Thi Vân Nhu sửng sốt một chút, gật đầu từ chỗ ngồi đứng lên, chỉ chốc lát sau liền cùng anh đi ra phòng khám.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Nhu quan sát sắc mặt của Tề Lạc có điều gì đó không đúng, hỏi.
"Lâm Tuyết Nhiên, cái người phụ nữ kia về nước rồi, anh nhận được tin tức, cô ta không về Tề gia, giống như là trực tiếp đến đây."
"Là có ý gì?" Cô chớp chớp mắt nhìn Tề Lạc hỏi, có chút phản ứng không kịp.
"Anh sợ cô ta nhắm vào em." Tề Lạc lo lắng sốt ruột nhìn cô nói.
Thi Vân Nhu cứng họng nhìn anh, bị lời nói của anh làm sợ ngây người. Cô chớp chớp mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy hộ lí Hạ kêu tên cô, cùng với quen thuộc tiếng chuông di động reo lên.
"Bà chủ, di động của cô có người gọi đến, hình như là điện thoại của mẹ chồng cô." Hộ lí Hạ nói.
"Chờ em một chút." Cô áy náy nhìn Tề Lạc nói, sau đó đến phía hộ lí Hạ, từ trên tay cô ấy lấy điện thoại của mình.
"Alo?" Chỉ hai giây, trên mặt cô không còn một chút máu, một mảnh tái nhợt dọa người.
"Mẹ, mẹ nói cái gì? Tiểu Kỳ bị một phụ nữ xa lạ mạnh mẽ ôm đi?" Cô hoảng sợ rống lớn nói.
Phòng khách Ôn gia tràn ngập không khí đau thương. Cảnh sát tới tới lui lui, phụ nữ khóc sướt mướt, đàn ông trong nhà thì liên tục gọi điện. Tiểu Niệm Kỳ mới có một tuổi rưỡi bị bắt cóc, bọn bắt cóc nghe nói là một phụ nữ xinh đẹp.
Đối phương đầu tiên là cố ý tới gần công viên tản bộ tiếp cận Mẹ Ôn, sau đó nói chuyện cùng bà, trêu đùa Tiểu Niệm Kỳ, không ngừng mà ca ngợi đứa bé thông minh, thật đẹp, hâm mộ đều bộc lộ ra bên ngoài. Sau đó cô ta bắt đầu nói mình rất khó mang thai, rất muốn có đứa bé. Mẹ Ôn đồng tình, mở miệng nói muốn ôm Tiểu Niệm Kỳ, không biết có thể hay không?
Trong lòng Mẹ Ôn không có phòng bị lập tức liền đáp ứng, đem thằng bé giao cho đối phương. Sau đó người phụ nữ kia đột nhiên ôm đứa bé xoay người chạy như điên. Mẹ Ôn ở kinh ngạc một giây, lập tức kêu to cứu mạng, lúc này công viên cũng thưa người nên không ai có thể giúp bà, bà tuy rằng liều mình chạy theo, nhưng tuổi cũng đã cao, đùi phải lại từng bị thương nặng, căn bản là đuổi không kịp đối phương, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta ôm thằng bé bỏ đi, bà nghe tiếng của cháu nội khóc lớn lòng đau như cắt, ít lâu sau tiếng khóc cũng biết mất, bà chỉ có thể gọi điện cho con dâu nói lại tình hình.
Cảnh sát ngồi ở phòng khách, trên sô pha đối diện mẹ Ôn không kìm được khóc thút thít, mặt Thi Vân Nhu không có chút máu ngồi bên cạnh bà, một bên trấn an bà, một bên không ngừng lau đi nước mắt. Cô là người đau lòng, lo lắng nhất hiện tại, bởi vì đứa bé bị bắt cóc là con trai cô.
"Anh cùng tôi nói chuyện một chút." Đại khái nghe xong sự việc phát sinh, Ôn Thụy Hạo lạnh mặt nói với Tề Lạc.
Tề Lạc không nói gì đi theo anh, Alex cũng đi ra ngoài. Đi đến ngoài cửa lớn, đột nhiên Ôn Thụy Hạo xoay người nắm cổ áo của Tề Lạc mà xách lên.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh nói rõ ràng cho tôi!" Anh đối với Tề Lạc giận dữ hétlớn.
"Con trai tôi nếu có gì bất trắc, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua các người!"
"Hạo, anh trước bình tĩnh một chút, đừng quên anh ta là ba ruột của Niệm Kỳ, nếu muốn so lo lắng, so nóng vội, anh ta tuyệt đối sẽ không thua anh đâu." Alex tiến lên bắt lấy tay Ôn Thụy Hạo, lý trí ngăn cản anh. Ôn Thụy Hạo oán hận mà buông Tề Lạc ra.
"Có phải hay anh biết người phụ nữ bắt cóc là ai, có phải không?" Alex bằng trực giác hỏi Tề Lạc. Tề Lạc do dự gật đầu.
"Vậy tại sao không nói với cảnh sát?" Alex hỏi.
"Không có chứng cứ."
"Cái gì mà chứng cứ, con trai tôi đã bị bắt cóc, sinh tử không rõ thế nào, mà bây giờ anh lại nói chứng cứ.." Ôn Thụy Hạo nghe vậy, trong nháy mắt lại xông lên nắm cổ áo anh, đối với anh nghiến răng nghiến lợi rống giận.
"Hạo!" Alex tiến lên ngăn cản anh.
"Trước hết nghe Tề Lạc giải thích, trừ bỏ không có chứng cứ, anh ta hẳn là còn có lý do khác. Đừng quên anh ta hẳn là so anh càng sốt ruột, càng lo lắng hơn."
"Lý do." Ôn Thụy Hạo lần nữa buông anh ra, lạnh lẽo nhìn anh, nói.
"Nếu anh không cho tôi một cái lý do thuyết phục, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
"Người phụ nữ kia tinh thần không ổn định, nếu là cảnh sát ra mặt, cô ta có khả năng sẽ rất cực đoan, Niệm Kỳ sẽ càng nguy hiểm." Tề Lạc nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng nói ra sự băn khoăn của mình.
"Đáng chết!" Ôn Thụy Hạo hung hăng mà đá lốp xe bên cạnh, mắng một tiếng.
"Nghe anh nói như vậy thì chắc đã có kế hoạch." Alex nhìn Tề Lạc nói.
"Trước tiên tôi đã vận dụng quan hệ của mình để điều tra, hiện tại chỉ có thể chờ đợi." Tề Lạc âm trầm nói.
"Chờ đợi? Phải chờ tới khi nào?" Ôn Thụy Hạo tức giận chất vấn anh.
"Tất cả chuyện này điều do anh mà ra! Nếu anh muốn tới tìm Vân Nhu, vì cái gì lại không xử lý sạch sẽ chuyện trước kia? Vì cái gì muốn đem nguy hiểm đưa tới hai mẹ con bọn họ? Anh thật sự thực đáng chết!"
Tề Lạc không lời nào để nói, bởi vì anh hiện tại cũng hối hận đến sắp chết rồi. Ngày đó Vân Nhu nói với anh, cô lo lắng Lâm Tuyết Nhiên khi đó anh không để bụng, bảo đảm chuyện kia sẽ không tái diễn, không nghĩ tới mới qua hai ngày mà thôi liền phát sinh loại sự tình này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...