Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng


Tuệ Khanh đi đến một sảnh nhỏ nơi hay tụ tập của các sinh viên.

Hành lang này khá tối, được lát tấm thảm đỏ êm ái cùng không gian thoáng đãng, thích hợp cho họ nghỉ ngơi vào giờ trưa.

Dáo dác nhìn một lượt, cô cũng đã xác định được vị trí Tâm Dao đang ngồi một mình.

Cô bỏ qua cơn đau nơi chân và lưng, nhào nhanh tới như một con báo đốm nhắm vào con mồi khiến Tâm Dao giật bắn mình.
Tâm Dao chưa kịp hỏi câu nào thì Tuệ Khanh đã nắm chặt điện thoại một cách căng thẳng, run run đôi tay đưa lên cho bạn mình xem đoạn phim vừa nãy.

Khung cảnh hơi mờ, bị nhiều thứ chắn ngang tầm nhìn nhưng vẫn đủ để người coi thấy được có những nhân vật nào.

Tiếng nói thì thầm, bàn tán dù nhỏ cách mấy thì âm mưu đã không thể che giấu được thêm phút giây nào.
Đúng lúc này, Thuỳ Linh đi lại gần với vẻ bực tức và mệt mỏi, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh hai người: “Điện thoại của chị chẳng biết rơi ở đâu rồi, tìm sáng đến giờ.”

Tuệ Khanh nghe thế thì biết ngay điện thoại của Thuỳ Linh đã rơi vào tay người khác mới đúng, nhìn Tâm Dao một cái như hỏi ý rồi mới đưa đoạn phim cho chị ấy: “Chị xem cái này đi.”
Thuỳ Linh nhíu mày, không biết thứ mà Tuệ Khanh đưa qua có liên quan đến việc của mình hay không, nhưng khi xem hết, chị ấy nở nụ cười tràn đầy sự bực dọc: “Thì ra là do tụi nó bày trò.”
“Chúng ta biết trước kế hoạch của tụi nó mà không cảnh giác được tụi nó có thể làm đến mức độ như thế.” Tuệ Khanh nghiến chặt răng, bùng nổ sự tức giận trong lòng, chỉ muốn xé xác đám người chơi xấu kia.

Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, cô lập tức hỏi: “Giờ hai người tính thế nào? Chúng ta chỉ còn có vài tuần để chuẩn bị.”
Thuỳ Linh định lấy điện thoại ra nhưng sực nhớ bị mất thì càng tức tối hơn: “Cái đám này dám chơi thì tao dám tiếp chiêu.”
Nhìn lửa giận bốc lên hừng hực của Thuỳ Linh, Tuệ Khanh âm thầm nép vào bên người của Tâm Dao.

Cô tức đám người đó nhưng chắc không bằng một góc của chị.

Tâm Dao thấy bạn mình như thế, chỉ biết lắc đầu mà cười bất lực, sau đó lấy ra hộp bánh giò đã mua từ sớm để an ủi.
Tuệ Khanh vừa bắt gặp đồ ăn là sáng mắt, cánh tay đưa ra nhận một cách hí hửng, tuy nhiên hộp bánh giò thơm phức lại bị đẩy ra xa.
“Ơ sao thế?” Tuệ Khanh chừng hững, chớp chớp mắt nhìn Tâm Dao.
“Mày bị sao thế?”
Tâm Dao nhíu mày, nắm lấy cánh tay của Tuệ Khanh khiến cô la lên oai oái.

Thứ Tâm Dao để ý là hai bên cánh tay áo của cô bám đầy bụi bẩn, có vài nơi còn bị quẹt một đường đen ngòm.

Bây giờ để ý kĩ lại, toàn thân của cô không hề thẳng thớm, áo trắng biến thành áo xám.
“À thì…” Tuệ Khanh gãi đầu, đành kể ra ban nãy cô té cầu thang rồi còn chui xuống dưới gầm để lẩn trốn sự dò xét của Mỹ Ngọc.
“Cái con nhỏ này, sao mày không nói?” Tâm Dao tẩn vào đầu của Tuệ Khanh một cái, sau đó lôi cô xềnh xệch như xách một bao gạo.
“Ơ mày dẫn tao đi đâu thế?” Tuệ Khanh kịp thời chụp lấy hộp bánh giò, không đấu lại nổi sức lực cường tráng của Tâm Dao.
“Đi bệnh viện.” Tâm Dao trả lời gãy gọn.
Vài phút sau, mọi người trong trường được dịp chứng kiến cảnh hai cô gái vật lộn với nhau.


Một người liên tục lôi lôi kéo kéo người kia lên xe, còn người kia nhất quyết không chịu đi mà ôm khư khư thân cây với vẻ mặt thừa sống thiếu chết.
Cuối cùng, Tuệ Khanh ngồi trong sảnh bệnh viện với gương mặt không còn gì để mất, nhưng vẫn cầu nguyện để bản thân không gặp phải người không muốn gặp.

Cho tới khi Tâm Dao dẫn một vị bác sĩ tới, cô nghĩ ông trời đúng thật thích trêu người.
Hoài Khang ở trong phòng làm việc, nghe người khác báo lại rằng tiểu thư Tâm Dao lại tới bệnh viện khiến anh thở dài ngán ngẩm.

Thời gian trước, số lần anh gặp đô đốc Vĩ Thành không quá nhiều nhưng cũng không ít hơn so với số lượng bệnh nhân ở đây, vậy mà bây giờ đô đốc dù nằm một chỗ thì anh phải gặp vợ tương lai của tên đó.

Đúng là cặp đôi thích hành hạ người khác.
Hoài Khang đích thân ra tiếp đón với mục đích xem thử Tâm Dao đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng lại nghe được người cần phải chữa trị là cô gái luôn xù lông nhím mỗi khi thấy anh.

Anh nhíu mày, giây sau lại nở nụ cười, vậy là có người để anh giải toả cảm xúc rồi.
Đi theo sau lưng Tâm Dao, không cần phải nói thì Hoài Khang cũng cảm nhận được ánh mắt như dao của Tuệ Khanh dành cho mình.

Chưa gì trong lòng anh đã nổi lên ham muốn trêu chọc.
Tuệ Khanh được đưa vào một căn phòng riêng rất nhanh.


Xung quanh vẫn là màu trắng chủ đạo của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí khiến người khác vừa lo lắng nhưng cũng có cảm giác an tâm.

Cửa sổ được thông mở để làn gió dịu nhẹ có cơ hội luồn lách vào, đem cả hương hoa ngọt tự nhiên giải trừ những tâm trạng uất ức.

Cô dần thả lỏng tinh thần cho tới khi người đàn ông biến thái kia xuất hiện.
Hoài Khang đi vào, cùng các đồ nghề sát trùng và thuốc trên tay.

Anh ngồi xuống trước mặt Tâm Dao, cảm nhận rõ tinh thần thoải mái của cô bất ngờ chuyển sang gượng gạo và cảnh giác.
“Sao lần nào tôi cũng gặp chú vậy? Bệnh viện không còn bác sĩ nào khác à?” Tuệ Khanh phàn nàn, chỉ nghĩ tới cảm giác rát da rát thịt thì đổ mồ hôi lạnh.
“Bây giờ ai ở đây mà thấy em thì cũng kêu tôi thôi, em là dạng bệnh nhân đặc biệt cần bác sĩ đặc biệt để theo dõi.” Hoài Khang đưa tay ra, cầm nhẹ lấy tay của Tuệ Khanh rồi xem xét các vết thương bầm tím, có chỗ rỉ máu trên đó: “Hôm qua vừa gặp em lành lặn, hôm nay đã bầm dập khắp nơi.

Tôi tự hỏi ai có thể chịu được tính tình của em sau này.”
Tuệ Khanh nở nụ cười, nghiến răng đáp trả: “Dù là ai thì cũng không phải là chú.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui