“Hôm nào cậu cũng không về nhà như vậy, Hiệu trưởng Bành không quản cậu sao?”
Chu Tuế Tuế vừa bước vào nhà liền cởi hết đồ ở trên người xuống, nằm xuống sofa, nhân tiện phàn nàn về Hứa Cận.
Hứa Cận vốn dĩ còn rất giận nhưng nhìn thấy cô mệt như vậy, anh lại không đành lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau vài lần hít thở sâu, cơn giận trong lòng anh cũng tan biến rồi.
“Tôi làm chút gì đó cho cô ăn nhé, cô có cần đi tắm trước không?” Hứa Cận mua cơm ăn liền, chắc mẩm hôm nay cô đi đường phải đói lắm rồi.
Nhưng anh lại không biết nấu cơm, chỉ đành mua loại cơm ăn liền này.
Ý thức Chu Tuế Tuế đã bắt đầu mơ hồ: “Tôi không đói, tôi đi tắm rồi ngủ luôn đây.”
Ngày mai còn phải đến trường, không còn thời gian nữa rồi.
Chu Tuế Tuế nhấc người dậy nhưng mắt không mở nổi, cô đi như một linh hồn, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Hứa Cận sợ cô không đứng vững nên cứ chờ ở cửa phòng tắm, khoanh tay trước ngực và dựa vào tường nói chuyện với cô, không để cô ngủ quên trong nhà tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Quê cô ở đâu, đến đó như thế nào, ông nội vẫn khỏe chứ?”
Anh nhân cơ hội này nghe ngóng chuyện về gia đình cô, nói không chừng sau này anh cần phải đi đến đó.
Anh hỏi gì thì Chu Tuế Tuế đáp nấy, không chút nghi ngờ: “Vừa hay trong túi tôi có hồng của nhà ông trồng, có cả bánh hồng, cậu đi lấy đi.”
“Được.”
Miệng Hứa Cận tuy đã đồng ý nhưng chân lại không hề động đậy.
Tắm xong, Chu Tuế Tuế đã tỉnh táo hơn nhiều, thậm chí còn có ảo giác sẽ qua được đêm nay, tinh thần phấn chấn bất thường, giống như là uống rượu vậy.
Con người ta khi uống nhiều sẽ dám làm chuyện bình thường không dám làm.
Tuy cô không uống, nhưng vừa mới bước ra cô đã ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên rồi làm nũng: “Giúp tôi sấy tóc đi.”
Nếu là ngày thường, dù có bị đánh chết cô cũng không dám nói với anh như vậy.
Hứa Cận lặng người một lúc, dường như anh cũng rất bất ngờ.
Có điều, anh rất vui lòng đồng ý: “Được.”
Chu Tuế Tuế ngoan ngoãn ngồi trên sofa, Hứa Cận lấy máy sấy tóc đứng trước mặt cô, giúp cô sấy tóc rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh giúp người khác sấy tóc, bình thường đến tóc của mình anh cũng lười sấy, cô ấy là ngoại lệ của anh.
Cách anh nghịch tóc cô thật thoải mái, tinh thần hưng phấn của Chu Tuế Tuế đều bị anh xua tan, đầu mềm như bông không ngừng dựa vào anh.
“Chu Tuế Tuế, cô đừng có mà ngủ đấy, chút nữa tôi còn muốn...” Hứa Cận p nuốt yết hầu, không nói tiếp vế sau.
Mấy ngày rồi chưa gặp cô, anh không biết mình nhớ cô đến nhường nào.
Chu Tuế Tuế không lên tiếng.
Một lát sau, Hứa Cận tắt máy sấy, phòng khách bỗng trở nên yên ắng: “Sấy xong rồi.”
Hứa Cận đặt máy sấy xuống, vỗ nhẹ vai cô thì mới thấy cô dựa vào người anh ngủ thiếp đi rồi.
Bến xe vào những ngày lễ khiến cho người ta rất mệt, quả thực thể lực của Chu Tuế Tuế không được tốt.
“Cô…” Hứa Cận muốn tố cáo, lời nói đến miệng rồi nhưng anh lại nuốt xuống, biến thành tiếng thở dài bất lực.
Bạn gái của người ta đều như thế này sao?
Không còn cách nào, Hứa Cận bế cô lên giường, mở điều hòa trong phòng, đắp chăn mỏng cho cô rồi mới vào phòng tắm nước lạnh.
Đến khi anh tắm xong và nằm bên cạnh cô thì đã là 5 giờ hơn, còn một tiếng rưỡi nữa là họ phải dậy để đi đến trường.
Thời gian ngắn như vậy, Hứa Cận có kìm nén đến chết cũng không thể đánh thức Chu Tuế Tuế đang trong giấc mộng.
Ngày hôm sau.
Lúc ăn sáng cùng với Hứa Cận ở dưới lầu, Chu Tuế Tuế luôn cúi đầu, ngại đến mức không dám nhìn vào mắt Hứa Cận.
Ánh mắt anh ai oán quá!
Có điều may là khi ăn xong bữa sáng, họ liền tách nhau ra.
Cô đi đến trường, anh về nhà lấy cặp, thay đồng phục, sau đó đến muộn một cách thản nhiên!
Sau kì nghỉ, có rất nhiều bài kiểm tra, Chu Tuế Tuế nằm bò ra bàn, che lại má phải, chỉ trong 10 phút giữa các tiết học, cô đã bị choáng ngợp bởi năm, sáu xấp bài kiểm tra đặt trên bàn.
Răng đau quá…
Từ Trung thu đến nay, răng khôn bên má phải của cô cứ đau dữ dội, lẽ nào là vì đi đường mệt quá, cộng thêm ăn nhiều đồ ngon của ông nên cô mới bị nhiệt.
Răng Chu Tuế Tuế đau đến khó chịu, hại cô không thể chú tâm học, liên tục dội nước lạnh lên người.
Hôm nay Hứa Cận gửi cho Chu Tuế Tuế rất nhiều tin nhắn, một tin cô cũng không trả lời, anh giận đến mức lên lớp tìm gặp cô.
Anh xông vào phòng học, trước mặt mọi người, gỡ xấp bài kiểm tra trước mặt Chu Tuế Tuế ra, vẻ mặt ủ rũ hỏi cô: "Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi!"
Tối qua cô không trả lời tin nhắn của anh, anh còn chưa tính toán với cô, hôm nay cô lại không trả lời.
Ý gì đây?!
Hôm qua Chu Tuế Tuế không ngủ đủ giấc, răng lại đau nên hôm nay cô hoàn toàn không có tinh thần, việc Hứa Cận đến tìm cô có bị người khác bàn tán hay không cô cũng không quan tâm nữa.
“Tôi không bật điện thoại.” Cô giơ điện thoại lên bấm, màn hình không có phản ứng gì.
Trước đây cô có bật điện thoại bởi giáo viên thỉnh thoảng tìm cô đến phòng làm việc bảo cô đăng kí cuộc thi gì đó.
Nhưng hôm nay cô tắt máy là vì dạo gần đây có quá nhiều tin nhắn và cuộc gọi quấy rối, xem những tin nhắn thô tục ảnh hưởng đến tâm trạng của cô nên cô đành tắt máy.
Các video có ảnh hưởng tới cô, dường như còn ảnh hưởng nặng hơn những gì mà cô ấy tưởng tượng.
“Sao cô cứ ôm mặt vậy?”
Hứa Cận không hỏi thêm về việc cô tắt điện thoại, học sinh ngoan có lẽ đều tắt máy trong giờ học, điều anh quan tâm hơn cả là hành động kỳ lạ của cô.
Ngữ khí anh hiện rõ sự quan tâm khiến cho bạn học hóng hớt xung quanh bàn tán sôi nổi, đều đoán già đoán non quan hệ của hai người.
“Trước đây họ có quen nhau sao? Từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy rồi?”
“Chẳng lẽ vì video kia sao? Bọn họ không ở bên nhau thật rồi đấy chứ!”
Bọn họ lén bàn tán sau lưng người khác mà còn không biết che giấu, đứng trước mặt hai người họ lớn tiếng như vậy mà được sao?
“Bị nhiệt, đau răng.”
Chu Tuế Tuế buồn bực nói ra bốn chữ, sau đó đổi bên, tiếp tục nằm bò ra bàn.
Đúng lúc này thì tiếng chuông vào lớp vang lên, Hứa Cận nhìn giáo viên đã vào lớp trước, nói thêm một câu rồi đi ra ngoài.
“Buổi trưa sau khi tan học đứng đợi tôi ở cổng sau trường.”
Cổng sau trường buổi trưa.
Hứa Cận vội vã bước ra từ cửa sau, theo sau là vài học sinh kém có quan hệ tốt với anh.
“Anh Cận, anh đi vội như vậy làm gì, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn, ăn xong thì làm trận bóng, em đem bóng ra rồi.” Phì Tử ôm bóng trong tay, khoác vai Hứa Cận.
Nhưng bây giờ Hứa Cận không rảnh đếm xỉa tới bọn họ, ngoảnh lại hỏi vài người: “Bọn mày biết cổng sau trường có chỗ nào bán trà lạnh không? Loại giảm nhiệt ý.”
“Anh Hứa bị nhiệt sao?”
“Không phải tao, nhanh nói xem có hay không!” Hứa Cận sốt ruột giục một tiếng.
Nghe nói trà thảo mộc đắng nguyên vị có tác dụng hạ nhiệt, anh muốn mua một cốc cho Chu Tuế Tuế thử, nếu không được, buổi tối sau khi tan học sẽ đưa cô đi bệnh viện.
“Trong hẻm có một tiệm bán.”
Phì Tử chỉ vào một hẻm nhỏ trong phố ăn vặt, tiếp tục nói: “Có điều anh Hứa, trà lạnh đó rất đắng, lần trước em còn phải nôn ra, nếu như anh muốn uống thì phải chuẩn bị sẵn đường trước nếu không hôm nay anh sẽ không nuốt nổi cơm đâu.”
Hứa Cận nghe nói trong hẻm nhỏ có bán liền bỏ lại những người này mà đi mua luôn, không thèm nghe mấy lời vô nghĩa của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...