Cuộc sống vẫn trôi qua như vậy, cũng chẳng gì thay đổi lớn.
Khoảng thời gian này, ban đầu Triệu Mộng Điềm trải qua một cách điên cuồng, khoảng giữa thì đau buồn đến bây giờ thì chết lặng. Cô đã chấp nhận sự thật kết thúc giấc mơ với Tần Dạ. Mặc dù là lâu lâu vẫn nhớ đến anh nhưng mà cô có thể làm được gì khác đâu chứ, người mình yêu sâu đậm sẽ không còn đi vào giấc mơ được nữa, tự mình gieo quả đắng thì phải tự mình nhấm nháp thôi.
Ông lão mà cô luôn chờ mong vẫn không hề xuất hiện. Nếu không phải những người khác cũng đã gặp ông, cô gần như nghĩ rằng ông lão cũng là một phần của giấc mơ, hoặc là, tất cả những điều này chỉ nằm trong trí tưởng tượng của cô.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiều hôm nay, khi cô đứng ở quầy thu ngân chào hỏi khách hàng. Em gái nhân viên đứng bên cạnh chỉ vào một chỗ cách đó không xa, lặng lẽ nói với cô: “Chị Điềm Điềm, chị nhìn kia chiếc xe kia lại đến đứng ở đối diện, đã xuất hiện mấy ngày rồi.”
Cô nhìn theo phương hướng được chỉ, con đường lớn bên cạnh quán trà sữa có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ lại. Chiếc xe thương vụ màu đen thuộc dòng xe sang, những nhân viên thích xe trong tiệm thăm dò nhìn qua, nói chiếc xe này giá cũng phải mấy trăm vạn, chủ xe không phú thì cũng quý. Chiếc xe này đã xuất hiện ở chỗ này nhiều ngày, lần nào cũng đến vào buổi chiều, ngừng một lúc rồi lại lái đi, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt xung quanh, nhưng vẫn không hề thấy người từ trên xe bước xuống.
Cô cùng với đám nhân viên trong cửa hàng đều cảm thấy người trong xe đang nhìn về bên này, nhưng cửa sổ xe được dán phim che khuất, không thể nhìn thấy được gì, dĩ nhiên đó cũng có thể là ảo giác.
“Ừ.” Cô bình tĩnh đóng gói trà sữa, hai tay đưa cho khách hàng, thuận miệng nói: “Chỉ nhìn một chút là đi, không có việc gì.” Cửa hàng trà sữa của bọn họ cũng không có bí mật gì mà không thể nói.
“Cảm giác như đang nhìn chị Điềm Điềm.”
“Đúng vậy, đặc biệt đến vì chị Điềm Điềm.”
“Hôm qua cùng với hôm trước nữa chị Điềm Điềm không có ở đây, xe cũng không đậu ở chỗ này.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chắc là bị bà chủ xinh đẹp của chúng ta mê hoặc rồi, nhưng lại không dám đến bắt chuyện.”
“Ha ha, cái kia cũng quá đáng sợ rồi.”
Những nhân viên khác trong tiệm mồm năm miệng mười trêu ghẹo. Triệu Mộng Điềm bất đắc dĩ cười cười, cũng không đáp lại. Cô nhìn thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, giao lại công việc trong tay cho những người khác, chuẩn bị rời đi, hôm nay đã hẹn cùng Trần Kiêm Gia thử áo cưới.
*
Vì trên đường bị kẹt xe đến muộn, khi cô đến nơi, Trần Kiêm Gia đã thay xong áo cưới, đang thử trang điểm cô dâu. Cô nhìn thấy áo cưới trắng nõn lấp lánh, cảm thán một hồi, không hổ là đồ đặt may. Áo cưới viền ren đính kim cương, thiết kế lộ ra một khoản lưng lớn, theo đó là đuôi váy dài 6m, tạo cảm giác càng thêm xa hoa càng mang thêm hơi thở lãng mạn, vừa đẹp đẽ lại rất vừa người.
Nhìn thấy bạn thân nhất của mình mặc áo cưới, cô cũng có cái xúc động muốn kết hôn. Triệu Mộng Điềm đứng bên cạnh cô ấy, mắt không chớp mà chăm chú nhìn.
“Mấy chị em khác đâu?” Cô hỏi, hôn lễ này có 6 người làm phù dâu, vì tửu lượng của cô không tốt lại nhút nhát nên Trần Kiêm Gia còn đặc biệt thấu hiểu lòng người mà không để cô làm người dẫn đầu đám phù dâu.
“Đều đã đi thử áo dành cho phù dâu trước rồi. Còn mấy người không đến được tí nữa tớ gửi quần áo qua.”
“Còn chú rể của cậu đâu, không cần thử y phục à?” Phòng làm việc bên này chỉ nhìn thấy một mình Trần Kiêm Gia, chờ lâu rồi chẳng thấy Tống Sâm Châu đâu cả.
“Anh ấy có đại ngôn, phải mặc nhãn hiệu được tài trợ, đã trực tiếp gửi qua nhà rồi, anh ấy thử rồi, không cần đổi nữa.”
Đôi mắt của Triệu Mộng Điềm mở to, anh ấy không phải là mặc quần áo thể thao để kết hôn đó chứ?
Chú rể mặc quần áo thể thao cùng với cô dâu mặc áo cưới màu trắng, hình ảnh kia quá ‘đẹp’ rồi cô không dám tưởng tượng.
“Đi đi đi, nghĩ cái gì đâu không à! Quân Bảo cũng có nhãn hiệu thời trang công sở nam có được không hả? Quần áo của anh ấy cũng là đồ may riêng cao cấp xa xỉ!” Trần Kiêm Gia trừng cô một cái.
“Như vậy còn được.” Triệu Mộng Điềm che miệng cười trộm.
Sau đó, Trần Kiêm Gia gọi trợ lý đưa quần áo tới, để cô đi thử áo dành cho phù dâu.
“Đã nói qua với cậu rồi đó, áo phù dâu vẫn là loại mà chúng ta chọn lúc trước. Kiểu dáng của mỗi người đều giống nhau, nhưng chi tiết thiết kế lại không giống lắm. Tớ chọn cho cậu bộ đẹp nhất phù hợp với cậu nhất.”
“Yêu cậu chết đi được!” Triệu Mộng Điềm vứt cho cô một cái nháy mắt, ở điểm này cô bạn thân này đúng là cực kỳ hiểu lòng người.
Vì vậy cô nhanh chóng đi thay áo phù dâu, đây là một bộ lễ phục màu trắng bằng lụa, váy dài đến gối chừng 10cm, thiết kế trễ vai, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, phần eo còn có một cái nơ bướm ôm lấy eo thon, càng lộ ra bộ ngực lớn, phối với một đôi giày cao gót trên dưới 10cm, cô cũng mang thành thạo điêu luyện rồi.
Trần Kiêm Gia nhìn cô bước ra, tặc lưỡi trêu chọc cô, “Tiểu yêu tinh lại tới để gây họa cho nhân gian.”
“Ngực hơi chật.” Mặc dù có độ co giãn nhưng vẫn không chịu được bộ ngực lớn của cô, bị ép đến mức khó chịu.
“Để họ sửa lại một chút cho cậu.”
“Được.”
Cô thay quần áo ra, đưa cho nhân viên đi sửa lại. Trong lúc chờ đợi, cô ngồi bên cạnh Trần Kiêm Gia, nhìn chằm chằm cô ấy trang điểm, đôi mi dài và dày của cô ấy thấp thoáng. “Bảo bối, cậu đẹp quá!”, cô cảm thán một câu từ nội tâm.
Trần Kiêm Gia khịt mũi tự hào.
“Cậu nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất trong tất cả các hôn lễ.”
“Đó là đương nhiên…”
“Tống Sâm Châu cưới được cậu phải nói là phước đức ba đời, kiếp trước khẳng định là anh ấy đã cứu vớt cả hệ ngân hà.”
“Tớ cũng thấy thế.”
“Hu hu… Thật sự là luyến tiếc cậu, cảm giác như heo nhà chúng ta phải xuất chuồng rồi.”
“Cậu so sánh cái kiểu gì đó hả, cậu muốn ăn đòn à?”
“Được rồi… Thịt không nhà chúng ta phơi xong bị chó tha đi.”
Bạn thân phải lập gia đình, cô có chút thương cảm, tình cảm mười mấy năm của hai người. Vừa nghĩ đến phải giao bạn thân của mình đến tay một tên đàn ông thối nào đó, liền cảm thấy không nỡ. Mặc dù bình tĩnh mà xem xét thì Tống Sâm Châu là một người đàn ông tốt, bạn thân cũng hạnh phúc khi sắp được làm vợ người ta. Cô quá cảm tính, nghĩ đến mấy chuyện này vừa cảm động vừa cảm thấy không nỡ, hốc mắt hơi hồng hồng.
“Được rồi, cũng không phải là kết hôn xong không còn được gặp nhau nữa. Cậu vẫn là bạn tốt nhất của tớ.” Cô nhéo nhéo bàn tay của Triệu Mộng Điềm an ủi. “Tối nay qua nhà tớ ngủ đi, hai ta lâu rồi không có tâm sự.”
“Được.”
*
Triệu Mộng Điềm cùng bạn thân thử qua áo cưới, váy dạ tiệc, áo cưới truyền thống lại còn phải thay đổi kiểu trang điểm, kiểu tóc cho từng bộ một. Thử xong toàn bộ cũng đã gần 9 giờ đêm, cô đi theo về nhà Trần Kiêm Gia.
Hai người đều đói bụng đến mức bụng kêu vang, về nhà tùy tiện ăn chút gì đó, tắm rửa xong cô nằm trên giường của Trần Kiêm Gia chơi điện thoại, bên cạnh bạn thân đang gọi điện thoại với vị hôn phu.
Chơi di động một hồi, chẳng biết đến lúc nào, Trần Kiêm Gia tắt điện thoại, nhìn chằm chằm cô với ý đồ không rõ, nhìn chằm chằm đến mức cô có chút run rẩy.
“Sao, sao vậy?”
“Điềm Bảo.” Giọng nói của cô ấy mềm nhẹ, sắc mặt nghiêm túc, “Có phải là cậu thích Tần Dạ không?”
!!!
Câu hỏi này của cô ấy như ném một hòn đá vào trong một mặt hồ tĩnh lặng, mạnh đến mức bọt nước văng khắp nơi. Trong lòng Triệu Mộng Điềm sợ đến choáng váng, lắp bắp nói, “Tớ… Tớ… Không có… Không…”
Trần Kiêm Gia cười gian xảo, nói một cách chắc chắn: “Cậu thích Tần Dạ!” Cô ấy biết rõ bạn thân nhà mình mỗi khi lo lắng hay khẩn trương sẽ bị mắc bệnh cà lăm.
Tình cảm thầm kín nhiều năm bị chọc thủng, hơn nữa lại còn là bạn gái cũa của đối tượng thầm mến, cô có cảm giác xấu hổ muốn chết, mặt vừa đỏ vừa nóng, không dám nhìn cô ấy.
“Có phải cậu yêu đương với Tần Dạ không?” Trần Kiêm Gia lại ép hỏi.
“Không có… Không có.” Cô xấu hổ muốn khóc, “Anh ấy không biết tớ.”
Hả? Trong đầu Trần Kiêm Gia tràn ngập nghi hoặc. Ban đầu cô cũng rất tức giận, không phải tức giận vì bạn thân đến với Tần Dạ, mà tức giận vì bọn họ yêu đương mà lại giấu giếm cô. Đúng vậy!
“Nếu như cậu không yêu đương với anh ta? Vậy thì với ai?”
“Không có yêu đương!” Cô nhỏ giọng giải thích, trong mơ thì không tính, thật sự là không có nói chuyện yêu đương ở hiện thực, cô xem như không có lừa gạt.
Trần Kiêm Gia lại nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng bằng sự thấu hiểu nhiều năm, chọn tin tưởng cô.
Khôi phục lại sự không tin tưởng, “Cậu vậy mà thầm mến Tần Dạ??? Là thật?” Trời ạ, nếu không phải là ngày hôm đó cô chăm sóc Triệu Mộng Điềm khi bị sốt, nghe cô nói mơ, gọi Tần Dạ, cô cũng không dám tin! Cô! Người bạn thân nhất của cô! Lại thầm mến Tần Dạ ngay dưới mí mắt cô! Vậy mà thầm mến rất lâu rồi!
“Hu hu hu, Cỏ Nhỏ à, tớ có lỗi với cậu!” Cô òa khóc lên, tâm sự giấu kín nhiều năm cuối cùng cũng nói ra được. Có trời mới biết cô phải nhẫn nhịn bao lâu, trong lòng có biết bao nhiêu giày vò. “Tớ không phải cố ý, xin lỗi…”
“Không phải, cái này có gì mà phải xin lỗi.” Trần Kiêm Gia không hiểu được suy nghĩ của cô, từ trước đến giờ suy nghĩ của Trần Kiêm Gia cô vẫn luôn cởi mở. Cô liếc mắt, véo hai cái má thịt trái phải của Triệu Mộng Điềm, khi dễ cô, “Thích thì cứ thích đi.”
Hả… Triệu Mộng Điềm kinh ngạc, cậu không ngại sao? Câu hỏi lóe lên trong mắt, cô vẫn cho rằng cô bạn thân sẽ có hoặc ít hoặc nhiều khúc mắt với mấy chuyện này.
Trần Kiêm Gia nhìn ra ý tứ trong mắt cô, tiếp tục liếc trắng mắt, “Cậu là chị em tốt nhất của tớ, đương nhiên là cậu quan trọng hơn. Tần Dạ cũng chẳng quá quan trọng, thích thì theo đuổi đi, nếu đuổi không được bà đây giúp cậu.” Bộ dáng của cô ấy đúng kiểu bạn thân so với trai thì quan trọng hơn.
“Hơn nữa…” Cô ấy lén lút tiến đến bên tai Trần Mộng Điềm, nói như một tên trộm: “Tần Dạ thật ra là người đàn ông cực phẩm hệ cấm dục, có không ít người chỉ muốn ngủ với anh ấy thôi đó! Nếu như cậu có thể bắt lấy anh ấy, tớ còn vui không kịp nữa là. Dù sao thì đời này tớ chưa có cơ hội nếm thử anh ấy, cậu giúp tớ thử một chút cũng được!”
Con quỷ dâm tặc này! Triệu Mộng Điềm bị cái con bé không biết xấu hổ này nói đến mức cảm thấy xấu hổ, mặt mày đỏ bừng. Tần Dạ cũng chẳng phải đồ ăn, gì mà nếm với chả thử! “Không… Không được đâu.” Cô nuốt nước miếng, ở trong mơ cô cũng đã thử qua kích cỡ của Tần Dạ, nếu bình tĩnh mà xem xét thì quả thực là thoải mái, nhưng mà cơ thể nhỏ bé của cô không chịu đựng nổi. Nếu như mà thực sự… quá kích thích rồi, nghĩ cũng không dám nghĩ… chỉ tưởng tượng thôi cô cũng đỏ mặt.
“Ai da, thẹn thùng cái gì!” Trần Kiêm Gia hào phóng nói, “Tớ đã nói rồi, ngoại trừ Tống Sâm Châu thì mấy tên đàn ông khác tùy cậu theo đuổi. Huống chi là bây giờ tớ cùng Tần Dạ chẳng có gì, chỉ qua lại chừng 2 tháng, cũng chỉ nắm tay mà thôi, rất ngây thơ nha. Bây giờ bọn tớ vẫn làm bạn, không liên quan đến vấn đề đạo đức, cậu cứ yên tâm mà theo đuổi, nếu không tớ giúp cậu theo đuổi?”
Triệu Mộng Điềm lắc đầu như trống bổi, quên đi, cô cũng không có dũng khí, chỉ cần nghĩ đến chuyện đứng trước mặt anh, chân của cô liền nhũn ra không dám nói gì, còn đòi theo đuổi người ta, không bằng chết đi cho rồi.
“Cậu là đứa hèn nhát!” Trần Kiêm Gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô.
Sau đó, dưới sự tra khảo của bạn thân, cô kể chuyện thầm mến ra chẳng khác nào đổ đậu, làm cho Trần Kiêm Gia phải thốt lên “Cô gái nhỏ đơn thuần thầm mến lãng tử tình trường” “Nhiều năm mong chàng trai phát hiện” “Cô gái ngốc nghếch của tớ ơi, cậu làm vậy có đáng không hả?” “Tần Dạ tên đàn ông chó má”.
Cuối cùng vỗ đùi mình, “Cậu là một đứa ngốc, nếu cậu thích nói sớm với tớ một chút từ đầu tớ không theo đuổi anh ta. Trai nào có quan trọng bằng tình bạn của chúng ta.” Cô ấy càng nói càng tức, “Cậu biết vì sao bọn tớ chia tay không? Thằng cha kia chê ngực tớ nhỏ. Mẹ nó chứ, bà đây còn chưa dậy thì xong nha! Tớ tức muốn chết!”
Nói xong oán hận trừng mắt nhìn ngực của cô, giọng chua lòm, “Chắc chắn anh ta sẽ rất thích cái kiểu đồi núi trập trùng này của cậu, đàn ông đều là động vật thị giác.” Nói xong đột nhiên tập kích ngực của cô, đáng khinh nói, “Bà đây cũng thích sờ vú bự, bảo bối, để cho tớ sờ sờ cái nào…”
Mắt Triệu Mộng Điềm cảm thấy không ổn, tranh thủ thời gian lấy hai tay che ngực, vừa tránh né, vừa sẵng giọng: “Cái đồ dâm dục, muốn sờ thì sờ ngực cậu đi.”
“Sờ của mình đâu có thoải mái bằng sờ của cậu, bảo bối, đừng thẹn thùng, mau tới đây~”
“Không muốn…. Cứu mạng…”
“Hờ hờ, cậu chạy đâu cho thoát…”
Cuối cùng vẫn bị đè xuống “chà đạp” một trận, nào là đè ép nào là bóp nắn làm cho cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, luôn miệng cầu xin tha thứ. Trần Kiêm Gia dường như đang trả thù chuyện mình thầm mến lại không nói, náo loạn xong một trận, hai người nằm song song trên giường ngẩn người.
Cô bạn thân đột nhiên thở dài, nằm lấy tay cô, “Bảo bối, nói thật đó. Nếu như cậu thích Tần Dạ, thì đi nói cho anh ta biết đi. Đầu tiên làm bạn trước, không thử một chút làm sao biết là có cơ hội hay không chứ.” Con nhỏ bạn thân này thật ngốc, thầm mến lâu như vậy đúng là ngốc quá ngốc mà.
“…” Triệu Mộng Điềm nói đơn giản tiêu chuẩn kén vợ của anh một chút, lắc đầu, “Tớ không xứng với anh ấy.”
Một người là một đứa con của ông trời, một kẻ chỉ là một đứa con gái bình thường, cuộc sống, công việc không hề có chút liên quan, nói không chừng đề tài chung để nói chuyện cũng chẳng có, làm sao dám đi thử. Anh giống như vì sao trên trời, lấp lánh chói mắt, còn cô là một người bình thường có mơ mộng muốn hái sao. Nói đi nói lại tất cả đều chỉ là mơ mộng hão huyền.
“Nhưng mà Tần Dạ thật sự là không tồi nha. Mọi thứ gia thế tướng mạo không tồi, nhân phẩm cũng tốt. Anh ta có nhiều bạn gái như vậy, cho dù chia tay cũng không có ai nói anh ta không tốt cả. Mỗi tội tính tình lạnh nhạt một chút, nhưng nghe đồn là rất hào phóng với phụ nữ, hơn nữa cũng không lăng nhăng.” Cô ấy đếm đếm ngón tay bắt đầu đếm, “Thời đại học bạn gái của anh ta là hoa hậu giảng đường của trường Đại học cách vách, nói muốn ra mắt, anh nện tiền nện tài nguyên để cô ta lên tuyến thứ 2. Ngôi sao đang lên kia quá bận rộn không có thời gian ở cùng anh ta nên chia tay. Sau đó lại đến một nữ tiến sĩ nghiên cứu rùa biển, đầu tư xây phòng thí nghiệm, người ta lại cắm mặt vào thí nghiệm, quên luôn anh ta. Theo như tớ biết thì chỉ có hai người này.” Cô bĩu môi, “Cũng không yêu đương nhiều như tớ nữa.”
…
Đại tiểu thư à, bộ sưu tập bạn trai của cậu chẳng khác nào sưu tập tem, vào thời kỳ điên cuồng mỗi tháng lại đổi một người? Hầu như đều là thích sự mới mẻ. Lúc Tống Sâm Châu biết được phải nói là mặt còn đen hơn đít nồi.
“Bảo bối nhà chúng ta cũng đâu có kém, dáng dấp thanh thuần như vậy, dáng người kích thích đến mức này. Chỉ cần hai cái này thôi cũng đủ để làm cho anh ta điên đảo. Nếu thực sự không qua lại thì ngủ xong với anh ta rồi bỏ.”
!!! Cậu đang truyền thụ kinh nghiệm của tra nữ hay sao???
“Cậu nghĩ thử xem đi, tuổi còn trẻ mà không dám nếm thử, đừng để đến già lại hối hận!” Cô bạn thân lại xúi giục.
“Không được.” Cô từ chối rất kiên quyết. Thất tình trong mơ đã đủ khó chịu rồi, không muốn trải nghiệm một lần nữa ở hiện thực, hơn nữa là với cùng một người.
“Ai…” Trần Kiêm Gia ngồi bên cạnh giọng điệu cực kỳ tiếc nuối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...