Chu Tuế Tuế nghiêng đầu, cô chỉ tay ý nói vẫn còn có người ở ngoài đó.
Hứa Cận không quan tâm bên ngoài có người hay không, anh gỡ tay cô ra để cô có thể thở được.
Hai người chưa thả lỏng được chút nào, thì một tràng văng tục từ xa truyền tới, tiếng bước chân ngày càng gần: “Tìm tiếp đi, nếu mà không thấy thì chặn ở nhà nó!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Cận nghe thấy tiếng động, nhanh tay tắt đèn, không để chút ánh sáng nào lọt ra ngoài.
Xung quanh lại chìm vào bóng tối.
“Sao cô lại vào đây?”
Tiếng bước chân bên ngoài mới rời khỏi, Hứa Cận thấp giọng hỏi cô.
“Tôi đến cứu cậu.”
Ỷ anh không nhìn thấy gì, Chu Tuế Tuế nói năng tùy ý hơn.
“Hửm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu có một mình mà bọn họ tận mấy người, lỡ cậu bị đánh đến không ngóc đầu lên được thì sẽ không có ai đưa cậu đi bệnh viện, nên tôi mới tới cứu cậu.”
“Cô xem thường tôi?”
“Ờm…” Chu Tuế Tuế cố ý kéo dài giọng, nửa đùa nửa thật nói: “Cậu rất giỏi mà.”
Nghe thấy câu này, Hứa Cận sửng sốt, sau đó khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, ánh mắt hạ xuống tràn đầy dịu dàng, đắc ý.
Bốn chữ này, là những lời khen của con gái mà tất cả chàng trai mười bảy mười tám tuổi, tràn đầy sức sống đều muốn nghe.
Trong vô thức, anh cúi đầu, trong bóng tối, lần theo tiếng hơi thở của cô, không chút sai sót nào hôn lên môi cô.
Đột nhiên thân mật như này, khiến cho Chu Tuế Tuế sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chỉ cảm thấy, nơi mà bị anh ấy chạm vào, có một luồng điện nhẹ chạy qua, trên mặt, vành tai, sau lưng ớn lạnh, rồi từ từ trở nên tê dại, khiến cô không thể nào đứng vững.
Hứa Cận cũng nghệch ra, nhanh chóng buông cô ra.
Nhưng anh chưa đứng thẳng người, vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu như đang đợi một cái tát từ cô.
Nhưng đợi một hồi lâu, trừ hai tiếng thở hổn hển ra thì không còn bất cứ tiếng động nào.
Hứa Cận cuối cùng cũng đứng thẳng, hắng giọng nói: “Cô có đem theo chứng minh thư không? Thuê giúp tôi một phòng khách sạn.”
“Hả?” Chu Tuế Tuế bị dọa sợ
Tốc độ này cũng thật nhanh quá?!
“Mấy người đó chặn ở nhà rồi, tôi không thể về được.” Hứa Cận chậm rãi giải thích.
“Ồ.” Chu Tuế Tuế dường như có chút thất vọng, “Cậu không đem theo chứng minh thư à?”
“Ai đi đánh nhau lại cầm theo thứ đó không?”
“Vậy cậu không tới nhà bạn được sao?”
“Cô nghĩ thử nếu như cha mẹ nó thấy thì có vui vẻ không?”
Anh vốn là học sinh cá biệt có tiếng trong trường, những phụ huynh đó chỉ mong con cái mình tránh anh càng xa càng tốt.
Cuối cùng, Chu Tuế Tuế đành cùng anh đi tìm khách sạn.
Hai người đến trước cửa một khách sạn trông có vẻ ổn gần đó, còn chưa đi vào thì đã thấy vài người mặc đồ cảnh sát đứng ở quầy lễ tân.
Có vẻ khách sạn này bị công an kiểm tra rồi.
Hai người đành từ bỏ, tiếp tục đi kiếm khách sạn khác.
Nhưng vận may của hai người thật sự không tốt, mấy cái khách sạn liên tiếp, nếu không phải là hết phòng thì cũng là cảnh sát đang kiểm tra, trên đường lâu lâu còn có tiếng còi của xe cảnh sát.
“Đêm nay chắc không phải là kiểm tra toàn thành phố chứ? Nếu mà như vậy, cậu không có chứng minh thư, thuê phòng cho cậu cũng vô dụng.”
Lại lần nữa gặp người mặc đồ cảnh sát ở khách sạn, Chu Tuế Tuế từ bỏ.
Hứa Cận thản nhiên đi theo sau cô, đột nhiên nói: “Nhà cô có ai ở nhà không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...