Gặp Được Anh Là Điều May Mắn Của Em
Sau khi từ nhà mẹ của Ngọc Lan trở về tới nhà thì Gia Khải nói: “Ngọc Lan em lên phòng tắm trước đi.
Đi cả ngày nay rồi chắc em cũng mệt rồi.”
Ngọc Lan nghe Gia Khải nói vậy “Vậy em lên phòng tắm trước.
Nói rồi Ngọc Lan cũng đi lên phòng, Ngọc Lan vào phòng lấy đồ rồi cũng vào phòng tắm.
Gia Khải ở dưới phòng khách ngồi xem TV một chút rồi cũng đi vào nhà bếp cắt trái cây để đem lên phòng.
Khi cắt trái cây xong thì Gia Khải bưng dĩa trái cây lên phòng vừa mở cửa phòng ra thì cũng đúng lúc Ngọc Lan vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm.
Hôm nay Ngọc Lan chọn cho mình một bộ đồ ngủ hơi gợi cảm làm cho Gia Khải phải khựng lại một chút.
“Anh vào tắm đi rồi còn nghỉ ngơi.” Giọng của Ngọc Lan vang lên, làm cho Gia Khải quay về với thực tại.
“Anh có cắt trái cây em ăn xong rồi hẳn đi ngủ.
Anh đi tắm đây.
Nói rồi Gia Khải cũng đi vào phòng tắm.
Ngọc Lan lại bàn trang điểm để sấy tóc, sau khi sấy tóc xong thì Ngọc Lan lấy trái cây mà Gia Khải cắt để ăn.
Gia Khải tắm được 15 phút thì trở ra lại phòng thấy Ngọc Lan đang ăn trái cây mà mình cắt.
“Em ăn xong chưa.
Ăn nhanh rồi mình đi ngủ” Giọng trầm ấm của Gia Khải vang lên.
“Em ăn xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
Ngọc Lan đứng lên đi lại thì đụng trúng cái bàn nên ngã xuống may mắn Gia Khải đỡ kịp Ngọc Lan nên cô không bị ngã xuống đất.
Nhưng dây áo ngủ của Ngọc Lan tuột xuống lộ ra bầu ngực trắng trẻo, đẫy đà của cô.
Cảnh đó đã rơi vào tầm mắt của Gia khải.
“Hay là chúng ta tạo em bé đi, thực hiện mong muốn của bà nội.” Gia Khải nói lên với ánh mắt đầy mê hoặc khi nhìn Ngọc Lan.
“Không được anh Gia Khải.
Nghe Gia Khải nói như vậy Ngọc Lan thấy hố hoảng.
“Giờ em không chấp nhận cũng đã muộn rồi.” Nói rồi Gia Khải bế Ngọc Lan lại gường.
Gia Khải đặt Ngọc Lan xuống gường rồi...Xoẹt! Gia Khải xé toạc áo của Ngọc Lan, cởi bỏ chiếc áo ngực của cô ra.
“Anh...!Dừng lại đi, Gia Khải!”
Gia Khải cúi xuống hôn lấy đôi môi anh đào của Ngọc Lan, nụ hôn trở nên mạnh bạo hơn, anh cắn lấy môi cô, buộc cô phải mở miệng.
Nhanh chóng, anh đưa lưỡi vào khoang miệng cô, rút hết dịch ngọt.
Tay Gia Khải không yên phận, nhào nặn ngực cô.
Rời khỏi đôi môi, anh hôn dọc theo quai xương hàm của cô, nụ hôn trở nên ngấu nghiến.
“Dừng lại...!Dừng lại đi mà.”
Gia Khải để ngoài tai những lời van xin của cô, anh ngậm lấy nhũ hoa, cắn mút không ngừng.
“A...!Dừng lại...!Cầu xin anh...!Dừng lại đi..”- Ngọc Lan nói với giọng run rẩy.
Gia Khải ngước mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng:“Dừng lại? Em nghĩ anh sẽ dừng lại ngay lúc này?"
Anh cởi bỏ hết những gì đang vướng víu trên người cả hai.
“Em là của anh.Ngọc Lan, anh yêu em.” - Anh chỉ nhìn cô nói, sau đó tách hai chân của cô ra.
Gia Khải đưa cự long của mình đâm mạnh vào cô, khiến cô đau đến nỗi phải khóc thét lên.
“Ahhh...!Đau quá...!Hức...!Mau rút ra đi mà...!Huhu...
Gia Khải thở hổn hển, cảm giác Ngọc Lan chật chội khiến anh càng thêm điên cuồng.
“Đau? Anh nhếch môi cười.
Đây là hậu quả do em tự chuốc lấy”
Anh thúc mạnh vào, không để cô có cơ hội thở.
“Dừng lại đi...!Xin anh...!Hức...!Đau lắm..”
Gia Khải rút mạnh ra, khiến Ngọc Lan đau đớn, anh liên tục ra vào bên trong cô.
Ngọc Lan không biết phải làm gì, chỉ biết nằm đó chịu đựng.
“Gia Khải...!Em ghét anh...!Em hận anh...” - Cô đau đớn và tức giận hét lên.
“Chúng ta là vợ chồng rồi đó.
Mà em còn nói ghét anh sao hả Ngọc lan.
Nghe cô nói vậy, Gia Khải càng ra vào nhanh hơn.
Mỗi lần vào, anh lại đâm sâu hơn, khiến cô càng thêm đau đớn.
Ngọc Lan nhằm chặt mắt, dù những lần ra vào của Gia Khải khiến cho cô rất đau.
Cô tận hưởng những cảm giác mà Gia Khỉa mang lại cho mình.
Đây là người cô yêu, và cũng là chồng của cô.
Mặc cho cô la hét, kêu đau nhưng Gia Khải không quan tâm.
Anh đã đắm chìm trong dục vọng, mất hết lý trí.
Gia Khải nhẹ nhàng lại một chút.
Em đau"
Ngọc Lan đau đớn đến ngất lịm.
Gia Khải vẫn tiếp tục công việc của mình, không ngừng nghỉ.
Trong căn phòng, chỉ còn lại một nam một nữ, người đàn ông điên cuồng chiếm đoạt người phụ nữ nằm dưới thân mình.
Ngọc Lan đã không chịu nổi và ngất đi, tấm ga giường nhuốm màu đỏ tươi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...