Gặp cậu mới nảy lòng tham

Chu Tuế Tuế về đến nhà, lúc lấy đồ ở trong cặp, mới phát hiện có một chiếc hộp nhỏ màu đỏ được đặt bên trong.
 
Mở ra xem, là một chiếc vòng cổ hình gấu dâu bằng bạc.
 
Cô chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Hứa Cận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Tuế Tuế: Anh nhét món đồ này vào cặp em lúc nào vậy?
 
Hứa Cận: Vừa nãy lúc ăn em.
 
Hứa Cận trả lời trong vài giây
 
Tối nay sau khi anh làm xong, thì về phòng giấu cái gì đó, thì ra là cái này.
 
Chu Tuế Tuế: Hôm nay là ngày gì sao?
 
Hứa Cận: Không có gì đặc biệt để nói, nếu nhất định phải nói, thì cứ coi là kỉ niệm ngày lần đầu chơi dã chiến của chúng ta vậy.
 
Chu Tuế Tuế:...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Tuế Tuế co người trên chiếc ghế chơi game, cầm sợi dây chuyền trong tay xem rất lâu, màn hình máy tính đang phát đoạn video mà cô chưa lồng tiếng.
 
Cô chưa từng nghĩ tới, vì bản thân yêu thầm, làm ra mấy cái video, sau khi bị người ấy nhìn thấy, yêu thầm đột nhiên lại trở thành sự thật. 
 
Lại còn nhận được món quà từ nam chính. 
 
Mọi chuyện rốt cục là diễn ra như thế nào, bản thân cô cũng vô cùng bối rối. Đêm đã khuya, vậy mà Chu Tuế Tuế vẫn còn đang thức để làm video.
 
Điện thoại đột nhiên rung lên, gửi tới một đoạn tin nhắn, số được lưu là: Lục Quyên.

 
Bà mẹ hơn hai năm nay không về nhà, chỉ đến Tết Nguyên Đán mới gọi một cuộc điện thoại cho cô, nói với cô rằng năm nay lại không về đón Tết, thật sự lại gửi cho cô một tin nhắn rồi!
 
Lục Quyên: Tuần sau mẹ về nước, giúp mẹ dọn dẹp phòng một chút. 
 
Chu Tuế Tuế xem đoạn tin nhắn không có tiêu đề kia, không lời hỏi han, chỉ có sự sai bảo lạnh lùng mà cau mày.
 
Cô đã không còn ở phòng bên cạnh gần một năm nay.
 
Còn nhớ lần trước vào đó là khi dọn dẹp đầu năm mới, cô vào thay tấm chắn bụi cho mọi thứ trong phòng, sau đó thì không vào lại nữa. 
 
Khiến cho Hứa Cận lần đầu đến nhà cô đã phải ngủ trên ghế sofa.
 
Đến thứ năm

 
Lục Quyên nói tuần sau về, nhưng không nói là ngày nào của tuần sau.
 
Điện thoại của Chu Tuế Tuế vẫn luôn mở, đợi bốn ngày, cuối cùng vào chiều thứ năm cũng nhận được đoạn tin nhắn thứ hai của Lục Quyên.
 
Cô bị Lục Quyên gọi về mở cửa, vì chìa khóa của Lục Quyên sớm đã không biết làm mất ở đâu rồi. 
 
Chu Tuế Tuế nghĩ rằng chỉ là về mở một cái cửa nên chỉ xin nghỉ học một tiết, sau khi trở về Lục Quyên lại nhất quyết không để cô trở lại trường nữa. 
 
“Về rồi đó à? Mau mở cửa đi thay bộ quần áo, mẹ đưa con đi mua đồ.”
 
Lục Quyên đứng đợi ở cửa nhìn thấy Chu Tuế Tuế trở về, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, không hề có chút xúc động hay vui vẻ khi gặp lại con gái sau một thời gian dài.
 
Vẫn là giống như lúc trước.
 

Chỉ là…
 
“Đi mua đồ? Bây giờ?” Chu Tuế Tuế kinh ngạc nhìn bà ấy: “Nhưng con còn phải trở về lớp học.”
 
“Xin nghỉ.” Lục Quyên vẫn như cũ, không cảm xúc mà nói.
 
Chu Tuế Tuế không biết tại sao Lục Quyên nhất định muốn đưa cô đi mua đồ, có lẽ nào là muốn bù đắp cho cô.
 
Dù sao cô cũng không lay chuyển được, đành đi theo.
 
Hai người bắt Taxi đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố chuyên bán hàng xa xỉ. Lục Quyên đeo giày cao gót đi nhanh hơn Chu Tuế Tuế, khiến cho cô chỉ thể đi theo đằng sau.
 
Lục Quyên đưa cô đi mấy cửa hàng, quần áo, giày, túi xách, còn cả đồ trang sức, tất cả đều mua cho cô rồi. 
 
Từ đầu đến chân đều không tệ.
 
“Con có muốn mua gì không?” Lục Quyên mua xong những món đồ mà bà cho là cần thiết rồi mới quay sang hỏi Chu Tuệ Tuệ.
 
Hai tay Chu Tuệ Tuệ đều xách đầy đồ, trên tay Lục Quyên chỉ xách chiếc túi da của mình nhưng cũng không hề cầm đồ giúp cô ấy.
 
“Không có.”
 
Những đồ trên tay đều là mua cho cô, Chu Tuệ Tuệ cảm thấy bản thân không nên đòi hỏi thêm bất cứ món gì nữa.
 
“Vậy đi thôi.”
 
Nói xong Lục Quyên lại bước lên trước, tao nhã rời khỏi trung tâm thương mại.
 

Nhìn theo bóng lưng của bà, Chu Tuế Tuế luôn cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không thể nói rõ là điểm nào kỳ lạ.
 
Lục Quyên vẫn là Lục Quyên, vẫn là người mẹ vốn có mối quan hệ lạnh nhạt với cô, chỉ có điều lần này trở về cảm giác đã có nhiều tiền hơn so với lần trước. 
 
Mua đồ xong, Chu Tuế Tuế cho rằng Lục Quyên sẽ cùng cô về nhà, nhưng Lục Quyên nhất quyết nói muốn ở khách sạn, không về nhà nữa, bảo cô tự bắt taxi về.
 
Thấy bản thân không dễ gì mới dọn dẹp xong phòng, nào là lau chùi, giặt giũ, còn thay ga trải giường mới cho bà. Tâm trạng Chu Tuế Tuế tệ đi rất nhiều. 
 
“Ầm” Một tiếng liền đóng cửa.
 
Nếu đã không về nhà ở vậy tại sao còn bảo cô dọn dẹp.
 
Tối thứ sáu không cần tự học vào buổi tối, sau khi hết giờ học, Chu Tuế Tuế đều sẽ về nhà cùng Hứa Cận, dạy bù cho anh.
 
Hai người đang định lên tầng thì Lục Quyên lại gọi điện tới.

 
Chu Tuế Tuế bảo Hứa Cận chờ một chút, cô bước lên phía trước hai bước rồi nghe máy. Đầu dây bên kia, Lục Quyên vẫn dùng giọng điệu vô cảm bảo cô ấy về nhà.
 
“Mẹ, tối nay con còn phải học thêm cùng bạn…”

 
“Về đây, mẹ đưa con đi gặp vài người chú.” Đầu dây bên kia chưa đợi cô nói xong đã ngắt lời sau đó tắt máy trước.

 
Hứa Cận nghe thấy Chu Tuế Tuế hét tiếng “mẹ”, anh mới biết người mẹ mà cô hay kể đã trở về rồi: “Mẹ em về nước rồi à?”
 
Chu Tuế Tuế cầm chiếc điện thoại, vẻ mặt khó xử nói: “Ừm, mẹ gọi em về, nói là dẫn em đi gặp mấy người chú, có vẻ như muốn đi ra ngoài ăn.”
 
Kỳ lạ, mẹ cô từ khi nào có anh em vậy nhỉ?
 
Có khi nào chú ấy là bạn trai của mẹ cô ở bên nước ngoài? Bọn họ ăn bữa cơm này chắc không phải vì muốn đính hôn chứ?
 
Vậy cô đúng là nên về nhà một chuyến.
 

“Đi thôi!”
 
Hứa Cận không nói lời nào mà kéo tay cô đi ra ngoài cổng: “Anh đưa em về.”
 
Hai người bắt taxi đến hoa viên Nam Hoa.
 
Ở trong xe, Hứa Cận luôn nắm tay Chu Tuệ Tuệ không buông: “Mẹ em về nước lúc nào thế, lát nữa anh có thể lên nhà chào mẹ em một tiếng được không?”
 
“Hả?” Chu Tuế Tuế có chút ngạc nhiên: “Anh không sợ gặp mẹ em à?”
 
“Tại sao phải sợ? Em cũng gặp qua mẹ anh rồi.” Hứa Cận vẻ mặt đầy tự nhiên.
 
Anh đối với đoạn tình cảm này là thật lòng, dù gì đi nữa, trước sau đều phải gặp mặt, gặp sớm hay gặp muộn chẳng phải đều giống nhau sao?
 
Hơn nữa, anh cũng không muốn giấu diếm đoạn tình cảm này.
 
Chu Tuế Tuế lại không có dũng khí như anh, nói: “Lần sau đi, em nghe điện thoại thấy bà ấy có vẻ đang rất vội, chắc là không có thời gian gặp anh đâu.”
 
Khi Chu Tuế Tuế nói câu này, bất luận là ngữ khí hay biểu cảm đều rất tội lỗi.
 
Hứa Cận đương nhiên nhận ra điều này.
 
Anh không vạch trần mà còn phối hợp với cô: “Đây là em nói đấy nhé, anh nhớ rồi đó, lần sau nếu gặp mẹ em, anh nhất định sẽ đến chào hỏi!”
 
Hứa Cận chỉ là không muốn cô phải chịu thêm áp lực nên mới cố ý đùa với cô vài câu.
 
Bọn họ ai cũng không ngờ tới, câu nói đùa của anh lúc này sẽ thành một lời sự thật.
 
Lúc Hứa Cận thật sự gặp và cùng Lục Quyên chào hỏi lần thứ hai, thì anh đã có một suy nghĩ, anh thà rằng không đi gặp bà còn tốt hơn.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui