Trường đại học khoa học và công nghệ cuối cùng cũng đã khai giảng
Thế là Từ Hoãn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông giống con cún lớn dính người, mỗi ngày tan học anh lại tự giác qua trước cửa lớp học cô ngồi chồm hỗm canh gác. Nói là theo cô đi tự học, nhưng lại luôn động tay động chân, không an phận, hoặc là dùng ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm cô, thử hỏi sao cô có thể tĩnh tâm học tập được cơ chứ, tóm lại cô đành chuyển qua học thâu đêm.
Tình yêu nơi đất khách của Giang Quyết cũng chính thức bắt đầu, tuy trường hai người học chỉ cách nhau một con đường, nhưng sau khi khai giảng vẫn chưa có cơ hội gặp nhau, ban ngày bận rộn, buổi tối anh chàng nào đó muốn tới tìm vợ liền bị cô vợ từ chối. Giang Quyết không gặp được Từ Hoãn gần như nghẹn chết, có câu nói "Tiết kiệm đên phung phí thì dễ, mà đang phung phí muốn tiết kiệm lại khó" . Tình cảm của hai người vốn phát triển nhanh hơn bình thường. Giang Quyết đã sớm giao ra tấm thân xử nam, và ham muốn của anh lại quá lớn. Thế mà đôt nhiên phải nhịn tới tận mười ngày, cơ thể cường tráng mới được khai trai không bao lâu giờ đang đói bụng như sói, cứ mỗi lúc rảnh rỗi là đầu óc lại nghĩ đến mấy cái chuyện sắc dục đồi bại. Thời gian nói chuyện video mỗi tối với Từ Hoãn may ra còn giúp anh chàng giải khát đôi chút, cộng thêm trước lúc ngủ thì xem ảnh cô rồi thủ dâm giải phóng bớt tinh lực dư thừa.
Ngược lại, Từ Hoãn lại rất hưởng thụ trạng thái này. Bên cạnh cô không còn ai bám dính, ban đầu có chút không quen nhưng càng lúc cô càng cảm thấy thoải mái. Mỗi ngày cô đều tự mình lên thời gian biểu, ban ngày tan lớp vẫn có đủ thời gian để tự học, buổi tối thì gọi video nói chuyện phiếm với Giang Quyết, thỉnh thoảng lại đỏ bừng mặt vì mấy lời nói hạ lưu của ai đó
Tết trung thu lặng lẽ tới, vốn Từ Hoãn không định về nhà nhưng mẹ Từ lại gọi tới nói ba Từ đã về, rồi giục cô mau chóng về thăm nhà. cô im lặng giây lát rồi đồng ý
Từ nhỏ, thời gian cô và ba ở bên nhau không nhiều, tình cha con cũng hờ hững. Mẹ cô là một cô giáo dạy nhạc bình thường, ba thì luôn làm nghiên cứu ở viện một năm về nhà không được mấy lần, mẹ thì hầu như dành hết thời gian cho học sinh không quan tâm tới cô mấy. Ở nhà lúc nào cũng vắng vẻ khiến cô không hề cảm nhận được hơi ấm của gia đình
Cô về nhà vào một buổi chiều trước ngày lễ
Trước khi cô đi, Giang Quyết sống chết đòi đi tiễn, anh mặt dày mày dạn đứng trước phòng ngủ của cô, kéo rương hành lý tới đường sắt cao tốc thì dừng lại, ôm hôn lưu luyến rồi mới để cô lên tàu
"Sao vậy? Có phải em không về nữa đâu?" cô dở khóc dở cười, xoa đầu anh an ủi
"Phải vài ngày nữa anh mới gặp được em" Anh buồn bực nói, vùi đầu vào cổ cô hít ngửi
"Được rồi, ngày kia em sở trở về bên anh được không?" Cô mềm lòng, có chút không nỡ
Đôi mắt Giang Quyết sáng rực lên
"Thật không? Đừng có nuốt lời nhé, ngày kia em nhất định phải quay lại nha" Anh đứng thẳng, mong đợi nhìn cô
"Ừ, yên tâm đi. Em mvafo trong nhé, sắp tới giờ rồi"
Cô về đến nhà thì đã tám giờ, cơm nước đã được nấu xong. Cả nhà ngồi trước bàn yên tĩnh ăn, một năm cũng khó mà thấy được cảnh này vài lần
"Gần đây học hành thế nào?" Ông Từ uống một hớp rượu hỏi
"Tạm được ạ" Từ Hoãn gắp thức ăn
"Thành tích năm hai ra sao? Đã vào đảng chưa? Đã qua kỳ thi cấp 4 và cấp 6 chưa?" ông Từ lại hỏi
"Năm hai đã vào đảng, đã qua cấp 6" Từ Hoãn thoáng nhăn mày nhưng không hề để lại dấu vết
Ông Từ tạm thời hài lòng, vừa ăn vừa khoe khoang vài chuyện lúc mình còn trẻ. Kể xong ông lại dặn Từ Hoãn, "Con nhất định phải học thật giải, con gái của ba không thể kém cỏi được, cái gì cần thì phải có, cái gì nên hiểu thì phải hiểu, sau này ba sẽ thu xếp cho con tới bệnh viện đa khoa Quân khu"
"Vâng, con biết rồi" Cô trầm mặc đặt đũa xuống
"Yêu đương thì để sau. Bây giờ học tập là quan trọng, đừng có mà phân tâm. Về sau công việc tốt rồi, ba sẽ giới thiệu cho con mấy thanh niên tuổi trẻ tài cao"
"Được rồi, được rồi, con học y đã mệt mỏi lắm rồi, cứ gắng hết sức là được" Bà Từ ngồi bên không để ông Từ tạo áp lực thêm cho con gái nữa
"Bà thì biết cái gì, tôi không phải vì tốt cho con bé ư. Học xong thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn, chút khổ bây giờ không chịu thì định bao giờ chịu?" Ông Từ phồng mang trợn mắt phản bác
"Con..." Từ Hoãn định thú nhận rằng mình đã yêu rồi, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, cô đứng dậy đi về phòng
Mỗi lần ăn cơm đều giống nhau, cuộc đời của cô luôn phải dựa vào chỉ thị của cha mẹ. Nếu quả thật vì muốn tốt cho cô thì tại sao ban đầu cô muốn thi học viện mỹ thuật thì họ lại không đồng ý mà lại buộc cô phải học y?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...