Thời tiết rét đậm, gió lạnh thấm đến tận xương.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối xuống, tối tăm mù mịt, tựa như làm mông lung hết thảy dòng người đang hòa lẫn vào đường phố.
Bác Mộ Trì đẩy hành lý bước ra khỏi sân bay, ánh mắt dáo dác tìm kiếm từng chiếc xe và khuôn mặt quen thuộc, thế nhưng nhìn chung quanh nửa ngày cũng chẳng thấy.
Bỗng dưng, một mùi hương mát lạnh trong trẻo xộc vào cánh mũi, có chút xa cách lại phảng phất hương vị cỏ cây đầu mùa đông, rất tự nhiên.
Thiếu nữ theo bản năng ngoảnh mặt, phát hiện có người không nhanh không chậm rảo bước tới phía mình.
Là con trai của mẹ nuôi, đồng thời là vị hàng xóm kiêm thanh mai trúc mã mấy năm trời — Phó Vân Hành.
Cửa ra bên này nhiều người nhiều xe, rộn rộn ràng ràng, không phải chen chúc nhưng tuyệt đối chẳng rộng rãi.
Phó Vân Hành mặc chiếc áo khoác gió màu tối sẫm, thân cao mảnh khảnh, eo hẹp chân dài.
Khí chất thiếu niên thật đặc biệt, khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lẽo, ngay lập tức thu hút vô số sự chú ý từ hàng người qua đường.
Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, không khỏi cảm thán — người này thật cmn đẹp trai, đồng thời cũng vô cùng lạnh lùng.
Khoảnh khắc cô gái còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Phó Vân Hành đã tới bên cạnh.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lúc dịch chuyển ánh mắt.
Chẳng biết tự bao giờ, cả hai đã không còn khăng khít, thân thiết gắn bó như hồi xưa.
Có vẻ là sau khi Bác Mộ Trì gia nhập đội tuyển trượt tuyết quốc gia, lại hình như là khoảng thời gian Phó Vân Hành lên đại học, càng ngày càng bận rộn.
Đếm ngược thời gian, quả thật bọn họ đã rất lâu rất lâu chẳng gặp mặt.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp, trong khi Phó Vân Hành đảm nhiệm một sinh viên y khoa, về cơ bản anh đã sống trong trường từ năm thứ nhất.
Nếu không thật sự cần thiết, thiếu niên rất hiếm khi về nhà.
“Bệnh viện có vấn đề đột ngột phát sinh.” Giọng nói Phó Vân Hành vẫn trong trẻo như cũ, vẫn không có quá nhiều cảm xúc, “Xin lỗi, anh đến muộn.”
Bác Mộ Trì đơn giản “Ừ” một tiếng, vì cô biết hiện giờ anh ở bệnh viện thực tập cũng không có cách nào tự mình kiểm soát thời gian.
Thiếu nữ chẳng nhiều lời, gật gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Giọng điệu lúc nói chuyện rất lịch sự, mà trong lịch sự ẩn chứa tia khách sáo.
Cảm xúc Phó Vân Hành không có biến hoá gì quá lớn, anh tự giác đưa tay ra xách va-li, dẫn cô đi đến bãi đỗ xe.
Bác Mộ Trì ngược lại không hề cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn rất vui lòng khi có thể dõi theo bóng lưng thiếu niên từ phía sau.
Tính cách cô vốn sôi nổi lại vô cùng hoạt bát, nhưng lần nào nhìn thấy Phó Vân Hành cũng như chim hoạ mi buộc phải ngừng hót.
Phó Vân Hành không thích nói chuyện, càng đừng nói là tán gẫu, ngoại trừ nghiên cứu y học, dường như anh chẳng còn hứng thú với những thứ muôn hình vạn trạng khác.
Bác Mộ Trì đương nhiên hiểu rõ, tức khắc sẽ không tự mình tìm đến anh để rồi chuốc lấy nhục vào thân.
Cả hai cùng bước ra xe với ý niệm “im lặng là vàng, tích chữ là kim cương”.
Phó Vân Hành bảo cô lên ngồi trước, còn mình thì vòng ra cốp xe cất va-li.
Ô tô vừa lăn bánh khỏi sân bay, Bác Mộ Trì lập tức nhận được tin nhắn từ Trì nữ sĩ – người mẹ ruột thịt, hỏi rằng Phó Vân Hành đã kịp tới đón cô chưa.
Bác Mộ Trì là vận động viên trượt tuyết cá nhân, khoảng thời gian trước cô ra nước ngoài tập huấn, đến tận hôm nay mới có cơ hội đáp chân tới Trung Quốc.
Ba mẹ thân yêu của thiếu nữ nhớ nhầm thời gian cô trở về, bây giờ đang dung dăng dung dẻ dắt tay nhau đi nghỉ dưỡng ở biệt thự suối nước nóng, theo đó còn có bố mẹ Phó Vân Hành, ước chừng mấy ngày nữa mới có thể quay lại.
Đương nhiên, nhiệm vụ đưa đón cô gái đổ lên vai chàng trai.
Bác Mộ Trì gửi liên tiếp gói biểu tượng cảm xúc “nhóc con tức giận” cho bà.
[Đón rồi ạ.]
Trì Lục: [Vậy mấy ngày nay con sống tạm với Vân Bảo nhé, thằng bé có trù nghệ nấu ăn cũng rất biết cách chăm sóc người khác.
Ba mẹ đi du lịch nên cho dì Dương nghỉ mất rồi.]
Dì Dương chính là người giúp việc nhà cô ấy.
Bác Mộ Trì: […]
Trì Lục: [Sao thế, không muốn sống chung với Vân Bảo à?]
Bác Mộ Trì len lén liếc nhìn người đang tập trung lái xe bên cạnh, thất thần trả lời tin nhắn, [Không hẳn ạ, con chỉ sợ mình đến sống với Vân Bảo sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho anh ấy.]
Trước đó cô từng nghe phong thanh rằng vì bệnh viện quá xa nhà nên thiếu niên đã tự bỏ tiền thuê một căn hộ phụ cận.
Trì Lục: [Hử? Tại sao?]
Bác Mộ Trì cảm thấy bà là đang cố tình giả ngơ, lập tức nhấn mạnh: [Ai chẳng biết anh ấy vẫn sống ở bên ngoài với chú chó nhỏ, giờ lại đột nhiên mang một cô gái xinh đẹp về nhà, còn không bị mọi người hiểu lầm sao?]
Trì Lục: [Cô gái xinh đẹp là nói con?]
Bác Mộ Trì: [Còn ai vào đây nữa mẹ yêu?]
Trì Lục: [Tính tự luyến này của con di truyền từ ai thế?]
Bác Mộ Trì: [Từ mẹ đấy.]
Trì Lục á khẩu, bà không còn lời nào để nói, cũng không biết nên cười hay nên khóc: [Mẹ nói qua với thằng bé rồi, sẽ không thành vấn đề.
Con cứ yên tâm ở đó đi, hai ba ngày nữa chúng ta sẽ quay lại.]
Bác Mộ Trì: [Vâng ạ.]
Cô lại liếc nhìn người bên cạnh, nhắn tiếp: [Nếu anh ấy dám bắt nạt con, mẹ nhớ gọi mẹ nuôi chống lưng cho con đấy!]
Trì Lục: [Nghĩ nhiều rồi cô gái, thằng bé mới không thèm để ý con đâu.]
Bác Mộ Trì: [Nhưng anh ấy lạnh lùng quá ý mẹ, từ khi lên xe chưa mở miệng nói lời nào với con.]
Trì Lục: [.]
Về vấn đề này thì bà cũng chẳng có biện pháp nào khác.
Thành thật mà nhận xét, hồi còn nhỏ Phó Vân Hành không như thế này.
Tuy rằng lúc ấy đúng là có hơi âm u, nhưng anh và Bác Mộ Trì vẫn luôn là cặp thanh mai trúc mã đáng ghen tị, mối quan hệ của hai người phải nói là rất rất tốt.
