Gặp cậu mới nảy lòng tham

Cuối tháng chín, thời tiết bất chợt thay đổi.
 
Tiết học trước trời vẫn nắng chang chang, nóng đến không thở nổi, đến tiết sau, thi thoảng lại có một trận mưa hòa cùng ánh nắng rực rỡ, đem bầu trời và mặt đất gột rửa lại một lần.
 
Khó lắm mới nhìn thấy cầu vồng một cách rõ ràng như vậy ở trong thành phố.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tan học, tất cả mọi người đều bon chen trên hành lang, đối diện với cầu vồng, tìm một góc chụp đẹp nhất để chụp ảnh.
 
Chu Tuế Tuế không rời khỏi chỗ ngồi của mình, cũng không đi ngắm cầu vồng.
 
Cô lại càng thích màu đỏ của sân thể dục ướt đẫm ngoài cửa sổ kia hơn.
 
Kính trên cửa sổ lưu lại những dấu nước mưa quanh co, mở ra, cả thế giới phút chốc trở nên thư thái.
 

Chu Tuế Tuế bất giác lấy điện thoại ra, cây bút trên tay vẫn chưa kịp bỏ xuống, cô ngó đầu ra, ngửa mặt nhìn lên bầu trời trong veo, sau đó chụp ảnh.
 
Tầng dưới, đường hành lang bị chiếm, Hứa Cận chỉ đành đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía sân thể dục không một bóng người.
 
Đang nhìn đến thất thần, có thứ gì đó chợt rơi qua trước mắt, anh không chần chừ chút nào, vừa giơ tay ra thì bắt được, đến mắt còn không chớp lấy một cái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là một cây bút màu xanh dương.
 
Ngẩng đầu lên, chủ nhân của cây bút vẫn chưa phát hiện bút của mình đã bị rơi rồi, vẫn đang đắm chìm trong việc chụp ảnh.
 
Hứa Cận cũng lấy điện thoại ra, anh không chụp bầu trời hay sân tập, mà chụp lại cái đầu đang ngó ra cửa sổ ở tầng trên.
 
Trong ảnh, bức tường gạch màu vàng nhạt của trường cùng bầu trời xanh thẳm chiếm một nửa bức ảnh, ở giữa còn có một cô gái tóc buộc đuôi ngựa, ngó đầu ra bên ngoài.
 
Hứa Cận vừa chụp được, Chu Tuế Tuế cũng vừa chụp xong.
 
Lúc cúi đầu lướt xem những tấm ảnh vừa chụp, lại nhìn thấy ở cửa sổ tầng dưới, Hứa Cận ngó ra cười với cô, tay lắc lắc cây bút của cô.
 
Chu Tuế Tuế không nói gì, giả bộ giơ nắm đấm về phía anh, sau đó tức giận đóng cửa sổ lại, mất tích trước cửa sổ.
 
Bản thân cô cũng không biết mình đang giận cái gì.
 
Là đang giận hôm đó bị anh chiếm hời, hay là giống như dòng bình luận bị đẩy lên trên đứng đầu kia, ham muốn không được đáp ứng!
 
Tóm lại, đã mấy ngày cô không nói chuyện với anh rồi, nhưng không giống như mọi lần, dõi theo anh khắp nơi xem hôm nay anh lại làm những gì.
 

Lịch học của lớp mười hai xếp rất dày, trong khoảng thời gian căng thẳng này, Chu Tuế Tuế còn phải tranh thủ thời gian đi tham gia cuộc thi.
 
May là ngoài cuộc thi Olympic toán lần trước ra, những cuộc thi khác đều tổ chức ở trong trường hoặc trong thành phố, cô xin nghỉ hai tiếng là có thể kịp đi thi.
 
Nhà trường rất hài lòng với kết quả cuộc thi, còn cô chẳng có cảm giác gì đặc biệt cả, chỉ là làm nhiều hơn một tập đề mà thôi.
 
Phòng làm việc của tổ lớp cuối cấp.
 
Kết quả cuộc thi tiếng anh đã có, giáo viên tiếng anh của cô gọi cô đến, đem chứng nhận đưa cho cô, tiện thể giải thích những câu sai cho cô.
 
"Hiệu trưởng Bành, cô cũng ở đây à."
 
Giáo viên chủ nhiệm của lớp số 9 nghiêng đầu vào, nhìn thấy hiệu trưởng Bành đang dặn dò gì đó, bèn hỏi: "Chiều nay Hứa Cận không lên lớp, nãy tôi có gọi điện thoại cho em ấy, em ấy nói sốt cao rồi, chuyện này hiệu trưởng Bành cô có biết không?"
 
Bành Lị nghe vậy hơi sửng sốt, chần chừ nói: "Hồi chiều tôi ra khỏi nhà đến trường học, hình như thằng bé vẫn ở nhà."
 
"Vậy cô có cần về xem một chút không, tôi nghe giọng có vẻ ốm thật rồi." Chủ nhiệm lớp số chín ngồi xuống, quan tâm nói.
 

Sau khi Chu Tuế Tuế nghe thấy cái tên Hứa Cận, sự chú ý cũng bị phân tán, ánh mắt luôn nhìn trộm về phía hiệu trưởng Bành.
 
Có thể nhìn ra, ít nhiều gì bà có chút lo lắng, nhưng nhìn lúc nhìn đồng hồ trên tay xong, chút lo lắng đó cũng biến mất.
 
"Không sao, thanh niên trai tráng, ngủ một lát là khỏe ngay, lát nữa tôi còn phải đi họp bên văn phòng tỉnh, lát tôi gọi điện thoại hỏi thăm là được."
 
Sau đó hai người tán dóc vài câu, chuyện Hứa Cận ốm đã bị quên lãng.
 
Sau khi Chu Tuế Tuế ra khỏi phòng làm việc, chạy chậm về lớp học nốt tiết cuối cùng của buổi chiều.
 
Tiết học này, trước giờ Chu Tuế Tuế chưa từng mất tập trung như vậy.
 
Vừa hết tiết, cô đã nhắn tin cho Hứa Cận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui