Gặp Được Một Ông Chồng Nhỏ Tuổi Hơn

D đại Kỉ Tích đang theo học, hai mùa xuân thu nhất định cử hành đại hội thể thao. Mỗi khi đến gần ngày thi đấu, các lớp đối địch nhau, tựa như chiến trường tràn ngập khói thuốc súng. Kỉ Tích học là chương trình thạc sĩ chính quy cũng coi như một nửa sinh viên, không thể tránh khỏi bị kéo vào trong nước lũ phân tranh.

Buổi chiều hai giờ, giáo sư thỉnh giảng vừa rời khỏi, lớp trưởng phụ trách liên lạc các hạng mục công việc chiếm dụng thời gian sau giờ học. Trừ bỏ nói một chút các vấn đề học tập cần lưu ý, chủ yếu là an bài về đại hội thể thao vào thứ sáu, cũng cổ vũ mọi người ghi danh các hạng mục trận đấu, cũng nói người thắng giải sẽ được cộng điểm học phần.

Tin tức của lớp trưởng vừa nói ra, lập tức hình thành cục diện mấy nhà vui sướng mấy nhà sầu. Học thạc sĩ phần lớn là người thế nào? Giống Kỉ Tích ở nước ngoài học nhảy lớp trở về chỉ là số ít, phần lớn đều là đào tạo chuyên sâu sau đại học, sau khi vào đơn vị cần nâng cao bằng cấp, hoặc là ở công ty làm vài năm cảm thấy tri thức không đủ…. nói ngắn gọn, lớn tuổi.

Không tính Kỉ Tích, thành viên lớp học tuổi từ xấp xỉ hai mươi lăm đến ba mươi hai, lão tay lão chân như vậy, bảo bọn họ như thế nào cùng một đám sinh viên tinh thần phấn chấn, quyết tranh hơn thua a? Khó trách đoạt giải có thể tính vào học phần, bọn họ tuổi này căn bản là liều mạng thôi!

Đang ngồi đều là người thông minh, có thể tinh tường nhận ra điểm học phần cùng tính mạng cái nào trọng yếu hơn, cho nên dưới sự cưỡng bức lợi dụng của giảng viên hướng dẫn*, cho đến nay chưa xuất hiện người thứ nhất ăn con cua.

(*người này chắc giống cố vấn học tập bên mình)


Lớp trưởng bất đắc dĩ, thay đổi chính sách nói: “Tôi hiện tại tuyên bố, Lớp E khoa công nghê thông tin chúng ta, mỗi người phải đăng kí hai hạng mục. Người không tham gia không chỉ trừ điểm, không được ý kiến, hơn nữa hôm nay tôi và các người phí thời gian, ai cũng đừng nghĩ về nhà.”

Sao lại thành thế này a! Trần Trần còn ở nhà chờ mình về ăn bữa tiệc ngọt ngào đó. Kỉ Tích lập tức bật người chạy đến bục giảng, đoạt lấy tờ đăng kí  trong tay lớp trưởng, ở mục nam nhảy cao, nhảy xa, chạy 400m viết tên. Vừa viết vừa nghĩ, này mà ở nước Mỹ, lớp trưởng nói chuyện kiểu này, tuyệt đối có thể lấy lý do xâm phạm tự do của người khác mà khởi tố. Nhưng ấn theo tình hình trong nước mà nói, thật sự là một phen hiếp bức không cho bàn cãi, không nên vì chuyện này lãng phí thời gian.

“Tốt, tốt.” Giảng viên cười đến hòa ái, càng không ngừng gật đầu vỗ vai Kỉ Tích, tỏ vẻ coi trọng. Kỉ Tích liền hỏi có thể hay không đi về, lớp trưởng lập tức tươi cười đầy mặt vui vẻ đưa tiễn.

Hệ thạc sĩ không có đứa ngốc, đoàn người lập tức mô phỏng Kỉ Tích, một người tiếp một người đăng kí, chỉ sợ chậm trễ nhặt được hạng mục ‘chịu chết’ còn thừa.

Lúc giảng viên các lớp mang theo danh sách vui vẻ rời đi, không khí D đại cũng tùy theo kịch biến.

Giữa trưa ngày hôm sau, nhà ăn sinh viên.

“Kỉ Tích, cậu thực không phải bạn tốt! Gặp phải loại chuyện quan trọng thế này, như thế nào không đăng kí dùm anh hả?”, Hợi Nhẫm Tĩnh kéo góc áo T-shirt Kỉ Tích, mặt đau đớn làm người ta không dám nhìn thẳng, hắn tâm muốn chết đều có, còn sợ làm ra cái gì xấu mặt nha?

Kỉ Tích trêu ghẹo nói: “Như thế nào ghi dùm? Vạn nhất chọn cái anh không thích, tôi không phải thành người ác.”

Hợi nhẫm tĩnh rú lên: “Quản nó cái gì so với tám cây số đều tốt! Kỉ Tích, nể tình chúng ta bằng hữu đã lâu, hỗ trợ nghĩ cách đổi người đi?”

Kỉ Tích theo đội ngũ mua cơm chậm rãi đi tới, buồn bã vỗ vỗ bả vai suy sút của Hợi Nhẫm Tĩnh nói: “Đừng nói nữa, không được. Anh nghĩ xem, tất cả hạng mục đều báo xong rồi, anh giao cho ai đi?”


“Chẳng lẽ cậu thấy chết mà không cứu?”, Hợi Nhẫm Tĩnh ôm khúc gỗ cuối cùng không muốn phủi.

Kỉ Tích mày kiếm nhướng lên, cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ kêu xe cứu thương.”

“Kỉ Tích, cậu rất nhẫn tâm! Nếu không phải có việc bồi Quế Lan về nhà mẹ đẻ, anh làm sao thảm như vậy? Ngày hôm qua túi tiền chảy máu, có phải lúc này muốn tôi chết mới cam tâm? Ông trời! Tôi làm gì có lỗi với ông a!”, Hợi Nhẫm Tĩnh vung tay giẫm chân khóc thét.

Một đám người chung quanh, đồng loạt nhìn Hợi Nhẫm Tĩnh bằng con mắt thương hại.

Lấy đồ ăn.

“Bác gái, con cảm thấy bác múc đồ ăn cho mấy người khoa F nhiều hơn nha.”


>___<

Tiêu Trần thấy Kỉ Tích trầm mặc, khẽ cười nói: “Cô gái ấy nhất định là muốn cùng em làm thân, lại sợ tìm lầm đề tài. Em cầm sách, vừa vặn cho cô cơ hội, thật sự là cô gái có tâm cơ.”

Kỉ Tích chặt chẽ ôm lấy Tiêu Trần, hờn dỗi nói: “Em chỉ là muốn cho anh cao hứng thôi! Nói sau, D đại nhiều sinh viên như vậy, gặp phải một fan sách của Trần Trần, có cái gì kỷ lạ.” Kỉ Tích dùng sức cọ cọ lưng Tiêu Trần, vuốt ve eo anh.

Giống như con chó lớn làm nũng. Tiêu Trần xoay người sờ sờ sợi tóc mềm mại của Kỉ Tích, hôn con ngươi tha thiết kia, cười nói: “Được rồi, là anh không đúng. Anh biết, trong tâm Kỉ Tích luôn có anh.”

Nhìn Tiêu Trần ánh mắt ranh mãnh, Kỉ Tích cắn anh mấy cái cho hả giận, liếm liếm dấu răng nhợt nhạt, căm giận nói: “Em sẽ đoạt huy chương vàng, để cho Trần Trần đối với em thêm vài phần kính trọng! Hiện tại bắt đầu rèn luyện.” Nói xong, một phen ôm lấy Tiêu Trần thẳng tiến phòng ngủ. ^^ làm tình, cũng là cần thể lực, Kỉ Tích trong lòng vui vẻ nói.

Tiêu Trần ôn nhu liếc Kỉ Tích đang không phục. Nghĩ thầm chồng mình thật sự là đứa nhỏ lớn đầu, đáng yêu như vậy, không biết có bao nhiêu người thèm chảy nước miếng. Chính mình cần phải hảo hảo chú ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui