Mơ hồ tỉnh lại, đầu óc vẫn còn lâng lâng chưa tỉnh táo hẳn, Sở Nghinh cũng không biết mình đang ở đâu nữa, chỉ thấy trước mắt là một màu trắng quen thuộc đến ám ảnh, chẳng lẽ cô thực sự đã lên thiên đường rồi sao? Ký ức sau cùng còn sót lại của cô chính là cơn đau quằn quại xé ruột xé gan, không phải là sau khi uống thuốc phá thai vào không chỉ là mất cái thai mà ngay cả cô cũng không sống nổi nữa hay không.
Vì mới tỉnh lại, động thái đầu tiên chắc chắn là muốn đưa tay lên xoa đầu còn đau nhức, và Sở Nghinh cũng không phải ngoại lệ.
Cảm giác toàn thân đều đau đến mềm nhũn, đầu cũng như muốn nứt làm đôi, nên mới định cử động tay để xoa dịu thái dương.
Nhưng cô lại bị dọa cho một phen hoảng hồn, vì hai tay đều không thể cử động được, nói chính xác hơn thì chính là đã bị cố định ở một chỗ.
Vừa nãy nếu chỉ mới mơ hồ tỉnh thì lúc này cô đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, dần dần ý thức được hai tay mình đang bị khóa chặt trên đầu giường, mà vật khóa hai cổ tay ra hai bên chính là hai chiếc còng sắt.
- Tỉnh rồi?
Thấy Sở Nghinh nằm trên giường vừa mới tỉnh lại đã vội vàng giãy giụa để thoát khỏi khóa sắt, người đàn ông nhàn nhạt cất lời.
Nghe thấy có người vừa mới nói chuyện với mình, Sở Nghinh mới hốt hoảng mà đưa mắt tìm kiếm một vòng, tầm mắt rất nhanh đã dừng lại trên mặt người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân với chiếc tablet trên tay, hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt về phía cô một cái nữa.
- Ân Viêm? Anh làm gì tôi vậy hả?
Xác nhận được người làm ra chuyện này chính là Ân Viêm, Sở Nghinh không hẹn liền kích động, hai tay dù có cố gắng dùng sức giật mạnh thế nào cũng không thể thoát được, cô nhanh chóng thử cự quậy hai chân.
Thật không ngờ là đến cả hai chân cũng không thể nào cử động được, cũng bị khóa chặt vào chân giường bằng còng sắt.
Hai chân bị trói lại gần nhau, hai tay thì bị tách ra hai bên đỉnh đầu, cô bị trói thành hình chữ Y ở giữa giường.
- Ân Viêm, anh điên rồi hả? Anh trói tôi làm gì?
Không thể giãy thoát khỏi mấy chiếc còng sắt do Ân Viêm ban tặng, Sở Nghinh càng tức giận hơn nữa, hét loạn lên chỉ muốn hắn sẽ thả mình ra.
- Anh điên đủ chưa? Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!
Người đàn ông nếu không bị điếc thì chắc chắn sẽ nghe được những lời mắng chửi kêu gào của Sở Nghinh, thế nhưng hắn vẫn bình thản như cũ mà tiếp tục làm việc của mình, trông vẻ ngoài thì giống như đã hoàn toàn ngó lơ cô rồi.
- Vừa tỉnh lại đã náo loạn muốn tôi cởi trói cho em, không biết có phải lại định giở trò gì sau lưng tôi không đây?
Giọng hắn chầm chậm theo một tiết tấu âm điệu vừa lạnh nhạt vừa xa cách, còn có thêm một chút gì đó là ý tứ cảnh cáo nhắc nhở.
Sở Nghinh nằm trên giường vốn đang liều mạng mà giãy giụa, nhưng khi nghe hắn hỏi một câu như vậy thì cô đột nhiên khựng lại mất vài giây để nhìn hắn, cũng là đợi xem thử hắn lại định luận tội cô thế nào nữa.
Vừa đúng lúc có thể tạm bình tĩnh mấy giây, để cô thử nhìn lại rốt cuộc mình đang ở đâu, lúc nãy vì quá hoảng loạn khi phát hiện ra mình bị tên nam nhân biến thái kia trói chặt trên giường mà cô lại không nhận ra đây không phải bệnh viện nữa, mà đây chính là phòng của cô và hắn ở Đế Cư, hắn đưa cô về Đế Cư rồi, không chỉ vậy mà lần này hắn không để cô ở một phòng riêng bắt cô phải chịu đủ mọi thể loại tra tấn nữa mà đem cô đến căn phòng này, căn phòng này trên danh nghĩa chính là phòng của hai vợ chồng hắn và cô, nhưng thực tế thì chỉ là phòng của hắn từ trước đến giờ, mà cô thì chỉ vào đây đúng đêm tân hôn của hai người thôi.
Nhận ra một điểm bất thường, đáy mắt của Sở Nghinh lại thêm một tầng cảnh giác, nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn luôn duy trì tư thế bắt chéo chân với chiếc tablet trong tay ngay trước mắt, không dời dù chỉ một giây.
Hắn trói cô như vậy, lại còn ở trong phòng của hắn nữa, rốt cuộc là muốn làm gì nữa đây?
- Ân Viêm, anh mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Rốt cuộc anh lại muốn làm gì nữa hả?
Ân Viêm đột nhiên bật cười, tạm dời mắt khỏi màn hình tablet để nhìn sang phía cô, đáy mắt hiện lên một tia châm chọc, nhưng nụ cười nguy hiểm của hắn lại nói cho cô biết hắn đang có bao nhiêu sự phẫn nộ chất đầy trong lồng ngực rồi.
- Tôi muốn làm gì? Câu này lẽ ra nên là tôi hỏi em mới đúng.
Tiểu Nghinh, tôi thực sự muốn hỏi em rốt cuộc em đã làm gì với đứa bé trong bụng kia đấy.
Chuyện quan trọng nhất đây mà suýt nữa thì Sở Nghinh đã quên mất, cho nên khi vừa mới nghe Ân Viêm nhắc đến, cô mới hoảng hồn muốn tự cảm nhận xem thử cơ thể mình có gì thay đổi hay không.
Không cần đợi cô tiếp tục la lối, Ân Viêm cứ thế mà nói tiếp, giọng nhàn nhạt mang theo cả một chuỗi chết chóc lạnh thấu xương.
- Sao nào? Có phải em đang rất muốn biết kế hoạch của mình có thành công hay không? Đáng tiếc, tiểu Nghinh, tôi phải nói với em, em không giết được nó, cho nên hiện giờ nó vẫn đang phát triển rất khỏe mạnh trong bụng em đấy.
Nghe Ân Viêm cung cấp phần thông tin quan trọng nhất này, Sở Nghinh cảm giác như có một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu mình vậy.
Cô không thể tin nổi vào tai mình, mà đúng hơn hết là không muốn tin, cô đã liều mạng đi một bước lớn như vậy, kết quả thì sao? Kết quả lại là cô không bỏ được thứ tạp chủng này ư? Haha! Đúng là nực cười mà.
- Là anh? Là anh đúng không? Là anh ngăn cản tôi đúng không?
Nhìn Sở Nghinh thống khổ gào thét, trong lòng Ân Viêm lại dấy lên một chuỗi cảm xúc khó lòng diễn tả được, lẽ ra hắn nên cảm thấy hài lòng với biểu cảm này của cô, nhưng không hiểu tại sao hắn lại thấy khó chịu nhiều hơn hết.
Hắn nhếch môi cười nhạt, tao nhã đặt chiếc tablet lên bàn để đứng lên, vừa bước tới giường vừa nói.
- Tôi chỉ mới rời đi mấy ngày mà em đã lén lút sau lưng tôi dở trò rồi.
Tiểu Nghinh, chẳng phải tôi đã từng cảnh cáo em rồi ư? Tốt nhất đừng nghĩ đến việc chống đối tôi.
Vừa nói dứt câu thì bước chân của hắn cũng đã dừng lại ngay bên cạnh giường, hắn khom người xuống để áp sát cơ thể cao lớn của mình lên cơ thể nhỏ nhắn hơn rất nhiều của Sở Nghinh, chỉ dùng một tay để bóp chặt qua quai hàm của cô, chỉ mới dùng một phần lực mà Sở Nghinh đã đau đến không thở nổi, cảm giác hắn còn muốn tăng thêm lực tay để dạy cho cô một bài học nữa, đáy mắt ánh lên sự phẫn nộ đáng sợ, nghiến răng nghiến lợi mà hỏi tội nữ nhân bị trói trên giường.
- Ai cho phép em bỏ đứa bé hả?
Mặc dù rất đau nhưng Sở Nghinh càng bất mãn hơn, nhìn chằm chằm người đàn ông, không chút sợ hãi mà đáp lại câu hỏi của hắn.
- Nó ở trong bụng của tôi, tôi muốn phá hay giữ là quyền của tôi.
Nhất định là lời này của Sở Nghinh đã chính thức chọc giận Ân Viêm rồi, bàn tay hắn đang nắm quai hàm của cô trong phút chốc liền tăng thêm hai phần lực, đôi mắt phượng hẹp dài trừng trừng đầy hung tợn.
- Tôi còn chưa cho phép mà em dám đụng đến nó? Tiểu Nghinh, có phải em chán sống rồi không hả?
Thực ra hắn nói cũng không sai, nếu không thể phá được cái thai này mà phải sinh ra nó thì đối với Sở Nghinh có khác gì sống không bằng chết đâu chứ, như vậy thà rằng cô bị hắn bóp chết còn hơn.
- Khụ khụ....anh, có giỏi thì, bóp, chết tôi luôn đi.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Ân Viêm mới tạm thời buông lỏng tay và tha cho cô, nhưng không đứng lên mà lại chuyển sang chống tay bên vai tai cô, một tay khác lại rất dịu dàng chinh lại mấy lọn tóc rối giúp cô, vẫn giưc thái độ cảnh cáo đó.
- Em cứ yên tâm ở đây đi.
Ở trong phòng này dù em có thông minh đến đâu thì cũng không thể dở trò gì được nữa.
Đừng lo, mỗi ngày tôi đều đến đây với em.
Tầm mắt của Sở Nghinh vẫn luôn di chuyển theo động tác từng ngón tay của hắn, khi thấy hắn chạm vào mặt mình, cô liền tỏ ngay thái độ bài xích, né tránh như đang tránh tà.
Nhưng mà không những không tránh được mà còn kích thích bản tính chiếm hữu của người đàn ông, Ân Viêm lần nữa bóp chặt quai hàm của cô, không một dấu hiệu báo trước đã cúi đầu qua một bên vai của cô, hắn ngậm lấy cần cổ trắng ngần tỏa ra mùi hương thơm tự nhiên rồi dùng lực cắn mạnh một cái đến khi nghe được tiếng thét chói tai của Sở Nghinh mới từ từ nhả ra.
- Ngoan ngoãn ở đây dưỡng thai, tôi nhất định sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt.
Nhìn người đàn ông đã ra khỏi cửa, Sở Nghinh tức đến sắp cắn đứt cả lưỡi của mình.
Cô bị hắn trói như thế này chắc phải từ tối qua rồi, với tư thế này kéo dài lâu như vậy nhất định là mệt chết mất, hai tay hai chân dường như sắp không còn cảm giác nữa.
..........!
Để chuẩn bị cho buổi lễ khánh thành hôm nay, Mục Nhiễm từ sáng sớm tinh mơ mở mắt ra đã bận rộn đến không có cả thời gian để thở nữa, lúc ngồi trang điểm cũng phải tự mình duyệt lại phần phát ngôn đại diện.
- Cô Mục, chương trình sắp bắt đầu rồi, cô đã chuẩn bị xong chưa?
Người phụ trách từ bên ngoài cửa đi vào thúc giục Mục Nhiễm nhanh chóng di chuyển đến vị trí sau cánh gà.
Nhóm hậu cần đi cùng Mục Nhiễm vừa thấy cô đứng lên thì mỗi người một việc rất nhanh đã cầm hết những thứ đồ cần thiết để cùng Mục Nhiễm di chuyển vị trí.
Đúng lúc vừa đi ra khỏi cửa thì điện thoại của Mục Nhiễm lại có âm báo tin nhắn vừa nhận được, cô vừa đi vừa mở tin nhắn ra xem.
Đó là tin nhắn của Sở Bất Liên, nội dung tin nhắn khiến cô phải khựng lại mấy giây.
Sở Bất Liên nói lúc sáng khi đến bệnh viện thăm Sở Nghinh thì được biết tin tối qua Ân Viêm đã đưa Sở Nghinh xuất viện rồi, nhất định là đã trở về Đế Cư, ông cũng đã đến Đế Cư một chuyến, nhưng những cảnh vệ ngoài cổng đến quản gia đều từ chối tiếp đón ông, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Ân Viêm, không để cho bất kỳ ai có quan hệ với Sở Nghinh được vào thăm cô.
Cho nên ông mới nghĩ đến nhờ Mục Nhiễm can thiệp chuyện này thử, bởi vì hôm trước đến thăm con gái thì ông cảm nhận được hình như Sở Nghinh đang có chuyện gì đó giấu ông, nhất định là có nội khổ tâm không thể nào nói ra, nay còn bị Ân Viêm giam lỏng thế kia nữa, ông thực sự rất lo lắng cho con gái.
Đọc tin nhắn xong, Mục Nhiễm không do dự gì mà gọi lại ngay cho Sở Bất Liên.
Mà Sở Bất Liên vừa bắt máy đã khẩn trương cầu sự giúp đỡ.
- Tiểu Nhiễm, không biết ta có làm phiền cháu không, nhưng ta cũng vì quá lo lắng cho tiểu Nghinh thôi.
Tình hình thế nào thì ta đã nói sơ qua trong tin nhắn rồi, cháu có thể xem xem có cách nào để ta vào thăm tiểu Nghinh không.
Nghe ông khẩn trương, sốt ruột thế kia, Mục Nhiễm cũng không nhịn được đau lòng mà khuyên lơn.
- Bác trai, bác đừng lo, cháu nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Sở Nghinh là bạn thân của cháu mà, chuyện này cháu nhất định sẽ lo đến cùng.
Bây giờ lo lắng cho Sở Nghinh bao nhiêu thì cô lại càng thấy thương cho Sở Bất Liên bấy nhiêu.
Thân là một người cha không thể bảo vệ được con gái của mình mà còn gián tiếp đẩy con vào con đường bất hạnh này....Ban đầu nếu không phải vì Ân Viêm dùng an nguy của Sở Bất Liên và tương lai của Thương Sở để ép Sở Nghinh thì Sở Nghinh cũng không phải đồng ý gả cho hắn, để hôm nay sống trong cảnh ngục tù như thế này.
Người đau khổ nhất trong chuyện này có lẽ không phải chỉ có mỗi mình Sở Nghinh, mà còn có người cha lực bất tòng tâm Sở Bất Liên nữa.
- Cô Mục, chúng ta mau đi thôi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Sở Bất Liên rồi, Mục Nhiễm vẫn còn đứng yên một chỗ vì đang thử gọi cho Sở Nghinh.
Cô đã thử gọi đến năm cuộc nhưng đều không gọi được, đến khi nhân viên trang điểm đứng gần đó lên tiếng thúc giục thì cô mới đành phải cất điện thoại vào rồi đi nhanh đến vị trí sau cánh gà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...