Ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, chiếu rọi vào căn phòng khiến không gian trở nên ấm áp.
Ngọc Lan khẽ mở mắt, chậm rãi cảm nhận từng hơi thở đều đặn của Gia Khải bên cạnh.
Đêm qua, sự hòa quyện giữa hai người không chỉ về mặt thể xác mà còn là về mặt cảm xúc, khiến cô không khỏi rung động sâu sắc."Anh đã dậy rồi sao?" Ngọc Lan khẽ hỏi khi cảm nhận được sự chuyển động nhẹ nhàng của Gia Khải.
Anh khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Ừ, anh không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc nào khi được ở bên em, Gia Khải trả lời, giọng nói trầm ấm đầy yêu thương.
Ngọc Lan nở nụ cười, cô cảm nhận được tình cảm sâu đậm của Gia Khải qua từng lời nói, từng cử chỉ.
“Chúng ta có nên nghỉ một ngày hôm nay không? Em muốn dành trọn vẹn thời gian cho anh, cô đề nghị, đôi mắt lấp lánh sự chân
thành.
Gia Khải nhìn cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương và sự trân trọng.
“Anh cũng muốn vậy.
Một ngày không phải lo lắng về công việc, chỉ có hai chúng ta.
Em đã mệt mỏi nhiều rồi, hôm nay hãy để anh chăm sóc em.”
Ngọc Lan dựa vào ngực anh, cảm nhận được nhịp đập trái tim mạnh mẽ của Gia Khải.
“Em chỉ cần anh ở bên là đủ rồi, cô nói, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Cả hai quyết định sẽ không đến công ty mà ở nhà tận hưởng khoảng thời gian riêng tư bên nhau.
Gia Khải nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Ngọc Lan, rồi chậm rãi xuống giường.
“Anh sẽ chuẩn bị bữa sáng cho vợ yêu, anh nói, giọng nói đầy yêu chiều.Ngọc Lan mỉm cười nhìn theo anh.
Gia Khải trong lúc này khác hẳn với hình ảnh người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán thường ngày.
Cô cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp mà anh dành riêng cho cô.
Chỉ khi ở bên cô, Gia Khải mới hoàn toàn bộc lộ mặt dịu dàng này.
Khi bữa sáng được dọn lên, Ngọc Lan không khỏi bất ngờ trước tài năng nấu nướng của chồng mình.
“Anh làm em ngạc nhiên thật đấy, Khải à” cô nói khi thưởng thức món ăn.
Gia Khải khẽ cười, “Anh muốn mọi thứ thật hoàn hảo cho em, kể cả bữa ăn cũng phải là điều đặc biệt nhất.
Ngọc Lan nhìn anh, lòng tràn ngập sự biết ơn.
“Em cảm thấy mình thật may mắn khi có anh bên cạnh.
Tình yêu của anh đã khiến em thay đổi, làm em mạnh mẽ hơn.”
Gia Khải nắm lấy tay cô, ánh mắt chứa đựng sự kiên định.
“Lan, anh cũng cảm thấy vậy.
Em đã cho anh biết thế nào là hạnh phúc thực sự.
Trước khi gặp em, cuộc sống của anh chỉ toàn là công việc, lạnh lùng và xa cách.
Nhưng từ khi có em, mọi thứ đã thay đổi, và anh biết rằng anh không thể sống thiếu em.
Ngọc Lan xúc động, nước mắt lấp lánh trong mắt.
Cô gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Em cũng vậy.
Anh đã khiến em tin vào tình yêu, vào hạnh phúc.
Và em muốn cùng anh xây dựng một tương lai tươi đẹp, nơi chúng ta có thể luôn ở bên nhau, yêu thương và chăm sóc nhau”
Cả hai dành trọn buổi sáng bên nhau, cùng nhau trò chuyện về những dự định tương lai.
Không có công việc, không có áp lực, chỉ có tình yêu và sự thấu hiểu dành cho nhau.
Ngọc Lan nhận ra rằng Gia Khải đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, và cô càng thêm yêu thương anh vì điều đó.
Buổi chiều, cả hai quyết định cùng nhau đi dạo trong khu vườn của biệt thự.
Những bông hoa nở rộ dưới ánh nắng ấm áp, gió nhẹ nhàng thổi qua, tạo nên một khung cảnh bình yên, lãng mạn.
Ngọc Lan nắm tay Gia Khải, cảm nhận được sự an toàn và yêu thương từ anh.
“Lan, em có nghĩ đến việc chúng ta sẽ có con không?” Gia Khải đột ngột hỏi, ánh mắt chứa đựng sự mong chờ.
Ngọc Lan bất ngờ trước câu hỏi của anh, nhưng rồi cô mỉm cười, gật đầu nhẹ.
“Em nghĩ về điều đó, và em biết anh sẽ là một người cha tuyệt vời.
Nhưng trước hết, em muốn chúng ta có thêm thời gian bên nhau, để tình yêu của chúng ta thêm vững chắc.”
Gia Khải khẽ vuốt tóc cô, nở nụ cười ấm áp.
“Anh đồng ý với em.
Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống này.
Anh sẽ luôn ở bên em, và anh mong chờ ngày chúng ta có thể cùng nhau đón chào thành viên mới của gia đình”
Ngọc Lan dựa vào vai anh, cảm nhận được sự ấm áp và yên bình mà Gia Khải mang lại.
Cô biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có Gia Khải bên cạnh, cô sẽ luôn có đủ sức mạnh để vượt qua.
Buổi tối, cả hai quây quần bên bữa cơm gia đình do chính tay Gia Khải chuẩn bị.
Ánh nến lung linh, không gian ấm cúng, tất cả đều mang lại cảm giác yên bình và hạnh phúc.
Cả hai cảm nhận rõ ràng rằng tình yêu của họ ngày càng lớn dần, và họ đã sẵn sàng để cùng nhau bước đi trên con đường hạnh phúc phía trước.
Khi màn đêm buông xuống, Ngọc Lan và Gia Khải nằm bên nhau, không cần lời nói, chỉ cần những cái ôm, cái hôn đầy yêu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, họ hiểu rằng, tình yêu không chỉ là sự hấp dẫn ban đầu, mà còn là sự đồng điệu về tâm hồn, sự thấu hiểu và sự hy sinh cho nhau.
Và chính điều đó đã khiến cho tình yêu của họ ngày càng mạnh mẽ, không thể bị chia cắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...