Ting ting, tin nhắn từ Tôn Canh: “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Mộc Tử để điện thoại xuống: “Thôi xong, đêm nay có vẻ sẽ lại mất ngủ.”
Đinh Hương đang tập yoga, giữ nguyên tư thế đã khoảng 10 phút: “Hả?”
“Theo như chị thì chị nghĩ em với Tôn Canh đang ở giai đoạn nào?”
“Hửm?”
“Bạn bè? Mập mờ?”
“Bạn bè.”
Mộc Tử không phục: “Tại sao?”
“Chị chưa từng thấy nam nữ nào trong giai đoạn mập mờ mà không có hẹn hò riêng cả.”
“Có thể anh ấy ngại?”
“Đối với một người đàn ông thì không có gì ngại ngùng khi anh ta theo đuổi cô gái mà anh ta thích.”
Mộc Tử nhớ lại cô với Tôn Canh từ lúc đầu liên hệ chính thức về công việc tới những liên lạc sau đó, được rồi, cô thừa nhận giữa hai người họ luôn có nhiều người khác, nhưng, “Từ bạn bè phát triển thành người yêu không tốt sao?”
“Rất tốt.
Chỉ có điều chị cảm thấy tụi em còn ở giai đoạn bạn bè, nhưng không thể phủ nhận khả năng phát triển tiếp theo.”
“Em coi như đó là an ủi vậy.”
Đinh Hương để chân xuống, vươn vai: “Mà nè, em cũng không phải người cuồng nhiệt mù quáng, Tôn Canh này tốt thật vậy sao?”
“Dạ phải.”
Đinh Hương gật đầu.
“Chị biết cái tốt ở việc có người trong lòng là gì không?” Mộc Tử lắc điện thoại, “Mẹ em đã sắp xếp một buổi xem mắt khác, nhưng em từ chối.
Cảm giác không cần phải mò kim đáy biển vì đã chọn được ứng viên rất tuyệt!”
Đinh Hương suy nghĩ một lát: “Vậy lỡ như không có kết quả thì sao?”
“Không, không, không, với chỉ số EQ và IQ của em hiện giờ, em không thể suy tính tới nhiều hậu quả như vậy trong lúc này! Hãy để em tận hưởng cảm giác được yêu lần nữa!”
Đinh Hương chỉ ra chỗ sai: “Là yêu đơn phương.”
“Có sao đâu?”
“Với tuổi của em hiện giờ thì yêu đơn phương không thích hợp lắm.”
“Nội tâm em mãi mãi là thiếu nữ.”
Đinh Hương giang tay: “Được rồi! Chúc em may mắn!”
Mộc Tử vui vẻ cầm điện thoại về phòng.
Đinh Hương thở một hơi dài rất nhẹ, gần như không nghe thấy.
Hơn tháng nữa là cô sẽ 32 tuổi.
Năm 18 tuổi, cô thấy 20 tuổi là cột mốc không thể vượt qua; 27 tuổi, cô cực kỳ sợ hãi tuổi 30; mà bây giờ, sắp 32, càng điềm tĩnh hay là càng bất an?
Cô nhớ đến câu mà cha cô nói với mình: “Bây giờ con cái gì cũng tốt, chỉ thiếu một mái nhà.”
Một mái nhà, mái nhà là gì? Dĩ nhiên không phải chỉ là cái nhà để ở.
Có lẽ, cô cũng nên học hỏi sự nhiệt tình của Mộc Tử, tích cực đưa mình tới bất kỳ khả năng nào có thể, cho dù khả năng đó rất nhỏ?
Đêm khuya tĩnh lặng, khó lòng yên giấc.
Theo thói quen nhìn trạng thái trong vòng bạn bè, tim cô chợt đập nhanh.
Cô nhìn thấy một động thái của Chu Quý Đồng.
Thời gian cập nhật: 1 phút trước.
Không có chữ, chỉ có một bức ảnh, là cảnh đêm trên tàu du lịch.
Mặt biển gợn sóng lăn tăn, bên trong thuyền thấp thoáng cảnh sắc hương.
Chu Quý Đồng rất ít khi đăng lên vòng bạn bè, đại khái tầm 2 tháng đăng 1 lần.
Từ khi cô nhắn tin: “Nếu còn thế này, có lẽ em sẽ trở thành một người phụ nữ đáng thương đi ép cưới, mà anh sẽ nhanh chóng ghét em.
Nhân lúc tình trạng chưa đến mức khó khăn đó, chúng ta chia tay đi.” Từ hôm đó đến nay, Chu Quý Đồng chưa đăng bất kỳ tin gì.
Đinh Hương đã từng nghĩ tới việc đưa anh vào danh sách đen, cuối cùng lại thôi; Đinh Hương cũng từng nghĩ đăng vài bức ảnh vui vẻ để ngầm nói với Chu Quý Đồng: “Không có anh tôi vẫn sống rất tốt”, cũng từng nghĩ tới chuyện đăng những tâm trạng đau khổ thật sự, để chỉ trích “Anh đã phá hủy những niềm vui, hạnh phúc của tôi”, nhưng cuối cùng cũng vẫn không làm gì.
Nguyên nhân là, một người đàn ông không muốn hứa hôn với một người phụ nữ, một người đàn ông bị áp lực phải chia tay nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, một người đàn ông sau khi chia tay lập tức tìm cớ lảng tránh suốt một tháng, cho dù cô có làm ra vẻ thoải mái hay đau khổ thì trong mắt anh ta chỉ đều là làm bộ làm tịch.
Khi yêu, có thể buông bỏ lòng tự trọng để tình yêu được trọn vẹn, khi tình yêu đã kết thúc, vậy thì hãy giữ lấy sự tự trọng, giá trị của mình.
Tuy nhiên, điều đáng buồn của phụ nữ là trước người đó mạnh mẽ bao nhiêu thì sau lưng, tình cảm vẫn yếu đuối bấy nhiêu.
Giống như hiện giờ, vì một trạng thái chả có ý nghĩa gì trên mạng của người yêu cũ, lại sử dụng vô số tế bào não để tìm hiểu: Là muốn để mình xem sao? Có ý gì? Anh muốn sử dụng chiêu gì, dương đông kích tây, giấu đầu lòi đuôi?
Đinh Hương không kiềm được đọc lại tất cả bài đăng trên wechat của Chu Quý Đồng.
Không có nhiều bài, chỉ một số hình ảnh hoạt động, vài câu nói của nhân vật nổi tiếng anh chia sẻ lại – anh không phải một người thú vị, ít nhất anh không quan tâm tới việc tiết lộ đời sống cá nhân mình trên wechat.
Trong hai năm ở bên nhau, những bài đăng của anh không hề thể hiện gì anh không còn độc thân.
Điều duy nhất làm Đinh Hương, người trong cuộc, hiểu được ý nghĩa và cảm thấy ngọt ngào là trong một lần anh đã đăng bức ảnh đêm họ đến Bắc Kinh nghỉ phép với dòng chữ: Đêm nay ánh trăng thật đẹp.
Cô rà đi rà lại mấy lần vòng bạn bè, có một bình luận trong bài của Chu Quý Đồng, một người trong số bạn chung trên wechat của họ và cũng là khách hàng lớn của công ty nói: “Hẹn gặp lại NewYork.”
Chu Quý Đồng trả lời: “Tôi rất mong chờ.”
Không còn gì nữa.
Đinh Hương tự cười giễu mình.
Một trong những lý do côvà Chu Quý Đồng không thể tiến xa hơn chính là khoảng cách xuất thân của hai người.
Cô xuất thân từ một gia đình bình thường, bạn bè, người thân của cô là những người dân bình thường, cơm ngày ba bữa đã thấy thỏa mãn.
So với mọi người, cô có thể được xem là người ưu tú, là quản lý cấp trung của công ty lớn có tiếng, có thu nhập tốt hơn những người làm công ăn lương bình thường.
Nhưng mà, đối với vòng quen biết của Chu Quý Đồng, thì những điều đó không là gì.
Có một số người, tưởng như rất gần gũi với mình.
Nhưng một khi xé bỏ đi lớp áo ngoài của mối quan hệ nào đó, bạn sẽ thấy khoảng cách giữa hai người là rất xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...