Gặp crush trong mơ

Triệu Mộng Điềm bị giật mình tỉnh lại.
 
Cô ngồi dậy từ trên giường, vỗ ngực một cái, phát hiện thật ra là mơ, cô mơ thấy nam thần. Nhìn thoáng qua thời gian: Hơn 4 giờ sáng, cô cảm thấy hơi khát nước, đứng dậy uống nước, đứng dậy uống nước, trong lúc uống nước, nghĩ thầm, vì sao lại mơ thấy nam thần như vậy? Không hề giống như trong hiện thực, dữ dằn, có chút vô lại. Nhưng không thể nào phủ nhận được, nam thần như vậy vẫn để cô vẫn động lòng.
 
Thời gian vẫn còn sớm, còn có thể tiếp tục ngủ tiếp một hồi, cô quay trở về giường, sờ sờ sợi tay đỏ trên tay lại ngủ tiếp.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lại nằm mơ một lần nữa, lần này, cô tỉnh dậy từ trên giường phòng ngủ thời đại học, nhìn thấy drap giường chăn mền cùng bố trí của gian phòng quen thuộc, mười phần hoài niệm.
 
Những người khác trong phòng ngủ đều không có ở đây, mơ hồ ngửi được mùi hương của hoa quế, cô chân trần xuống giường, đẩy cửa sổ ra, phát hiện hoa quế đang nở, mùi hương nồng đậm xông vào mũi, thời tiết ngày mùa thu khô ráo mát mẻ, ánh nắng thoải mái dễ chịu, nghiêng nghiêng người nhìn xuống dưới, cô ngẩng đầu nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời.
 
Lúc này, bạn cùng phòng Dương Tiểu Miên đã quay về. Phòng ngủ đại học của cô chính là phòng tổng hợp, bốn bạn cùng phòng học các chuyên ngành khác nhau, Dương Tiểu Miên đối tốt với cô nhất. Dương Tiểu Miên chính là thiếu nữ anime, cũng là cán bộ cốt cán của câu lạc bộ anime của Đại học. Cô ấy hấp tấp xông tới, không nói lời gì đã lôi kéo cô ra ngoài, muốn đi tìm cô giúp đỡ.
 
Triệu Mộng Điềm người chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi.
 
Dương Tiểu Miên vừa lôi kéo cô vừa giải thích, hóa ra bây giờ vừa qua Quốc khánh. Đàn em năm nhất vừa hoàn thành một tháng quân sự, sau kỳ nghỉ Quốc khánh về đúng lúc câu lạc bộ đang tuyển người mới. Câu lạc bộ anime Dương Tiểu Miên có kế hoạch cosplay để hấp dẫn người mới. Lần này bọn họ dự tính muốn cosplay 7 nhân vật anime, 5 cô thiếu nữ xinh đẹp, 1 nam cos tuxedo mặt nạ + tiểu thỏ. Vì có một nữ sinh bây giờ đang bị sốt không tới được nên tìm cô để giúp đỡ.
 
Trời sinh cô tính tình thẹn thùng ngại ngùng, cho tới bây giờ loại cosplay nhân vật này chưa hề làm qua, mà cũng không dám, vội vàng từ chối. Dương Tiểu Miên đau khổ cầu xin, với giao tình của chúng ta nếu như cậu không giúp đỡ thì không phải là người, với dáng vẻ nếu như cậu không giúp đỡ câu lạc bộ xong đời rồi, vừa dỗ dành vừa lừa gạt, nói thật lâu. Không có cách nào, lòng của cô lại mềm mại, đành phải đồng ý thử một chút.
 
Bởi vì nàng cô có một mái tóc vừa đen vừa dài thẳng, người trong câu lạc bộ nhìn thấy cô, trực tiếp để cô cosplay thủy thủ Sao Hỏa. Bạn học phụ trách làm tóc cắt cho cô cái mái ngang trán, nếu như vậy thì không cần phải đội tóc giả.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Sau khi hóa trang xong, cô bị Dương Tiểu Miên nhét vào trong phòng thay quần áo, thay bộ đồ thủy thủ, váy màu đỏ siêu ngắn, cái áo size nhỏ làm nổi bật dáng người của cô càng thêm nóng bỏng, eo nhỏ thon thon chỉ chừng nắm tay, chiếc nơ bướm màu tím nằm ngay trước ngực, càng thấy ngực to hơn. Ngay cả nam sinh đóng vai tuxedo mặt nạ cũng không nhịn được mà liếc trộm cô.
 
Cô phải chuẩn bị tâm lý thật lâu mới có dũng khí đi ra ngoài.
 
Câu lạc bộ có người đặc biệt phụ trách tuyển người mới. Bọn họ chỉ cần đứng bên cạnh đứng bên cạnh poster mang giá trị trang trí, để cho người khác chụp ảnh là được. Các coser xếp thành một hàng cực kỳ bắt mắt, không ngừng có người bị hấp dẫn dừng lại xem và báo danh. Phấn lót vẫn không che giấu được khuôn mặt đỏ hồng của cô, cô cũng không hiểu chương trình tuyển người mới của câu lạc bộ anime, cô chỉ mỉm cười giả điếc che giấu xấu hổ, cười đến trưa ngay cả khóe miệng cũng cứng ngắc.
 
Mãi cho cho đến khoảng hai giờ chiều, hoạt động tuyển người mới của câu lạc bộ mới tan. Dương Tiểu Miên muốn giúp đỡ di chuyển cái bàn cùng với đưa tư liệu về phòng hoạt động của câu lạc bộ nói cô về trước đi, nói quần áo có thể thay lại khi trở về phòng ngủ. Triệu Mộng Điềm vừa đói vừa mệt, thực sự là không còn chút sức lực mà quay về phòng ngủ, định tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
 
Vừa vặn ở gần đó có một cái toilet, cô đi vào rửa mặt, lúc soi gương phát hiện chưa kịp tẩy trang nên dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi lớp phấn lót cùng với son môi. Lúc làm xong mọi thứ đang muốn đi ra, bên tai lại nghe được nữ sinh nào đó đang thổ lộ ở bên ngoài toilet có. Cô hơi kinh ngạc một chút, nhanh chân nín thở dừng chân lại, làm giảm cảm giác tồn tại của mình ở mức thấp nhất, để không làm phiền người ta tỏ tình.
 
Giọng nói của của nữ sinh có chút quen tai, cô không nhịn được mà thò đầu ra ngoài dò xét một chút, nhìn thấy một góc áo màu lam, thì ra là em gái lúc nãy cùng tham gia hoạt động tuyển người mới của câu lạc bộ anime, phụ trách cos Tsukino Usagi (Thủy thủ mặt trăng), đứng đối diện với cô ấy là một nam sinh cao lớn, nhìn một bên mặt, cô cũng nhận ra, là Tần Dạ.
 
Sao lại trùng hợp như vậy?
 
Cuối cùng, em gái đó đỏ mặt thổ lộ: “Bạn học Tần, em thích anh đã lâu. Em…”
 
Bộ dáng của anh lại không kiên nhẫn, tay đút túi quần, trực tiếp từ chối: “Thích tôi cũng vô dụng, tôi không thích cô.”
 
“Vì sao vậy…” Em gái còn chưa thổ lộ xong, đã bị từ chối, rất khó chịu, kiên nhẫn hỏi cho ra lý do.
 
Anh lạnh lùng châm chọc: “Không có lý do gì cả, không thích chính là không thích. Giống như mẹ cô đánh cô, không có nói đạo lý. Hơn nữa…” Anh đưa tay chỉ chỉ tay về mấy người đứng đằng xa, chán ghét cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như đang xem thú, nói thẳng: “Lần đầu tiên tỏ tình lại đi mặc loại quần áo này, cố làm ra vẻ như làm không được.”
 

Em gái nghe xong mặt mày trắng bệch, tức giận chạy đi.
 
Triệu Mộng Điềm rụt đầu lại dán người vào góc tường nấp kỹ, nhìn thấy nam thần từ chối người khác vừa vui vẻ vừa khổ sở, cô nghĩ, Tần Dạ quả nhiên là người nghiền nát trái tim thiếu nữ trong truyền thuyết, từ chối người khác đã trở thành thói quen như đang ăn cơm với rau dưa. Nếu như mình tỏ tình không chừng cũng có kết cục như vậy, cho nên mới thầm mến lâu như vậy, trong nội tâm cô rất khó chịu.
 
Cô đắm chìm trong thế giới của mình, đứng ngốc một hồi, thẳng cho đến khi chân tê dại, nghĩ thầm người bên ngoài chắc đã đi rồi, nhấc chân vừa mới chuẩn bị ra ngoài, đầu đụng vào trong lồng ngực ấm áp, cái mũi bị đụng đau, cô “A” một tiếng, chảy ra nước mắt sinh lý, ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ muốn tè ra quần.
 
Tần Dạ nhanh tay vòng hai tay ra sau lưng cô đề phòng cô bị té ngã, vẻ mặt trêu tức nhìn chằm chằm cô trào phúng: “Cả ngày không nghe lén thì cũng nhìn lén, hay là em thầm yêu tôi?” Một câu đâm thủng tâm tư của cô, lập tức so với em gái tỏ tình kia thì mặt cô còn trắng hơn. “Tôi, tôi, tôi” một hồi lâu, không nói nên lời, muốn phủ nhận nhưng lại sợ để lại ấn tượng xấu trong lòng anh, thừa nhận nhưng lại không đủ can đảm, rối rắm đến phát khóc.
 
Chưa dừng lại ở đó, Tần Dạ còn chậc chậc nhìn cô từ trên xuống dưới, ý đồ xấu xa trong mắt cũng không hề che giấu: “Bây giờ nữ sinh đều thích loại quần áo này sao? Mặc như vậy là muốn dụ dỗ ai?”
 
Nghe nói như vậy cô cực kỳ ấm ức, hoàn toàn không biết làm gì mà chỉ khóc, nước mắt giống như hạt đậu không cần tiền mà liều mạng rơi xuống. Trong lòng nghĩ: Xong rồi, đã lưu lại ấn tượng xấu trong lòng nam thần rồi, hu hu hu…
 
Cũng không phải là lần đầu tiên thấy cô khóc, lần này Tần Dạ rất bình tĩnh một tay ôm eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, bộ dáng đã quen việc, nghĩ thầm anh thật sự là có lỗi, thích trêu cô khóc, khóc xong còn đi dỗ. Đồng thời không tự chủ được mà có suy nghĩ dơ bẩn: Nếu như nhìn cô khóc trên giường, nhất định là càng hăng hái.
 
Nghĩ đến cái này, anh bắt đầu dỗ dành cô: “Được rồi, đừng khóc nữa. Thấy em ấm ức, đôi mắt nhỏ của thỏ con cũng sưng lên rồi.” Lúc giúp cô lau nước mắt cũng thừa cơ nhéo nhéo hai má cô.
 
“Không phải..” Cô vừa khóc nức nhỏ vừa nói, không hề phát hiện đối phương đang ăn đậu hủ.
 
“Không phải cái gì?”
 
“Không phải thỏ con…”

 
“Được được được, không phải là thỏ con, là tôi hiểu lầm.” Cái trọng điểm này có chút kỳ quái.
 
“Ừm, anh thật xấu!” Cô khóc lóc kể lể, “Vừa hung dữ lại vừa xấu xa!”
 
Sau khi nghe xong anh tức quá liền bật cười, được thôi, lần nào cũng dọa cho cô khóc. Anh thừa nhận bản thân mình hung dữ, nhưng mà xấu xa sao… Anh đưa miệng đến gần bên tai cô: “Em còn khóc, tôi có thể đối xử tệ hơn với em.”
 
Lần này thành công làm cho cô bị dọa đến mức ngừng khóc, cô ngơ ngác nghĩ, nam thần của cô sẽ như vậy sao? Giấc mơ này không ổn rồi, trong mơ anh không tốt, cả người đều không tốt.
 
Tần Dạ nhìn cô đến ngẩn người.
 
Con thỏ nhỏ trong ngực vừa mềm mại lại vừa nhỏ nhắn, làn da trắng đến trong suốt, cái miệng nhỏ hồng nhuận như anh đào thượng hạng, như mời gọi người ta đến nếm thử một cái. Cái váy siêu ngắn làm bằng tơ lụa khó khăn lắm mới che khuất được bờ mông, lộ ra đôi chân thon dài mảnh khảnh, vòng eo thì chỉ một vòng tay là có thể nắm chặt, ở phía trên cái áo trắng dán chặt lên bộ ngực cao vút càng đánh sâu vào thị giác của người ta. Nhưng cái làm cho anh khắc sâu ấn tượng lại là đôi mắt sáng ngời có thần lại ngây thơ, vừa mới khóc xong, càng lộ ra vẻ dịu dàng đa tình, thật sự là động lòng người. Anh nghĩ, con gái quả nhiên là làm bằng nước, thật sự làm cho người ta thương tiếc.
 
Đôi mắt anh như mang theo dòng điện, đảo mắt qua chỗ nào trên người cô đều mang lại cảm giác tê dại như điện giật, cô đang nghĩ nguyên nhân của những chuyện xảy ra trong mơ. Mỗi lần nằm mơ, cô đều trở nên không giống như bản thân mình, thích khóc lại làm ra vẻ.
 
“Thỏ con, em tên là gì?” Cô cúi đầu không trả lời.
 
“Thỏ con?”
 
Cô sinh ra tâm lý phản nghịch, chính là không muốn để ý đến anh, người này quá xấu xa, không giống như nam thần cao lãnh. Nếu như là nam thần thật thì sao lại đùa giỡn cô như vậy, cái người trong mơ này đúng là hàng giả.
 
“Thỏ con thật sự là không lễ phép, ngay cả cái tên cũng không chịu nói.” Hắn nói đùa: “Không nói tôi sẽ hôn em.”
 
“Anh… anh dám!” Cô xấu hổ ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng lóe lên sự lên án với anh, phảng phất như có thể nhìn thấy bốn chữ không biết xấu hổ.
 
“Vì sao lại không dám? Dù sao thì em cũng nói tôi xấu xa, dứt khoát xấu xa hoàn toàn mới được.” Nói xong đưa mặt lại gần giả vờ muốn hôn cô.

 
Cô bị dọa sợ, vội vàng đưa tay kháng cự chống lên ngực anh, “Thỏ con, tên ta là Thỏ con.”
 
Anh cười, hỏi tiếp: “Tên thật thì sao?”
 
“Cứ gọi là Thỏ con.”
 
“Làm gì có ai tên là Thỏ con.”
 
“Đó là tên tôi, tôi không ngại.” Cô hơi bĩu bĩu môi, có chút hờn dỗi, chính là không muốn nói tên mình cho anh.
 
“OK!” Anh nhếch môi, trong mắt lóe lên một ánh sáng nguy hiểm, “Vậy tôi muốn hôn em, tôi cũng không ngại!” Dứt lời một tay nâng gáy cô, xích lại gần đôi môi đã nghĩ đến thật lâu, âu yếm.
 
Môi của cô đúng là mềm mại như trong tưởng tượng, giống như thạch trái cây, anh ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm qua một vòng, sau đó hơi dùng lực, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong, hoành hành ngang ngược trong miệng cô.
 
Lần này quá đột ngột, cô bị hôn đến choáng váng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, chỉ để mặc cho anh xâm phạm. Qua rất lâu phát hiện khuôn mặt cô nghẹn đỏ lên, anh buồn cười thả môi cô ra, chọc chọc cái mũi của cô, “Đồ ngốc, hít thở.”
 
“Anh… anh…” Cô cà lăm, vừa khiếp sợ vừa nghi hoặc, đặt câu hỏi trong lòng, vì sao anh lại hôn tôi?
 
Anh liếm nước bọt nơi khóe miệng cô, cảm giác hôn cô thật sự không tồi, càng dùng thêm sức ôm eo cô, kéo cô lại gần sát mình. Trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác mãnh liệt, anh cảm thấy cô sinh ra rất hợp ở trong ngực anh, mặc kệ là khóc hay cười chỉ để cho anh nhìn thấy.
 
“Thỏ con, em thật mềm!” Môi thật mềm, anh không nhịn được mà hôn lấy hôn để giống y chang như một thằng dê xồm. “Không nói tên cũng được, tôi có biện pháp thăm dò, nhưng mà em nhớ kỹ: Tên tôi là Tần Dạ, Tần triều Minh Nguyệt Dạ.”
 
Sau đó, nam thần cực kỳ bá đạo cởi áo khoác mỏng đưa cho cô mặc vào, cảnh cáo cô: “Sau này không cho phép mặc quần áo loại này, nếu muốn mặc chỉ để cho tôi nhìn!” Trong nội tâm của anh cực kỳ ghen ghét những người đã nhìn thấy cô, muốn móc hết trong mắt của bọn họ xuống mà giẫm nát.
 
Hôm nay trong mơ gặp phải nam thần thích ăn giấm lại không nói lý…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận