Bước ra ngoài, Diệp Chi Lan híp mắt nghi hoặc hỏi bạn trai: “Dương Kỳ! Anh mau nói cho em biết tại sao anh lại biết rành về mấy chuyện con gái này quá vậy hả?”
Trác Dương Kỳ chần chừ, ấp úng vài giây mới trả lời: “Em đừng quên trong nhóm bạn của anh có một cô gái là Như Ý đấy, không chỉ anh mà An Ca và Lạc Dư cũng biết mấy cái này.” Anh làm sao có thể nói là bản thân biết từ người yêu cũ được chứ?
Diệp tiểu thư không chút nghi ngờ, gật gù tin lời của anh, trước giờ cô luôn tin tưởng những gì mà Trác Dương Kỳ nói, tin một cách vô điều kiện, chỉ cần là anh cô đều tin tưởng, dựa dẫm vào.
………………………………………………
Diệp gia
Quay trở về nhà đã hơn mười một giờ, Diệp tiểu thư tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường chuẩn bị ngủ thì Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong gọi đến: “Có chuyện gì mà lại gọi cho tớ muộn quá vậy?”
Đường Diễm Tinh mím môi chờ đợi Trác thiếu gia nói nhưng đợi mãi thấy cậu vẫn im lặng cô đành nói vậy: “Chi Lan! Hôm nay tớ vô tình nhìn thấy hai người kia đi cùng với nhau, không những thế mà tớ còn nghe được từ đám bạn ở nước Ý là cả gia đình đó chuyển về đây rồi, bọn họ nói dù sao quê hương của họ cũng là ở đây nên quyết định chuyển hẳn về người già thì an hưởng tuổi già, còn người trẻ thì tiếp tục phát triển công ty ở nơi này.”
“Cậu nói với tớ chuyện này để làm gì? Đã từ rất lâu tớ đã không còn bất cứ quan hệ gì với cái gia đình đó cả, tớ đã không còn quan tâm đến họ nữa rồi, nếu cậu không nhắc tớ còn chẳng thèm nhớ đến.” Nụ cười trên môi của Diệp Chi Lan vụt tắt, đôi mắt lạnh lẽo cất tiếng đáp.
Trác Hiểu Phong thở dài lên tiếng: “Thế bây giờ cậu còn hận bọn họ không?”
“Còn chứ, cả đời này tớ vẫn sẽ hận họ, sẽ không bao giờ quên được cái ngày đó. Nếu không phải tại bọn họ thì tớ đã không sống như thế này rồi.” Vừa nói đôi mắt của Diệp Chi Lan hiện rõ sự giận dữ, thù hận, hận không thể lọc máu đẩy hết dòng máu đang chảy trong người mình ra ngoài.
Hai người bạn thân thở dài, cũng phải thôi gặp họ họ cũng hận, ai đời lại bỏ con mình lại như thế chứ. Trác Hiểu Phong không thích cái tình trạng hiện giờ chút nào, cậu mau chóng lảng sang chuyện khác: “Đừng nhắc mấy chuyện này nữa, tớ có chuyện muốn thông báo đây.”
Diệp Chi Lan cùng Đường Diễm Tinh nhướng mày, lắng lỗ tai nghe thử xem chuyện Trác Hiểu Phong muốn thông báo là chuyện gì. Trác thiếu gia hất mặt cười cười nói: “Ông nội và cha tớ đã đồng ý cho tớ dọn ra ngoài ở rồi, tớ cũng đã chọn được một căn nhà ưng ý, ngày mai hai cậu đến dọn dẹp, trang trí lại nhà cùng tớ nha.”
Diệp Chi Lan, Đường Diễm Tinh đảo mắt sang chỗ khác giả vờ không nghe thấy, Trác Hiểu Phong biết thế nào hai người bạn của cậu cũng bị điếc có chọn lọc mà, cậu nhăn mặt rồi lại làm ra vẻ mặt đáng thương: “Đừng như thế, hai cậu đành lòng để tớ dọn dẹp một mình sao? Sau này căn nhà đấy cũng là căn cứ của chúng ta đấy.”
Dường như trêu Trác Hiểu Phong đã là thói quen, niềm vui của hai người các cô, Đường Diễm Tinh trêu được rồi thì gật gật đầu cất tiếng: “Được rồi, được rồi, ngày mai tớ và Chi Lan sẽ đến đó giúp cậu.”
Tâm trạng của Diệp Chi Lan tốt lên đôi chút khi nói chuyện với bạn bè, thứ có thể chữa lành cho cô chỉ có tình yêu, tình bạn mà thôi.
……………………………………………………
Ngày hôm sau, đúng như những gì đã hứa Đường Diễm Tinh lái xe đến đón Diệp Chi Lan đến căn nhà mới mua của Trác Hiểu Phong. Ngôi nhà Trác thiếu gia mua không quá lớn, nhưng thiết kế lại hiện đại, có đầy đủ tiện nghi còn nằm gần trung tâm rất thuận tiện cho việc đi làm, hai người các cô không khỏi gật gù cảm thán cậu bạn rất biết chọn nhà.
Tuy nói là đến phụ Trác Hiểu Phong một tay nhưng phần lớn cả Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh đều giành mấy công việc nặng chỉ cho Diệp Chi Lan dán này kia với trang trí lại ngôi nhà một chút. Vết thương của Diệp Chi Lan tái phát thì hai người xót lắm, không những thế mà còn chết chắc với Trác Dương Kỳ, bọn họ còn muốn sống lâu một chút.
Trong lúc đặt mấy khung ảnh lên kệ, Diệp Chi Lan đã nhìn thấy một tấm ảnh khá lạ, nó không phải là ảnh lúc nhỏ của Trác Hiểu Phong, đứa trẻ trong ảnh rất giống đứa trẻ cô đã từng gặp vào trận động đất năm đó.
“Hiểu Phong! Đứa trẻ trong ảnh này là ai vậy? Là Dương Kỳ đúng không?” Càng nhìn Diệp tiểu thư càng cảm thấy đứa trẻ ấy có nét giống bạn trai của mình.
Trác thiếu gia đặt mấy món đồ trên tay của mình xuống tiến đến xem thử, Đường Diễm Tinh cũng bước nhanh đến nhìn một cái. Cậu khẽ gật đầu trả lời: “Ừm, đứa trẻ trong ảnh là chú út, chắc là lúc dọn đồ ở Trác gia tớ đã lấy nhầm ảnh lúc nhỏ của chú ấy.”
Diệp Chi Lan nhìn tấm ảnh mà khẽ cười thốt lên: “Hóa ra cậu bé ấy là anh, xem ra duyên nợ của chúng ta không chỉ có ở hiện tại.”
Trác Hiểu Phong và Đường Diễm Tinh nhíu mày đưa mắt nhìn nhau, không hiểu bạn thân của mình đang nói gì. Diệp Chi Lan thấy vẻ mặt của cả hai thì mỉm cười giải thích rõ: “Hai cậu còn nhớ tớ từng kể là trận động đất năm đó tớ đã gặp một cậu bé hay khóc nhè không? Cậu bé đã tiếp thêm sức mạnh cho tớ khi tớ bị vùi trong đống đổ nát ấy, cậu bé ấy chính là Dương Kỳ.”
“Cái gì?” Cả hai người đồng thanh thốt lên trong sự ngỡ ngàng, kinh ngạc, Trác Hiểu Phong khó tin tiếp tục nói: “Trời ơi! Giữa cậu và chú út của tớ đúng là nhân duyên trời định.”
Chính Diệp Chi Lan cũng không thể nào ngờ được Trác Dương Kỳ lại là cậu bé năm đó mình đã cứu, nhường lại cơ hội được giải cứu, cô thật muốn nhìn thấy biểu cảm của anh khi biết cô chính là cô nhóc mặt mày lem luốc trêu anh lúc nhỏ.
“Hiểu Phong! Cậu khoan hãy nói chuyện này cho Dương Kỳ biết, không còn bao lâu nữa là đến sinh nhật của anh ấy rồi, tớ muốn dành cho anh ấy một bất ngờ thật lớn.” Diệp Chi Lan vui vẻ căn dặn bạn thân của mình, lần này sẽ là một bất ngờ thật lớn dành cho anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...