Ân Điềm cũng không nhớ mình đã ra khỏi Đế Cư như thế nào nữa.
Đến khi cô định thần lại thì đã nhận ra mình đang ngồi trên taxi một lúc lâu rồi, lúc này mới chú ý đến bác tài từ nãy đến giờ vẫn luôn hỏi mình muốn đi đâu.
Cô hơi lúng túng rồi nhìn thấy đối diện bên kia đường là một dãy quán bar đang sáng đèn.
Không suy nghĩ gì nhiều nữa, cô liền bảo tài xế dừng xe lại.
Bước xuống taxi, Ân Điềm đi thẳng đến phía dãy quán bar, chọn đại một quán lớn nhất rồi vào thẳng bên trong.
Cũng không có gì khác những quán mà cô từng đến, mà cho dù có gì đó khác biệt thì hiện giờ cô cũng không còn tâm trạng để bận tâm nữa.
Cô tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, phục vụ xung quanh rất linh hoạt, nhanh chóng đem rượu đặt lên bàn cho Ân Điềm.
Ân Điềm vừa mới cầm chai rượu lên chuẩn bị rót thì một cánh tay từ phía sau hướng tới ngang nhiên giữ lấy phần thân chai bên dưới tay của cô.
- Bỏ ra!
Tâm trạng đang rất bực tức mà còn gặp phải mấy tên say xỉn đến gây sự nữa nên Ân Điềm không thể không trở nên cộc cằn, khó chịu.
- Tôi nói lại lần nữa, bỏ tay ra!
Mặc kệ cô đã nói đến lần thứ hai thì người kia hình như không có ý định bỏ tay ra hay lượn đi chỗ khác.
Ngược lại còn cười phá lên với cả đám đi cùng nữa, giọng điệu muốn thiếu bao nhiêu đứng đắn liền thiếu bấy nhiêu.
- Em gái, sao lại ngồi một mình thế này? Có muốn đi chơi chung với bọn anh không?
Ân Điềm còn chẳng thèm liếc mắt nhìn chúng lấy một cái, tăng lực tay hơn và dứt khoát giật lại chai rượu bị người đàn ông kia chặn.
Sau khi đặt chai rượu trở lại bàn, cô mới nhìn thẳng vào mặt tên cầm đầu, trừng mắt chán ghét, không chút kiêng dè mà đuổi thẳng.
- Cút sang một bên ngay, bà đây không rảnh đùa giỡn với mấy người.
Thấy Ân Điềm tỏ thái độ hằn hộc như vậy, cả đám bọn họ trông có vẻ như càng hớn hở hơn nữa, bộc lộ hết ý tứ đen tối mờ ám.
- Em gái đúng là rất có cá tính đấy.
Như thế này bọn anh càng thích.
- Thôi nào, em gái, uống rượu một mình thì chán lắm, đi chơi với bọn anh nào.
- Đi với bọn anh đi, đảm bảo với em sẽ sướng quên lối về đấy.
Ân Điềm sớm đã quen với những lời trêu ghẹo như thế này nên chẳng hề để tâm, ngược lại thì càng cộc cằn, khó chịu hơn.
Đuổi mải mà những kẻ trước mặt vẫn bám dai không dứt, cô liền tỏ thái độ gắt gao, đuổi như đuổi tà.
- Cút ngay và luôn! Đừng chọc bà đây nóng lên.
Cút!
Nhưng dường như lời cô nói chẳng có tác dụng gì cả, lại vô tình biến thành một lời cổ vũ cho bọn họ làm càn.
- Em gái khó tính thật đó.
Nhưng không sao, để anh từ từ dạy bảo rồi sẽ ngoan ngoãn như thú cưng thôi mà.
Một phần nữa cũng vì những chỗ như thế này vàng thau lẫn lộn, nhìn xung quanh không thiếu gì những kẻ trêu hoa bắt bướm, cho dù có gây gỗ lớn tiếng một chút thì cũng không quá nhiều người chú ý hay quan tâm đến.
Thấy bọn họ càng lúc càng quá đáng, Ân Điềm cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà hành động mất hết kiểm soát, cô quơ tay bắt được chai rượu còn trên bàn, đập mạnh một cái xuống ghế rồi cầm nửa chai thủy tinh hướng về phía bọn chúng, cùng với mấy lời cảnh cáo, đe dọa.
- Tôi nói cút ngay hết cho tôi!
.........!
Sở Nghinh không hẳn là ngủ nên chỉ một lúc là cô đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhìn thấy cô cử động tay chân, Ân Viêm đã vội vàng ngồi dậy, cả người vây lấy thân thể nhỏ bé của cô trên giường, hai tay hắn không phải vịn vào hai vai cô thì cũng là ôm lấy mặt cô để kiểm tra xem cô đã bình tâm trở lại chưa.
- Tiểu Nghinh.
Tiểu Nghinh, em không sao rồi chứ? Em có nhận ra anh là ai không? Là anh đây, anh là Ân Viêm, em nhận ra anh không? Tiểu Nghinh, em nghe thấy anh đang nói chứ?
Trần Hy đứng ở một bên cũng đang chuẩn bị bước tiếp theo sau khi quan sát sự chuyển biến của Sở Nghinh.
Còn có Ân Pháp và Mục Nhiễm cũng nhanh chóng tiến đến gần thêm mấy bước.
Trong lúc tất cả những người có mặt ở đây đều đang vô cùng lo lắng thì Sở Nghinh bất chợt níu chặt lấy tay áo của Ân Viêm, hai tay yếu ớt của cô ra sức giữ người đàn ông bên cạnh lại.
Có lẽ điều này sẽ không có gì quá kỳ lạ, nếu như cô không cất giọng gọi Ân Viêm.
- Mẹ....mẹ đừng đi mà, mẹ đừng bỏ mặc con mà.
Phản ứng đầu tiên của Sở Nghinh sau khi thuốc an thần tan hết lại khiến cho tất cả những người ở đây, bao gồm cả Trần Hy đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra thế này chứ? Sở Nghinh lại vừa gọi Ân Viêm là mẹ? Lần này cô lại nảy sinh ảo giác gì nữa đây? Tưởng tượng Ân Viêm thành Kiều Thanh Thanh?
- Tiểu Nghinh, là anh đây, anh là Ân Viêm đây.
Em nhìn kỹ lại đi, là anh mà, anh là chồng của em, tiểu Nghinh.
Nhưng Sở Nghinh hình như không có phản ứng gì với những lời nhắc nhở của Ân Viêm cả.
Còn tưởng là người trước mặt định bỏ đi nên càng ra sức mà nắm chặt lấy tay áo của hắn hơn.
Giọng mếu máo hệt như một đứa trẻ đang ăn vạ lại sắp khóc tới nơi rồi.
- Mẹ, đừng đi mà mẹ.
Cho dù không đánh thức được Sở Nghinh nhưng lần này thì Ân Viêm không có ý định tiếp tục gỡ tay của cô ra nữa mà còn nắm chặt tay của cô.
Đáy mắt không giấu được sự lo lắng cùng sốt ruột khi quay sang hỏi Trần Hy.
- Chuyện này là sao nữa đây? Đột nhiên cô ấy bị gì vậy?
Trần Hy bước tới gần chỗ Ân Viêm đang đứng, chen chúc một chút để kiểm tra thử trạng thái thần kinh của Sở Nghinh rồi lùi qua một bên.
- Là ảo giác.
Cũng là phản ứng tiếp nối trạng thái tinh thần của cô ấy trước khi bị hoảng sợ.
Nghe Trần Hy phân tích như vậy, Ân Viêm vừa khó hiểu cũng vừa lo lắng, hỏi sang Mục Nhiễm và Ân Pháp đang đứng gần đó.
- Rốt cuộc trước khi tai nạn xảy ra thì cô ấy đã gặp chuyện gì vậy hả?
Biểu cảm ngơ ngác hồi lâu của Ân Pháp đã nói rằng hình như anh biết được câu trả lời cho câu hỏi của Ân Viêm.
- Anh cả, lúc chiếc xe tải kia đang lao tới, chị dâu hình như đúng là rất kỳ lạ.
