Buổi chiều, vài người bạn hẹn Giang Quyết đi chơi bóng, anh định từ chối vì chỉ còn một ngày rưỡi được ở cùng vợ, nhưng cái thằng Trần Thâm lại lằng nhằng mãi, không đi không được.
Giang Quyết đành thông báo với Từ Hoãn: "Vợ ơi, bạn hẹn anh đi chơi bóng."
"Ừ, anh đi đi." Cô ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây.
"Vợ, em muốn đi xem anh chơi bóng không?" Anh đứng thay giầy thể thao ở cửa.
"Em không biết nhiều về bóng rổ, có xem cũng không hiểu hết." Từ Hoãn đáp.
Đầu óc người nào đó xoay chuyển, chạy tới trước mặt cô mong đợi: "Bé yêu, đi xem anh chơi bóng được không? Nếu không anh đi một mình cô đơn lắm."
"Không phải anh chơi bóng cùng bạn à?" Cô nhìn anh nghi ngờ.
"Sao mà giống? Vợ, đi cùng anh được không, ở nhà một mình cũng buồn mà!" Vừa khéo có thể cho vợ thưởng thức kỹ thuật đánh bóng của anh.
Cô nghĩ ngợi, ở nhà quả thật cũng không có gì làm bèn đồng ý.
"Được, vậy em đi thay quần áo, đợi chút."
Từ Hoãn vào phòng ngủ thay một chiếc áo hai dây và quần soóc, trang điểm đơn giản rồi thay giầy thể thao ở cửa.
"Vợ, em mặc ít quá." Giang Quyết nhìn bộ quần áo mát mẻ thiếu vải của ai đó, lại bắt đầu càu nhàu.
"Nóng nực thế này anh còn muốn em mặc gì? Quần jean?" Cô hất bàn tay sau lưng ra rồi khóa cửa.
Người đàn ông nào đó xoa tấm lưng trơn láng của cô, bất mãn: "Áo hai dây của em quá ít vải rồi đó, lộ hết cả rãnh ngực rồi! Còn nữa, cái quần soóc này cũng ngắn là sao? Em không sợ cháy nắng à?"
"Vớ vẩn, lộ đâu mà lộ, tại anh cao nên nhìn từ góc đó mới cảm thấy bị lộ thôi, quần soóc cũng bình thường mà, ngắn chỗ nào?" Cô im lặng nhìn anh.
Giang Quyết than thở, hy vọng mùa hè mau chóng qua đi, vóc dáng vợ anh đẹp thế cơ mà, anh không muốn vợ anh bị thằng khác nhìn đâu.
Hai người xuống cửa tiểu khu gọi xe, rồi tới sân vận động.
Bước vào trong, tiếng người ồn ào vô cùng náo nhiệt, dường như sắp có trận đấu, còn có cả đội cổ vũ, khản giả cũng khá nhiều.
Giang Quyết dắt tay Từ Hoãn đi vào thu hút không ít ánh mắt, anh bước tới trước mặt Trần Thâm hỏi: "Huynh đệ, đấu gì thế?"
Trần Thâm khá bất ngờ khi nhìn Từ Hoãn, không ngờ người yêu của Giang Quyết xinh đẹp vậy, cậu ta sửng sốt mất hai giây mới trả lời: "Tao cũng vừa bị kéo tới, hình như đội viên đội mình có mâu thuẫn gì đó với đội trưởng trường Xây dựng, muốn dùng trận đấu để giải quyết."
Trần Thâm kéo Giang Quyết lại cười gian: "Giang Quyết, mày ghê đấy, bạn gái xinh thế! Vóc dáng cũng đẹp nữa!" Bức ảnh Từ Hoãn trên trang cá nhân của Giang Quyết được chụp từ góc xa, nhìn không rõ, nên khi mặt trực tiếp gặp mặt cậu ta vẫn cực kỳ bất ngờ.
Giang Quyết quan sát xung quanh, buồn bực gỡ cái móng heo trên vai ra, cau mày: "Mày quản đôi mắt cho tốt vào nhé, đừng có mà nhìn lung tung."
Nói xong, anh ôm Từ Hoãn đi sang phía dãy ghế dành cho cầu thủ, để cô ngồi xuống: "Vợ ơi, em ngồi ở đây xem anh chơi bóng nhé, có nước này." Anh cầm chai nước đưa cô.
"Bao giờ anh bắt đầu trận đấu?" Cô ngẩng đầu hỏi.
"Phải đợi thêm vài phút nữa, chưa đủ người." Chợt có giọng nói xen vào, hóa ra là đội trưởng Lâm Giang.
"Giang Quyết, người đẹp này là ai vậy? Không giới thiệu à?" Lâm Giang mập mờ nhìn hai người, hứng thú, các đội viên khác cũng tò mò vây lại.
"Đúng đấy Giang Quyết, sống lỗi quá nhé, có bạn gái cũng không giới thiệu với anh em là sao?"
"Được rồi được rồi, đây là Từ Hoãn, bạn gái tao. Vợ ơi, đây là các anh em trong đội anh." Anh giới thiệu từng người cho cô.
Đột nhiên bị nhiều người đàn ông cường tráng vây quanh khiến Từ Hoãn mất tự nhiên, cô đứng dậy cố gắng nở một nụ cười tự nhiên chào hỏi.
"Giang Quyết, xong trận này không mời anh em ăn một bữa là không được đâu nhé? Bạn gái cũng dẫn tới rồi cơ mà!" Lâm Giang liếc Từ Hoãn cười gian.
"Đương nhiên đương nhiên, xong trận tao mời bọn mày một bữa thật ngon nhé!" Anh nắm tay cô cười.
"Vậy hẹn ở nhà hàng hải sản nhé!" Trần Thâm đùa bỡn, tối nay nhất định phải bòn rút ví tiền của thằng nhóc may mắn này mới được.
"OK." Giang Quyết cười đáp ứng.
"Tốt! Nếu thế, vì bữa hải sản tối nay, các anh em cùng nhau đánh bại một đám Xây dựng yếu ớt nào! Fighting!" Lâm Giang kích động tinh thần cả đội.
"Fighting!" Cả đội phấn khích.
"Vợ ngồi xuống đây nhé, sắp đấu rồi, khát thì nhớ uống nước." Anh bưng khuôn mặt cô hôn một cái.
"Ừ, anh cố lên nhé!" Cô hôn lên khóe môi anh, tiếp thêm sức.
"Nhất định, vợ anh ở đây anh chắc chắn phải thắng rồi! Đợi lát nữa xem kỹ thuật của chồng nhé!" Giang Quyết vuốt ve mái tóc đen của cô, tự tin mười phần.
"Mau đi đi." Từ Hoãn dở khóc dở cười, đuổi ai đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...