Gặp Anh Trong Chiều Mưa
Đang say giấc nồng thì điện thoại reo. Không biết tên điên nào lại cả gan phá đám giấc ngủ trưa kiêm ngủ chiều của tôi.
- Alo - tôi chẳng thèm nhìn xem ai gọi, trả lời điện thoại với cái giọng ngái ngủ.
- Giờ này mà còn ngủ được à? Lên facebook xem cậu đã gây ra việc gì!
Cái tên đáng ghét Hoàng Vũ này. Sau khi xổ một tràng thì cúp máy luôn. Đồ thần kinh. Từ khi nghe thấy cái chất giọng oang oác như vịt đực của cậu ta thì tôi tỉnh cả ngủ. Lọ mọ vào facebook xem xem cái chuyện động trời mà cái tên kia nói là gì. Đập vào mắt tôi ở trang chủ là...
Moon Confession:
#6341: Thật không ngờ Hoàng Vũ 10 toán là dân gay nha. Hôm nay nghe tụi nó kể mình còn tưởng tin vịt. Nhưng thấy bảo chính chị họ cậu ta đã khẳng định như vậy. Thật ra mình cũng thích cậu ta nhưng mà rất tiêc "em và anh ở hai thế giới". Thời nay trai đẹp đã hiếm, chúng nó lại còn yêu nhau T_T
356 likes và 482 ment. Giờ thì đã hiểu tại sao, chẳng trách. Có khi mai cậu ta sẽ được gắn với cái tên Vũ gay cũng nên. Không biết lúc đấy nhìn mặt cậu ta trông như thế nào nhỉ? Trí tưởng tượng phong phú của tôi dư sức để tưởng tượng ra. Mà cũng tại cậu ta mà tôi mất đi giấc ngủ vàng ngọc. Bây giờ thì làm gì nhỉ? Hay là... Hà hà hà...
Vụ cá cược chỉ có thời hạn hết ngày mai, tôi phải lợi dụng để hành hạ tên đó mới được. Nói là làm, tôi gọi điện cho hắn đến đón. Hắn vẫn có vẻ tức cái vụ confession kia nhưng mà cá cược là cá cược. Chờ 15' thì hắn đến cổng, trưng ra cái bản mặt khó ưa tỏ vẻ lạnh lùng boy.
- Vẫn giận à?
-....
- Sáng nay tôi xin lỗi rồi cơ mà?
-....
- Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi mà! Cười cái coi. Cậu cười nhìn đẹp trai hơn đấy! Thật! - tôi gật gật khẳng định chắc nịch. Sắp mắc bẫy rồi em ơi.
- Lằng nhằng quá đấy! Lên xe - á à, lại còn dám ra lệnh cho chị nữa hả. Đợi đấy! - Đi đâu?
- Hà Nội 36 phố phường.
- Gì cơ?? Là sao?
- Rủ nhau chơi khắp Long Thành. Ba mươi sáu phố rành chẳng sai. Hàng Bồ, Hàng Bạc, Hàng Gai... Bắt đầu từ Hàng Bồ. Đi thôi!!!
Cậu ta chẳng nói năng gì nữa an phận chở tôi đi. Ngồi sau xe đạp ngắm đường phố đúng là thích mà. Tôi cứ thao thao bất tuyệt léo nhéo bên tai cậu ta đủ thứ. Nhưng mà thích của tôi cũng chỉ đến .......... Là chán.
- Thôi về đi!
- ... - cậu ta còn chẳng thèm trả lời tôi. Cũng phải, hơi sức đâu mà nói nữa. Cậu ta cứ im im thế mãi mà tính tôi rất ghét kiểu im lặng là vàng.
- Sao thế? Vui mà! - tôi giả ngu hỏi đểu chọc tức hắn tí.
- Chắc vui.
- Nàyyy. Con trai mà hay dỗi thế? - tôi giật vạt áo hắn.
- Nói ít thôi! Đã phải chở cậu lại phải nghe cậu lảm nhảm suốt chiều hôm nay tôi không còn sức mà cãi nhau nữa đâu.
- Con trai gì mà đã mới thế thôi đã... Hay là... Cậu không phải...
Cậu ta phanh xe cái kít làm tôi đập mặt vào lưng cậu ta. Cậu ta quay lại, mặt không cảm xúc:
- Xuống xe đi.
- Hả? Gì cơ - tên này định phản à.
- 17h01' hết thời hạn trong ngày.
Phải rồi. Nhưng mà sao cái tên này nhẫn tẫm vậy? Còn cách nhà tôi tận gần 500m nữa, xui xẻo. Đành lóc cóc cuốc bộ về thôi. Tên đáng ghét. Đi được chục mét thì bỗng hắn đỗ xe ngay trước mặt tôi.
- Này. Lên xe tôi chở về. - tên này lại âm mưu gì à? Sao thay đổi nhanh thế?
-... - tôi vẫn đi. Có khi hắn có âm mưu gì đó cũng nên.
- Tôi nói thật đấy. Mà cậu không cần thì thôi vậy.
Tôi quay phắt lại nhảy lên xe hắn luôn. Sĩ diện tí thôi chứ tôi cũng đâu có ngu mà không đi.
- Hề hề. Có cần chứ. - Cậu ta bắt đầu đạp xe. Tôi tò mò - Sao hôm nay tốt vậy?
- Tôi lúc nào chả tốt. Đâu có độc ác như cậu. Suốt ngày bày trò hành hạ người khác.
- Cậu nói oan cho tôi quá cơ. Tôi đâu có làm thế bao giờ.
- Chịu cậu luôn rồi. Mà anh trai tôi sắp đi du học. - cậu ta đột nhiên chuyển chủ đề?
- Thế á? Thích thật đấy!
- Cậu không buồn à? - Hoàng Vũ dừng xe quay lại nhìn tôi ngạc nhiên, cũng vừa lúc đến cổng nhà tôi.
- Buồn á? Tôi cũng chẳng biết nữa. - ừ nhỉ? Sao tôi không buồn? Chỉ có chút nuối tiếc thôi, ngưỡng mộ thôi.
- Di! Bạn đến chơi sao không mời vào nhà? - mẹ mới đi đâu về, mở cổng - Vào nhà chơi đi cháu.
- Không cần đâu mẹ. Cậu ấy..
- Vâng ạ. - tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy cậu ta đáp rồi dắt xe vào sân.
Tên này mặt cũng dày thật đấy. Tôi đã muốn đuổi mà không biết ý. Hừ. Mẹ tôi có vẻ quí cậu ta, khen cậu ta suốt. Giả tạo hết sức, cái tên giả nai này. Mẹ tôi còn mời cậu ta ở nhà ăn cơm nhưng mà tôi kiên quyết phản đối. Chắc do mặt chưa đủ dày nên thấy tôi như thế, cậu ta cũng từ chối. May thật! Cậu ta mà gặp thằng Gia Bảo thì bao nhiêu coi như tật xấu của tôi nó tuôn ra bằng hết. Cả bữa tối mẹ tôi cứ thao thao bất tuyệt mãi về cái tên kia.
- Di, mẹ thấy thằng nhóc đó được đấy. Đẹp trai, lễ phép, khéo nói chuyện,.... Mẹ duyệt.
- Con đã nói rồi. Con với cậu ta không có gì hết!!
- Mẹ phân biệt đối xử con với chị Di thế? - thằng Bảo bức xúc.
- Con lo mà học đi. Đừng có thắc mắc nhiều. - nói xong mẹ quay sang tôi - Băng Di, lúc trước mẹ đi xem bói, thầy bảo là con gặp trắc trở trong đường tình duyên, rất khó lấy chồng. Mẹ là mẹ lo lắm. May bây giờ con có cái cậu... cái gì Vũ ý nhỉ?...
- Hoàng Vũ - tôi chán nản đáp.
- Ờ ờ đúng rồi. Hoàng Vũ. Mẹ thấy cậu ta rất được. Con...
- Con còn nhỏ mà! Người khác thì cấm con cái yêu sớm. Sao mẹ kỳ thế?
- Chị nhầm rồi. Mẹ chỉ thiên vị mỗi chị thôi. Em mẹ có thế đâu. - thằng Bảo ghen ăn tức ở.
Hôm nay có cả đống bài tập về nhà. Học xong tôi định đi ngủ nhưng cuối cùng lại "vắt tay lên chán suy ngẫm sự đời". Nghĩ lại thì cái tên Hoàng Vũ cũng không đến nỗi đáng ghét như tôi tưởng. Cậu ta cũng tốt đấy chứ! Mà sao tự dưng lại nghĩ đến hắn cơ chứ? Mình dạo này bị điên hay sao ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...