Cô ấy cứ như người mất hồn vậy, bọn em cố gắng gọi thế nào cô ấy cũng như không nghe thấy.
Mải cho đến khi hai chiếc xe đâm vào nhau thì cô ấy mới hoảng sợ mà hét lên.
Nếu chỉ nghe những lời mà Ân Pháp nói thì chắc chắn là Ân Viêm cũng không thể hoàn toàn có được đáp án mà mình đang muốn.
Thấy vậy, Mục Nhiễm đứng ở một bên mới thêm một câu giải thích rõ nguồn cơ của vấn đề.
- Là điện thoại của Sở phu nhân.
Trước khi tai nạn xảy ra, tiểu Nghinh đã nhận điện thoại của Sở phu nhân.
.........!
Mấy kẻ chọc ghẹo thế này cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở việc tìm kiếm một con mồi vừa khẩu vị để vui vẻ thôi, đương nhiên không có quá nhiều kiên nhẫn nên khi bị Ân Điềm cương quyết đe dọa ngược lại thì thái độ cũng khác đi hoàn toàn so với vừa nãy.
- Mẹ nó! Nhẹ nhàng không muốn lại muốn ông đây dùng bạo lực à?
- Thì ra em gái thích kiểu thế này sao? Vậy để bọn anh chiều theo ý của em.
Bọn họ một người nói, bốn năm người cười cợt phụ họa, đương nhiên cũng vì đang rất tức giận nữa.
Nhận thức được vấn đề đã bắt đầu nghiêm trọng hơn mình nghĩ, Ân Điềm bắt đầu thấy lo sợ trong lòng, một mặt thì vẫn tỏ vẻ bình thản như cũ để không bị bắt được điểm yếu, nhưng một mặt thì lại đang âm thầm tìm đường thoát lui.
Cô lùi lại từng bước một mỗi khi những kẻ ở trước mặt tiến thêm tới một bước...!
.....!
- Anh Phong.
Mấy ngày qua vì phiền não việc chiến tranh lạnh với Ân Viêm nên Phong Dực cũng không đến quán.
Hôm nay anh ta mới muốn ra ngoài đổi gió một chút, tiện đường nên vào xem tình hình kinh doanh như thế nào.
Vừa thấy Phong Dực đến, tất cả nhân viên dù đang bận rộn hay rảnh rang đều nhanh chóng cúi đầu chào hỏi trước.
Phong Dực vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ như mỗi lần, với vóc dáng chuẩn tỉ lệ vàng như người mẫu chuyên nghiệp, từ dáng đi đến phong thái đều luôn nổi bật giữ đám đông, lại kết hợp với thời trang cá tính theo kịp trào lưu.
Anh ta đi tới chỗ ngồi vốn dành riêng cho mình, nhưng còn chưa kịp làm gì khác thì đã bị cảnh tưởng phía trước thu hút toàn bộ sự chú ý.
Ở đây không thiếu gì mấy trò săn đuổi thế này, nhưng thái độ bất hợp tác của cô gái kia rất rõ ràng là không muốn dây dưa hay bị làm phiền.
Còn đám đàn ông vẫn cố chấp vây lấy cô gái, thậm chí đang chuyển thành cưỡng ép rồi.
Như vậy không còn là đùa giỡn nữa, mà là muốn gây sự trong địa bàn của Phong Dực này rồi.
- Cô gái kia có thân phận thế nào? Có tra ra được gì không?
Một nhân viên đứng gần Phong Dực khi được hỏi tới, vừa nhìn về hướng mấy người đang tranh chấp rồi mới báo cáo.
- Anh Phong, cô gái này là lần đầu tiên đến chôc của chúng ta.
Còn về thân phận thì, em đoán là gia thế phía sau cũng là dạng có chút máu mặt, không có bất kỳ thông tin nào cả.
Phụ nữ kiểu gì thì Phong Dực cũng đều gặp qua rồi, nhưng để có thể nói là không thể tìm ra bất kỳ thông tin gì thì đúng là lần đầu tiên đây.
- Kể cả tên?
Nhân viên kia nhìn anh ta với ánh mắt phân vân, sau đó lại gật đầu một cách chắc chắn, khẳng định lại một lần nữa.
Ánh mắt của Phong Dực bây giờ đã hoàn toàn dán chặt trên mặt Ân Điềm đang xù lông giương móng vuốt đối đầu trực diện với một nhóm lưu manh, khóe môi bất giác giương lên, vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp.
- Anh Phong, anh có hứng thú sao? Hay là để em dùng chút thuốc?
Vẻ mặt của gã nhân viên kia khi phát hiện Phong Dực đã dồn hết sự chú ý lên người cô gái kia.
Và cậu ta cũng nghĩ làm theo thông lệ trước giờ thôi.
Nhưng không ngờ Phong Dực lại xua tay từ chối.
- Không cần.
Tôi tự làm.
Vừa mới nói xong, anh ta còn chẳng cho nhân viên của mình thời gian suy nghĩ rồi phản ứng mà đã đi về phía trung tâm sàn nhảy rồi.
- Anh Phong?
….….
Ân Viêm cảm giác hai tay của Sở Nghinh đang nắm chặt tay mình càng lúc càng trở nên run rẩy.
Sau khi Mục Nhiễm nói lại chuyện cuộc điện thoại của Kiều Thanh Thanh thì rốt cuộc hắn cũng đã có thể xâu chuỗi tất cả những sự việc đang diễn ra lại với nhau, và cũng đúng lúc này thì Sở Nghinh lại nói ra những chuyện mà trước giờ hắn chưa từng nghe nhắc đến, và đương nhiên cũng không thể ngờ tới.
- Mẹ, con xin lỗi vì không thể là con trai của mẹ.
Nhưng mẹ ơi, con cũng là con của mẹ mà, dù con không phải con trai nhưng con cũng cần có mẹ mà, mẹ…đừng bỏ mặc con nữa được không mẹ?
Lần đầu tiên nghe được Sở Nghinh nói ra những lời khó hiểu như vậy, chắc chắn là Ân Viêm rất muốn tìm được câu trả lời hay một lời giải thích nào đó.
Mà người có thể cho hắn đáp án vào lúc này thì cũng chỉ có thể là Mục Nhiễm mà thôi.
Nhưng cũng không đợi đến lúc hắn mở lời thì Mục Nhiễm đã giải đáp thắc mắc cho hắn trước rồi.
- Vừa nãy tôi nói còn thiếu đấy.
Trong chuỗi bi kịch này, tiểu Nghinh có một cái sai lớn nhất chính là đã gả cho anh và bước chân vào Ân gia.
Cậu ấy thực sự không thể nào chịu đựng nổi cái điều khoản di chúc vô lí kia của Ân gia các anh đâu,
- Bởi vì điều kiện đó không khác gì đang bóp chết cậu ấy từng ngày một.
Nếu bây giờ anh đã nghe được rồi thì tôi cũng nói luôn tại sao cậu ấy lại như vậy.
- Từ lúc còn ở trong bụng mẹ, tiểu Nghinh đã phải gánh trên vai nhiệm vụ trở thành một đứa con trai mà Sở phu nhân luôn mong ngóng.
Và kết quả sau đó thì anh thấy đấy, cậu ấy không phải con trai.
Cho nên Sở phu nhân chưa từng, chưa một ngày nào xem cậu ấy là con của mình.
Lí do duy nhất khiến một đứa bé vô tội chịu sự ghẻ lạnh của chính mẹ ruột cũng chỉ vì cậu ấy không phải là con trai.
Đây chính là nỗi đau, là điểm yếu lớn nhất của tiểu Nghinh mà cậu ấy luôn che giấu, cả Sở gia cũng không muốn để người ngoài biết.
- Cho nên tôi mới nói tiểu Nghinh khi gặp điều kiện phải sinh con trai của Ân gia, anh nghĩ cậu ấy đã cảm thấy thế nào? Cậu ấy đã phải tự mình vượt qua trở ngại tâm lí như thế nào chứ? Cậu ấy đã phải lớn lên với một nỗi đau vì bản thân không phải là con trai, bây giờ anh còn muốn cậu ấy phải sinh con trai cho anh? Ân Viêm, anh có thể tưởng tượng được cảm giác khủng hoảng đó không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...