nữa em đã lật tung cả thành phố lên tìm chị rồi.”

Diệp Chi Lan khẽ cười, cô đã quá quen với màn làm nũng này rồi: “Bây giờ em có thể trả lời cho chị biết tại sao em ở đây chưa? Bình thường em không phải là người hay đi chơi này kia cơ mà.”

“Em đến thành phố này là để nghiên cứu, tìm đề tài ý tưởng cho việc học của em thôi, em đi cùng một vài người bạn mà bọn nó còn ở trong đó, em không thích mấy nơi như thế này nên mới ra ngoài không ngờ lại có thể gặp chị.” Tony liếc mắt nhìn xe của Diệp Chi Lan, hai mắt sáng lên: “Chị! Chị đi về hướng nào thế? Nếu chị đi về hướng này thì chị có thể cho em đi nhờ về khách sạn có được không? Đi về một mình em sợ.” Vừa nói cậu ta vừa chỉ tay về phía tay phải.


Mí mắt Trần Ly giật giật vài cái, với cái dáng người của Tony thì có trâu bò vật chứ ai mà dám làm gì cậu ta, tưởng mình nhỏ bé lắm à? Diệp Chi Lan dĩ nhiên là không từ chối, cô gật đầu đồng ý cho cậu em trai nhỏ đi nhờ.

Trác Hiểu Phong đưa Đường Diễm Tinh về đến Đường gia không an tâm khi để cô một mình cậu quyết định ở lại chăm cho cô “bạn thân” này. Sau khi thấy Đường Diễm Tinh ngủ say Trác thiếu gia bắt đầu dọn dẹp phòng của cô rồi dọn dẹp xuống tận phòng khách và phòng bếp.

Dọn xong đã gần nửa đêm, Trác Hiểu Phong vừa định chợp mắt thì nhận được cuộc gọi từ Trần Ly: “Hiểu Phong! Em biết chị mới vừa gặp ai không? Chị mới vừa gặp Tony đấy, cậu ta cũng có mặt ở quán bar, hai đứa vừa đi thì cậu ta liền xuất hiện vừa ôm vừa làm nũng với Chi Lan, còn đi nhờ xe về khách sạn nữa.”

“Cái gì? Sao thằng nhóc đó lại ở đây? Không được rồi, em không cần biết lý do tại sao nó lại ở đây, bây giờ em phải báo cho chú út của em biết mới được, tình địch xuất hiện rồi không đề phòng không được.” Trác Hiểu Phong ngồi bật dậy, phản ứng khá dữ dội khi nghe Tony đến thành phố này, cái tên này là một tên trà xanh chính hiệu, chú út cậu lơ là một chút là bất ổn ngay.

Trác Hiểu Phong cúp máy sau đó định gọi cho Trác Dương Kỳ nhưng nhìn lại giờ này đã trễ rồi, lỡ chú út cậu đã ngủ mà cậu lại gọi điện phá giấc ngủ thì cậu sẽ chết chắc, đành phải chờ đến sáng mai vậy.

Sáng hôm sau, Đường Diễm Tinh ôm cái đầu đau nhức ra khỏi phòng, cô khựng người lại cảm thấy hình như mình vào nhầm nhà rồi hay sao, sao nhà cô lại sạch bất thường vậy? Sạch đến mức cô không tin đây là nhà của mình.

Xuống phòng bếp, đọc tờ giấy được đặt trên bàn Đường tiểu thư liền biết là ai đã giúp cô dọn dẹp nơi này rồi, không những dọn dẹp mà còn nấu bữa sáng, canh giải rượu cho cô nữa. Đường Diễm Tinh khẽ cười, chắc kiếp trước cô giải cứu thế giới nên kiếp này mới có hai người bạn thân tốt đến mức không còn lời nào để diễn tả.

……………………………………………….

Trác Hiểu Phong giải quyết một số việc ở sở cảnh sát xong cũng đã gần trưa, cậu hiển nhiên không quên chuyện của tên nhóc Tony kia, cậu không ăn trưa mà chạy thẳng đến Trác thị gặp chú út của mình.

Tập đoàn Trác thị


Trác Dương Kỳ thấy Trác Hiểu Phong đến thì có chút bất ngờ, trước giờ cậu có bao giờ chịu đến đây đâu, anh dừng công việc lại, híp mắt hỏi cháu trai: “Sao cháu lại đến đây?”

Trác Hiểu Phong bày ra gương mặt cực kỳ nghiêm túc, cậu kéo ghế ngồi đối diện với chú út của mình, cất tiếng nói: “Cháu đến đây là để báo cho chú biết tình địch đáng gờm của chú xuất hiện rồi.”

“Tình địch đáng gờm? Tình địch của chú không phải chỉ có Lương Bình thôi hay sao?” Trác Dương Kỳ nhướng mày đáp lại.

“Chú là đang khinh thường bạn thân cháu, bạn gái của chú à? Do bình thường cháu và Diễm Tinh chặn đào hoa của Chi Lan nên chú không biết đó thôi, chứ số người theo đuổi cậu ấy hơi bị nhiều đấy. Trong đó phải kể đến tên nhóc Tony chính là cái người cháu sắp nói đến đây, phải nói là tên trà xanh chính hiệu, bây giờ tên đó đã đến thành phố này rồi cũng đã gặp Chi Lan rồi, chú hiểu ý cháu mà đúng không?”

Trác Hiểu Phong không ngờ chú út của mình lại có suy nghĩ Diệp Chi Lan không có người theo đuổi, nhớ lại khi còn học ở nước N số người theo đuổi chắc phải dài hết cả thành phố, theo đuổi, tỏ tình với đủ mọi hình thức, khi đó không chỉ có cậu mà Đường Diễm Tinh, Lương Hinh đều hoa hết cả mắt.

“Chú biết mình nên làm thế nào mà, cháu cứ yên tâm.” Trác Dương Kỳ dĩ nhiên là hiểu mấy lời của Trác Hiểu Phong nói, chỉ là anh tin tưởng tình cảm của cô đối với anh, tên nhóc tên Tony gì đó sẽ không thể làm gì lay chuyển được tình cảm của cô đâu.




Hôm nay Diệp Chi Lan có hẹn đi ăn cùng với Lương Hinh, vừa đến chỗ hẹn cô bỗng đứng khựng lại khi nhìn thấy Lương Bình và Lạc Huyền Anh, Lương Hinh nhích lại gần khẽ nói vào tai của cô: “Dạo này thầy đầu trọc quản tớ rất nghiêm, tớ phải nhờ anh ấy đến đón thì thầy ấy mới cho phép ra ngoài, còn anh tớ thì bị đám truyền thông dòm ngó, bây giờ mà gặp riêng cậu thì thế nào cũng có chuyện nên…”

“Tớ hiểu mà.” Diệp Chi Lan cười nhẹ, chào hỏi mọi người rồi kéo ghế ngồi xuống.

“Chi Lan! Anh nghe Huyền Anh nói là em và cô ấy đã từng gặp nhau rồi?” Lương Bình lên tiếng hỏi, lúc nãy khi nghe Lạc Huyền Anh nói đã từng gặp Diệp Chi Lan rồi, anh bất ngờ vô cùng.

Diệp tiểu thư khẽ gật đầu, dáng vẻ có chút gượng gạo khi ngồi đối diện với Lạc Huyền Anh, cô cố gắng giữ thái độ bình thản, tự nhiên nhất có thể không để cho Lương Bình và Lương Hinh nghĩ nhiều.

Lạc Huyền Anh càng nhìn Diệp Chi Lan càng cảm thấy thích, cảm giác giống như là đã quen biết từ lâu rồi vậy. Nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, khi quay trở về Lương gia cô đã vô tình nhìn thấy ảnh của Diệp Chi Lan trong điện thoại của Lương Bình, khi đó cô không khỏi kinh ngạc, bất ngờ khi bản thân vừa gặp tình địch mà lại không hề hay biết.

Tuy nói là tình địch nhưng cô lại không có cảm giác chán ghét, khó chịu khi gặp Diệp Chi Lan, ngược lại cô còn có ấn tượng đặc biệt, cảm tình nữa mới chết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận