Găng Tay Xanh

Ngày vào phòng trực tiếp lồng tiếng cho bộ phim si đã đến. Trước giờ đây vẫn là một thứ mới lạ đối với tôi. Ở trường cũ, tôi mới chỉ được cung cấp bài giảng và đi xem những người chuyên nghiệp lồng tiếng chứ chưa kịp được thực hành. Cảm giác hồi hộp đến nỗi tay tuôn mồ hôi túa lúa, tờ phân đoạn thoại cầm trên tay gần như nhàu nát và chuyển màu ố dần.
Thầy giáo trẻ dẫn hai nhóm tới phòng thu nhỏ. Nhóm này vào trước thì nhóm kia sẽ đứng ngoài trật tự xem để rút kinh nghiệm. Một vài sinh viên kì cựu của trường cũng sẽ được tham dự như đội trưởng dẫn dắt mọi người. Mấy đứa con gái có vẻ hào hứng, đoán xem hot boy hay hot girl nào sẽ được gặp tới đây. Mốt thời trang họ vận trên người có đẹp không, cách phối đồ có ăn nhập gì không và họ có gì nổi bật để phải trầm trồ không. Những nhân tố chủ chốt được thầy cô chọn mặt gửi vàng chắc chắn luôn khiến những thực tập sinh mới hào hứng đón chờ.
Tôi không quan tâm nhiều chuyện ấy, chốc chốc lại nhìn vào tấm bảng On Air đặt trước cửa phòng thu đối diện nơi mình đứng. Có cái gì đó khiến tôi thỉnh thoảng ngạt thở, mọi âm thanh xáo động trong đầu. Không muốn ai chú ý đến thái độ lúng túng của mình, tôi cầm tờ kịch bản quạt quạt để mọi thứ được tự nhiên hơn.
Đám sinh viên sẽ là “thuyền trưởng” của hai nhóm đang tới. Khoảng ba, bốn người nhưng tiếng nói đã cất lên và giọng cười đã vang dội cả một góc ngay từ ngoài cửa. Ánh sáng sau lưng chiếu vào, len lỏi giữa những khoảng không rỗng ở dưới cánh tay, nhịp chân, khoảng cách từ người nọ tới người kia khiến họ xuất hiện như những thiên thần. Cậu bạn đứng cạnh tôi thốt lên khẽ: “Góc máy đang đứng sẽ đẹp nhất, kế tới là góc bên trái chếch 30 độ sẽ nắm trọn góc mặt hoàn hảo của mấy người này!”. Tôi vờ như không quan tâm, nhưng đầu óc thì đang tự “play” ca khúc Paradise trong bộ phim tuổi teen Boys over flowers:
Almost paradise
a-chimboda to nunbushin
nal hyanghan noye sarangi
on sesang da gajindeuthae
Tu Tub đứng bên cạnh đọc chăm chú bản thảo, không để ý đến xung quanh. Sự tập trung cao độ với công việc khiến cậu trở nên chuyên nghiệp và nổi bật hơn bất cứ ai. Mỗi khi bên Tu Tub, cậu tạo cho tôi cảm giác yên bình ở bất kì hoàn cảnh nào. Như thể nếu bạn đang mơ thì cứ mơ tiếp đi, tôi sẽ không lôi bạn xuống đâu. Hoặc nếu trời đang mưa đá, giông tố ầm ầm, mặc kệ nó đi, chỉ cần ở cạnh tôi bạn sẽ không vấn đề gì. Tôi nhìn những giọt mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương của cậu, khẽ mỉm cười một cái rồi lấy tay chỉnh gọng kính của mình cao lên, tiếp tục công việc đón chào sinh viên ưu tú của trường. Nụ cười tắt ngấm. Mọi thứ quanh tôi dường như tĩnh lặng đến đáng sợ. Những câu đùa giỡn, những cái bắt tay giới thiệu, tiếng nói lao xao bị đẩy khỏi đầu tôi, như tiếng ồn ngậm ngùi đứng ngoài cửa kính dày sáu li.
-    Chào! Rất vui được gặp lại cậu! – Duy chìa tay ra phía trước mặt tôi sau khi bắt tay lần lượt mọi người.

Tôi lặng lẽ giơ tay ra đáp lại bàn tay ấy một cách hời hợt. Cái siết tay của cậu làm tôi hơi đau. Nhưng chẳng có lý do gì để tôi đùa giỡn hoặc kêu lên hòng gây sự chú ý. Tôi mong sao khoảnh khắc này có thể qua nhanh để mặt mình không bị bừng lên vì bối rối.
-    Xin chào! Mình là Tu Tub, cứ gọi mình là Tú được rồi!
Tu Tub cắt ngang những rối bời trong tôi. Đã bảo rồi, cậu ấy đúng là vị cứu tinh tuyệt vời nhất mà. Bàn tay đeo găng xanh mạnh dạn đưa ra phía trước Duy. Duy hơi chững người lại rồi nhanh chóng chuyển hướng sang phía Tu Tub một cách thân thiện và cởi mở.
Nhóm của tôi vào sau. Cảm giác không đỡ run hơn là mấy. Lúc còn đi học ở trường cũ, trước mỗi kì thi vấn đáp, tôi luôn thầm cảm ơn bố mẹ đã đặt tên mình vần A để được bước vào sớm nhất. Không phải vì quá tự tin ở bản thân mà cái cảm giác “chết” nhanh chóng bao giờ cũng thấy dễ chịu hơn là phải ngồi gặm nhấm đợi chờ sự “chết” từ từ.
Một phân cảnh bộ phim Màu áo tím có ba nhân vật xuất hiện. Tôi được đảm nhận trách giọng của một cô bé nhí nhảnh có phần hơi chua ngoa – một kiểu nhân vật hoàn toàn đối lập với tính cách của tôi.
Khi cánh cửa phòng thu đóng lại và bộ phận bên ngoài phòng kĩ thuật nói to vào tai nghe: “Sẵn sàng trong 10 giây”, ánh đèn đỏ “On Air” bật sáng, tôi lập tức cảm thấy ngạt thở và nhịp tim cứ thế tăng nhanh theo cấp số nhân. Nỗi sợ hãi bị kẹt trong thang máy mất điện dường như ùa về lấy bàn tay lạnh băng bóp nghẹt cơ thể tôi. Cảm giác như một luồng điện đang chạy dọc sống lưng. Căn phòng kín đặc tưởng như không đủ oxi để hít thở và lạnh lẽo đến không thân thiện chút nào.
Tú bắt đầu đoạn thoại của mình không chút sai sót, lại rất khớp với miệng của nhân vật. Cô bé chua ngoa bắt đầu di chuyển lại gần khung hình, vài giây nữa thôi tôi sẽ phải cất giọng. Nhịp thở dồn dập, bờ môi run run, tôi cố gắng cấu vào tay mình cho bình tĩnh trở lại. Nhưng không! Mọi thứ trôi tuột đi tận đâu. Cái mic đen nằm yên bất động, còn tôi thì rũ người ra như một con chim vừa gặp trận bão lớn.
-    Cắt! Em kia làm sao thế hả?
Giọng thầy giáo đột ngột cắt ngang không khí ngơ ngác của mọi người và sự bàn tán của nhóm đứng bên ngoài. Họ đã thực hiện khá thành công, điều này làm tôi xấu hổ vô cùng. Thậm chí dù qua khóe mắt tôi cũng có thể thấy Duy đang nhìn tôi chòng chọc cho sự thiếu chuyên nghiệp này. Tôi đứng dậy lắp bắp:
-    Em…xin lỗi!
-    Làm lại!
Tiếng máy chạy lại bắt đầu. Không khí ngột ngạt tiếp tục dâng lên. Bốn bức tường dường như nhỏ dần, nhỏ dần, sắp ép lấy tôi. Nhân vật cô bé chua ngoa tiếp tục di chuyển lại gần khung hình, nhưng rồi tôi lại tiếp tục để trôi đi lời thoại.
-    Em kia!
-    Em xin lỗi! – Mồ hôi tôi vã ra như tắm.
-    Có vài câu thoại mà làm cũng không xong. Lúc này mở mồm ra để xin lỗi gì?
-    Em xin lỗi!

-    Tạm nghỉ chút đi!
Chỉ cần nghe thấy câu đó, tôi cuống cuồng đẩy cửa chạy ra ngoài. Hành lang dài hun hút, có chút ánh sáng phía cuối cửa sổ làm không gian thoáng đãng hơn chút.
-    Có chuyện gì vậy?
-    … – Tôi quay lại phía sau, là Duy – Ừ…
-    Cậu đang sợ gì hả? – nét mặt Duy nghiêm trọng.
-    Không!
Tôi ngồi bệt xuống, dựa lưng vào tường trắng lạnh toát, cố lau đi mồ hôi ướt đầm ở hai tay mình. Hành động phủ định lại câu trả lời chắc nịch mới thốt ra trước đó vài giây.
-    Cậu ổn chứ? – Tiếng Tu Tub cất lên ngay sau đó.
-    Ừ! – Tôi ngước mắt nhìn trấn an bạn.
-    Mỗi khi sợ gì…tớ lại nắm chặt tay, nắm chặt mắt! – Tú ngồi xuống bên cạnh và nói, không cần quan tâm Duy vẫn đứng đó.
-    Nhắm chặt mắt! – Tôi nhắc lại.

-    Ừ. Rồi…hít sâu một cái…Rồi… bắt đầu làm…
-    Tớ không thể…
-    Cậu tới đây…làm gì, An?
Tôi nghe những nỗ lực từ ba bài kiểm tra đầu vào đầy khắt khe vọng lại. Có tiếng thúc giục cố gắng lên, có tiếng cổ vũ từ bà chị gái với cái giọng choe chóe và những lời xì xầm của hàng xóm nói tôi đang theo một cái nghiệp chảnh chọe. Tôi tới đây không phải để thất bại, đây không phải trạm nghỉ chân.
-    Bắt đầu được chưa?
Thầy giáo ngó người ra ngoài và hỏi tôi bằng một giọng đã dịu bực tức.
-    Nào! – Tú đứng dậy và chìa bàn tay đeo găng xanh ra.
Nắm nhẹ lấy những đầu ngón tay để hở, tôi cảm thấy có một sức mạnh thôi thúc mình tiến lên. Hít sâu một chút, tôi bước vào phòng thu bỏ qua Duy đứng đó, trước sự chờ đợi của mọi người. Cửa đóng, đèn tắt, On Air sáng đỏ và tiếng máy chạy. Tôi nhắm mắt khi Tú bắt đầu lồng chất giọng lơ lớ của cậu cho vai diễn của cậu bé ngoại quốc, rồi mở mắt, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình trước mặt mình.
Đọc tiếp Găng tay xanh – phần 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận