Edit: Yan
——
Y phải đi, y nói được.
Hai dòng suy nghĩ này tựa như sấm sét đánh nhau trong đầu Chu Quân, Chu Quân nằm ở đầu giường mà cả người run rẩy.
Hình ảnh quá khứ như thước phim nhựa chiếu lại từng cảnh một.
Hắn nhớ trước đây lúc Ung Tấn ôm hắn trêu đùa bên cửa sổ từng nói những lời ngọt ngào, từng có ánh mắt tức giận, từng có cái hôn tràn đầy dục vọng chiếm hữu.
Chu Quân lật người xuống giường áo ngủ của hắn quét rơi đồ vật để trên bàn.
Túi áo bị vướng phải thứ gì làm nó đột nhiên rớt xuống đất loảng xoảng loảng xoảng một hồi, Chu Quân ngã xuống mặt đất may có tấm thảm giảm bớt không ít lực đạo.
Khổ nỗi chính là rất nhiều thứ linh tinh rơi xuống đùi rơi xuống eo hắn, có nặng có nhẹ chỗ nào cũng bị đập đến đau.
Chu Quân thở hổn hển một hơi hung hăng đấm một đấm lên mặt đất.
Hắn rống giận tên Ung Tấn không biết quơ được thứ gì mà cứ thế ném về phía cửa.
Âm thanh chạm vào ván cửa lại không truyền tới mà bị thứ gì đó cản lại, hoặc là bị cơ thể người chặn lại rồi theo đó rơi xuống dưới.
Đèn điện sáng choang, Ung Tấn người đáng lẽ phải đi rồi lại đứng đó tay cầm một cái ly, nhìn hình dạng thì hẳn là cái ly hắn vừa mới ném ra ngoài.
Ung Tấn cứ như vậy đứng dưới đèn khó xử rủ mi mắt nhìn Chu Quân đang ngồi dưới đất tức giận đến mức run lập cập.
Mà thứ hắn ném ra vẫn thật sự đập vào y bởi trên trán Ung Tấn nổi lên một cục hồng hồng.
Chu Quân cũng phát hiện ra chỗ hồng hồng đó, hắn trầm mặc, hắn không muốn nói cái gì hết.
Nói nhiều càng tổn tương tự tôn, hắn chỉ cần một lý do.
Chẳng ngại Ung Tấn nói là chơi chán rồi không muốn chơi tiếp đều tốt hơn là chẳng nói cái gì như bây giờ.
Chu Quân thô bạo phủi hết đồ đạc rơi trên người hắn xuống, hắn ngồi dưới đất lấy hộp thuốc ra run rẩy châm cho mình một điếu.
Đồng hồ trên tủ đầu giường bị rơi nứt mặt ngoài còn kim đồng hồ bên trong vẫn thong thả chạy.
Âm thanh tích tắc rất nhỏ hòa cùng với tiếng thở dốc của Chu Quân, hắn vất vả bình tĩnh trở lại nhìn thẳng về phía Ung Tấn nói giọng khàn khàn: "Cút đi, nếu phải đi, cũng đừng trở về."
Ung Tấn đặt cái ly lên trên bàn đột ngột nói với Chu Quân: "Không cần thì ném đi." Chu Quân hoàn hồn nhìn lại thấy Ung Tấn buông cái ly xuống, bên cạnh chính là chiếc nhẫn hắn đã vứt bỏ đêm tiệc rượu hôm ấy.
Chu Quân nhìn chiếc nhẫn lại nhìn về phía mặt Ung Tấn.
Hắn càng không hiểu nổi, thái dương giật đến đau đớn.
Hắn cứng ngắc nói: "Thiếu tướng Ung, ngài thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, thứ này tôi đã sớm vứt đi rồi."
Lời hắn vừa nói ra liền rõ ràng thấy trên mặt Ung Tấn chợt lóe lên vẻ đau xót rồi lại rất nhanh biến mất.
Ung Tấn xoay người đưa lưng về phía hắn kéo cửa phòng ra: "Đừng vứt trước mặt tôi." Dứt lời y nhấc chân nhanh chóng đi ra ngoài, theo tiếng đóng cửa phòng vang lại từ xa Chu Quân cũng tay không bóp tắt điếu thuốc nghiền nát tro tàn trong đầu ngón tay, không biết đang nghĩ gì.
Phó Quan Trần ngồi hút thuốc trên ghế lái, cấp trên của hắn đi rồi quay lại chỉ mất thời gian bằng hút hai điếu thuốc.
Điều này làm hắn có hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng lần hẹn hò này sẽ phải đợi thiếu tướng lâu hơn một chút.
Giống như mấy anh em của hắn, mấy ngày nay đều phải tiêu tốn kha khá thời gian thân thiết một chút với vợ nhỏ nhà mình.
Tuy rằng vị "vợ nhỏ" này của thiếu tướng có chút đặc biệt nhưng so với trước đây mà nói, vị Chu tiên sinh này hiển nhiên là rất đặc biệt.
Nhưng sắc mặt thiếu tướng rất khó coi, trán còn có thương tích rõ ràng không phải là một phen gặp gỡ nùng tình mật ý, ngược lại càng giống như đánh một trận rồi chia tay.
Thiếu tướng Ung không lập tức lên xe mà đứng dưới lầu ước chừng 30 phút.
Phó quan Trần mở cửa sổ thông gió, cấp trên của hắn lại như không muốn sống mà hung hăng hút hết một bao thuốc, lúc này mới bóp méo hộp thuốc ngồi vào xe.
Phó quan Trần nắm tay lái thấp giọng nói: "Về công quán ạ?" Ung Tấn dựa vào ghế sau nhắm mắt trầm tư một trận mới nói: "Đến chỗ cha tôi." Phó quan Trần lái xe không bao lâu lại nghe thấy mệnh lệnh của Ung Tấn truyền đến từ phía sau: "Giữ lại hai người lúc trước đi theo Chu Quân."
"Chỗ đốc quân Ung..."
"Chỗ cha tôi tôi sẽ có cách, lúc cần thiết thì bảo vệ cậu ấy rời đi."
Đêm đã khuya, trên đường cực yên tĩnh.
Xe chạy đi không bao lâu sau bỗng có một người trẻ tuổi bọc áo ngủ vội vàng từ hành lang chạy ra.
Người trẻ tuổi kia nhìn qua lại nơi đầu đường rồi lại nhìn xung quanh, đương nhiên không nhìn thấy người hắn muốn thấy.
Vốn dĩ Chu Quân không muốn xuống nhưng trong lúc vô ý hắn nhìn qua cửa sổ thấy Ung Tấn vẫn còn ở dưới lầu liền xúc động không nhịn nổi nữa.
Đây không phải lần đầu tiên Ung Tấn chờ hắn như vậy, hắn không muốn đây là lần cuối cùng.
Cho dù làm loạn đến độ long trời lở đất, trong lòng trước sau vẫn có một nơi mềm mại đặt người nọ ở đó, chẳng sợ muốn lấy y từ nơi đó ra chính là đào xương dóc thịt.
Nhưng rốt cuộc vẫn chậm, chỉ còn lại tàn thuốc đầy đất.
Chu Quân che trán ngồi xổm trên mặt đất, hắn nhặt tàn thuốc rơi vãi đầy đất lên.
Phía trên vẫn còn lưu lại mùi vị như có như không của y, Chu Quân cất tất cả vào túi.
Hắn nghĩ, tóm lại không ai nhìn thấy hành vi này của mình vậy cứ tùy ý mà làm đi.
Hắn lên lầu, mặc kệ đống hỗn độn đầy đất kia cứ vậy đổ cả người lên giường ngủ.
Hôm sau a mụ mang theo giỏ đựng đồ ăn chậm rãi dùng chìa khóa mở cửa chung cư ra.
Vừa mới kéo cửa ra đã dọa bà nhảy dựng, tiên sinh nhà bà chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
Lúc này tóc tai lộn xộn hốc mắt ửng đỏ, ngậm thuốc lá khoác thêm một kiện áo lông, chân để trần cuộn trên ghế.
Chân hắn cực trắng, mạch máu trên mu bàn chân hơi tim tím, không biết đã để vậy bao lâu mà bị đông lạnh đến chẳng còn chút màu máu.
Chu Quân ôm một tấm bàn vẽ, năm ngón tay bên phải đen ngòm bởi bút chì, hắn ôm bàn vẽ hết bôi lại xoa, nhìn rất có tố chất thần kinh.
A mụ vất vả dọn dẹp phòng sạch sẽ lại lấy đôi tất thật dày đi cho hắn.
A mụ coi hắn như con mình, Chu Quân miệng cắn điếu thuốc chưa châm cũng ngoan như đứa nhỏ tùy ý a mụ đi tất cho mình, lấy thuốc bên miệng, bón hắn uống nước.
Hắn nhìn như chẳng thể tự gánh vác một chút sinh hoạt thường ngày, lười như khối thịt vụn, hận không thể dính lấy cái ghế không bao giờ xuống.
Hắn tốn mấy giờ đồng hồ lại chẳng vẽ ra được cái gì.
Một tá giấy vẽ đều vứt cả vào sọt, còn có mấy tờ đã vẽ thành hình bị vứt sang một bên.
A mụ bớt thời gian nhìn một cái, lập tức cảm thấy hai mắt đều đau.
Thứ tiên sinh vẽ, tất cả đều lõa lồ, eo bụng đàn ông, mông, đùi, còn có cái thứ kia.
Đến buổi chiều, a mụ đang tưới nước cho mấy chậu cây bon sai ngoài cửa sổ thì chuông cửa vang lên.
Từ ban công đi đến đại sảnh, ghế nhỏ đã không còn bóng dáng tiên sinh.
Cửa phòng ngủ đóng chặt hẳn là còn đang ngốc ở bên trong.
A mụ kéo cửa ra lại thấy là một vị tiểu thư chưa từng thấy mặt.
A mụ cũng chưa từng thấy các vị tiểu thư khác bởi vì tiên sinh không mang người về nhà bao giờ.
Bởi vậy bà chống cửa không để vị nữ sĩ nhìn qua rất đẹp này vào nhà.
Vị nữ sĩ này cười với a mụ: "Tôi họ Dương, tôi tới tìm Chu tiên sinh." A mụ khách sáo đón người vào, bà đi gõ cửa phòng ngủ tiên sinh nhà mình.
Tiên sinh mở ra một cái khe bé tí chỉ lộ ra một con mắt hỏi: "Sao vậy?" A mụ truyền đạt có một vị tiểu thư họ Dương tới tìm hắn.
Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRÙMtruуệ Л.VN ++
Tiên sinh lại đóng cửa lại, không bao lâu tiên sinh đổi sang một bộ quần áo khác, phong độ nhẹ nhàng đi ra, chẳng còn chút suy sụp tinh thần nào nữa.
A mụ cả kinh tặc lưỡi rồi đi vào phòng bếp.
Bà phải chuẩn bị cho tiên sinh và vị tiểu thư bên ngoài hai li rượu.
Cũng đã tìm tới cửa rồi, xem ra tiên sinh hẳn cũng muốn xác định quan hệ.
Chu Quân nhìn về phía Dương tiểu thư đã lâu không gặp, hắn gọi tên tiếng anh của cô lại không ngờ Dương tiểu thư vô cùng chấp nhất nói với hắn: "Cẩm Tiên, gọi em là Cẩm Tiên." Lòng Chu Quân khựng lại rồi theo đó cười nói: "Sao thế, em không thích anh gọi em như vậy."
Dương Cẩm Tiên không nói tiếp, tay trái cô nắm lấy cái lắc trên tay phải, đó là vòng tay anh cả tặng cho cô dường như từ đó có được không ít dũng khí ngẩng đầu nói với Chu Quân: "Cho em một cơ hội ở bên anh, Chu, anh biết em ái mộ anh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...