Sau buổi trò chuyện với bà nội, Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Cô biết rằng bà nội đã hiểu và thông cảm, nhưng vẫn còn nhiều thử thách phía trước.
Gia Khải vẫn là một người lạnh lùng, ít nói, và giữa họ vẫn còn nhiều khoảng cách cần phải lấp đầy.
Một buổi tối, sau một ngày làm việc căng thẳng, Gia Khải trở về nhà với vẻ mệt mỏi.
Ngọc Lan đang chuẩn bị bữa tối trong bếp, khi nghe tiếng bước chân của anh, cô liền ra đón.
Ngọc Lan: "Anh về rồi à? Hôm nay anh có mệt không?"
Gia Khải gật đầu nhẹ, ánh mắt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Ừ.
Công việc hôm nay nhiều và căng thẳng."
Ngọc Lan: "Anh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em sẽ dọn bữa tối ngay."
Gia Khải không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống ghế sofa.
Ngọc Lan nhìn anh, lòng đầy lo lắng.
Cô biết rằng anh đang chịu nhiều áp lực từ công việc và gia đình, nhưng không biết làm cách nào để giúp anh cảm thấy thoải mái hơn.
Trong bữa tối, Gia Khải im lặng ăn, còn Ngọc Lan cố gắng tạo không khí ấm cúng bằng cách trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong ngày.
Ngọc Lan: "Hôm nay em thấy vườn hoa ngoài sân nở rộ rất đẹp.
Em nghĩ em nên dành thời gian chăm sóc chúng nhiều hơn."
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi gật đầu nhẹ: "Đúng vậy.
Hoa rất đẹp."
Ngọc Lan mỉm cười, cố gắng tiếp tục: "Anh có muốn thử làm vườn cùng em không? Em nghĩ nó sẽ giúp anh thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng."
Gia Khải im lặng một lúc, rồi đáp: "Có lẽ.
Nhưng bây giờ anh quá bận rộn với công việc."
Ngọc Lan cảm thấy lòng mình trĩu nặng, nhưng cô không muốn từ bỏ.
Cô biết rằng để anh mở lòng cần có thời gian và sự kiên nhẫn.
Ngọc Lan: "Em hiểu.
Nhưng nếu anh cảm thấy mệt mỏi, hãy cho em biết.
Em sẽ luôn ở bên anh."
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh có chút dịu dàng hơn: "Cảm ơn em, Ngọc Lan.
Anh biết rằng em luôn quan tâm đến anh."
Ngọc Lan mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp hơn.
Cô biết rằng chỉ cần anh biết rằng cô luôn ở bên, mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn.
Đêm đó, khi hai người đang ngồi trên sofa, Ngọc Lan quyết định nói chuyện với Gia Khải về những suy nghĩ của mình.
Ngọc Lan: "Gia Khải, em muốn nói chuyện với anh về chúng ta."
Gia Khải quay sang nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"
Ngọc Lan: "Em biết rằng chúng ta kết hôn vì áp lực từ gia đình, nhưng em muốn chúng ta cố gắng hiểu và hỗ trợ nhau hơn.
Em không muốn cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là trên danh nghĩa."
Gia Khải im lặng một lúc, rồi thở dài: "Anh hiểu.
Nhưng anh là một người sống lạnh lùng, không dễ dàng mở lòng."
Ngọc Lan: "Em biết.
Nhưng em tin rằng nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Em sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với anh mọi điều."
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh có chút dịu dàng: "Em thực sự muốn như vậy sao?"
Ngọc Lan gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Vâng, em muốn chúng ta có một cuộc hôn nhân thật sự, không chỉ vì áp lực từ gia đình.
Em muốn chúng ta hiểu và yêu thương nhau."
Gia Khải thở dài, rồi gật đầu: "Được rồi.
Anh sẽ cố gắng.
Nhưng em cũng phải kiên nhẫn với anh."
Ngọc Lan mỉm cười, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng: "Em sẽ kiên nhẫn.
Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách."
Ngày hôm sau, Ngọc Lan quyết định thực hiện một kế hoạch nhỏ để tạo thêm sự kết nối giữa họ.
Cô chuẩn bị một bữa tối đặc biệt với những món ăn mà Gia Khải thích, và bày biện bàn ăn thật đẹp.
Khi Gia Khải về nhà, anh ngạc nhiên khi thấy bàn ăn được trang trí lộng lẫy và những món ăn thơm ngon bày biện trên bàn.
Gia Khải: "Em đã chuẩn bị tất cả những thứ này sao?"
Ngọc Lan mỉm cười: "Vâng, em muốn tạo một bữa tối đặc biệt cho chúng ta.
Anh có thích không?"
Gia Khải nhìn cô một lúc, rồi gật đầu: "Rất đẹp.
Cảm ơn em."
Trong suốt bữa tối, Ngọc Lan cố gắng tạo không khí ấm cúng và thoải mái.
Cô kể cho Gia Khải nghe về những kỷ niệm vui vẻ của mình và cố gắng làm anh cười.
Ngọc Lan: "Anh biết không, hồi nhỏ em rất thích chơi đùa trong vườn hoa nhà ngoại.
Em thường cùng chị gái tưới cây và hái hoa về trang trí nhà."
Gia Khải mỉm cười nhẹ: "Nghe có vẻ vui nhỉ.
Anh chưa bao giờ có những kỷ niệm như vậy."
Ngọc Lan: "Chúng ta có thể tạo ra những kỷ niệm đẹp cùng nhau.
Em tin rằng chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc."
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh có chút ấm áp hơn: "Anh cũng hy vọng như vậy."
Sau bữa tối, Gia Khải và Ngọc Lan ngồi lại trên sofa, trò chuyện thêm về cuộc sống và những lo lắng trong lòng.
Gia Khải bắt đầu mở lòng hơn, chia sẻ về áp lực công việc và những suy nghĩ của anh về tương lai.
Gia Khải: "Ngọc Lan, anh biết rằng anh thường rất lạnh lùng và khó gần.
Nhưng anh thực sự muốn chúng ta có một cuộc hôn nhân hạnh phúc."
Ngọc Lan: "Em hiểu.
Em cũng muốn vậy.
Em sẽ cố gắng hết sức để hiểu và hỗ trợ anh."
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt anh đầy chân thành: "Cảm ơn em.
Anh rất biết ơn vì có em bên cạnh."
Ngọc Lan mỉm cười, lòng cảm thấy ấm áp hơn: "Em cũng vậy.
Em rất biết ơn vì có anh."
Đêm đó, khi Ngọc Lan chuẩn bị đi ngủ, cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Gia Khải đứng đó, ánh mắt anh đầy lo lắng.
Gia Khải: "Ngọc Lan, anh muốn hỏi thăm về tình hình sức khỏe của mẹ em.
Bà đang điều trị thế nào?"
Ngọc Lan cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của Gia Khải: "Cảm ơn anh.
Mẹ em đang điều trị theo phác đồ của bác sĩ.
Tình hình sức khỏe của bà đang dần ổn định."
Gia Khải: "Anh rất mừng khi nghe vậy.
Nếu em cần bất cứ sự giúp đỡ nào, hãy cho anh biết.
Anh sẽ luôn ở đây để hỗ trợ em."
Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt cô đầy biết ơn: "Cảm ơn anh.
Em sẽ nhớ điều đó."
Sau khi Gia Khải rời đi, Ngọc Lan nằm xuống giường, cảm thấy lòng mình tràn đầy hy vọng và niềm tin vào tương lai.
Cô biết rằng họ vẫn còn nhiều thử thách phía trước, nhưng với sự quan tâm và hỗ trợ từ Gia Khải, cô tin rằng mọi thứ sẽ dần trở nên tốt đẹp hơn.
Ngày hôm sau, Ngọc Lan và Gia Khải tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng với một sự kết nối mạnh mẽ hơn.
Họ cùng nhau chăm sóc vườn hoa, tạo ra những kỷ niệm đẹp và dần dần hiểu nhau hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...