Bất tri bất giác, có thể là do cả hai đã và đang dần trưởng thành, đều sở hữu những suy nghĩ và ý niệm riêng; hoặc là vì bọn họ vốn chẳng có nhiều thời giờ gặp nhau, dần dà không còn dính lấy đối phương như lúc trước, bắt đầu nảy sinh khoảng cách như những người xa lạ.
—
Trò chuyện với Trì Lục được một lúc, Bác Mộ Trì tắt màn hình điện thoại, nghiêng người, hướng mắt sang chàng trai ngồi bên cạnh.
Cô mím môi, dường như đã cố gắng lấy hết can đảm ra bắt chuyện, “Vân….” một tiếng “Bảo” này còn chưa thốt ra, Bác Mộ Trì đột ngột thay đổi lời nói, “Phó Vân Hành.”
Vân Bảo là nhũ danh đặc biệt của Phó Vân Hành.
Thuở thơ ấu, Bác Mộ Trì vẫn luôn miệng gọi anh là Vân Bảo, hoặc là anh Vân Hành.
Nhưng hai danh từ này đối với cô bây giờ có chút bỡ ngỡ, Bác Mộ Trì nghĩ vẫn nên gọi tên đầy đủ của anh thì hơn.
Nghe thấy thiếu nữ gọi mình, Phó Vân Hành ngước mắt, “Hửm?”
“…”
Bác Mộ Trì sờ sờ chóp mũi, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, hỏi: “Kỳ thực tập của anh thế nào?”
Phó Vân Hành chỉ mới đến bệnh viện được vài tháng, mà vào khoảng thời gian ấy, Bác Mộ Trì hoặc là ở trong đội hoặc tập huấn bên nước ngoài, căn bản chưa đặt chân về đất nước.
Hẳn là rất lâu rồi hai người chưa gặp mặt.
“Không tệ lắm”.
Phó Vân Hành tích chữ như vàng: “Em thì sao?” Anh lịch sự hỏi.
Bác Mộ Trì hơi nhướng hàng mi, chớp chớp mắt: “Em cũng tàm tạm.”
“…”
Một khoảnh khắc vô tình, bên trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Bác Mộ Trì phồng má, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy tháng chẳng trở về, quang cảnh đường phố cũng đã thay đổi.
Bởi vì tiết trời mùa đông giá rét nên trên đường không quá nhiều người qua lại, mà nếu có cũng chỉ là một bộ dáng vội vội vàng vàng.
Bác Mộ Trì nhìn ngắm đến si mê, đại não bỗng có chút mệt mỏi, cô chẳng muốn nhiều lời với Phó Vân Hành, vừa nghiêng đầu đã lâm vào cơn mộng mị.
Gặp đèn đỏ, Phó Vân Hành đạp phanh.
100 giây chờ đợi, anh quay mặt nhìn thiếu nữ đang nhắm chặt mắt bên tay phải.
Bác Mộ Trì thực sự ngủ rất say, vẻ mặt vừa ôn hoà lại dịu dàng, khác hẳn so với lúc tỉnh táo.
Ngũ quan thiếu nữ rực rỡ mà tươi tắn, xinh đẹp đến chói loà.
Chỉ nhìn thoáng qua đã có thể nhận xét cô gái thật có chút “lạnh lùng không dễ tiếp cận”, nhưng trên thực tế, Bác Mộ Trì chẳng hề kiêu ngạo, chẳng bao giờ bộc lộ tính tình đại tiểu thư, ngược lại so với người bình thường còn hoạt bát hơn, đáng yêu hơn rất nhiều.
Chỉ là vẻ hoạt bát, đáng yêu này rất ít khi thể hiện trước mặt Phó Vân Hành.
Tiếng còi vang lên, Phó Vân Hành thu lại suy nghĩ và ánh mắt, nhấn chân ga đi tiếp.
Chiếc xe bon bon lăn bánh trên mặt đường, đến tận khi an toàn dừng lại trước tiểu khu, Bác Mộ Trì vẫn chưa thức dậy.
Anh nhìn thời gian, ngón tay gõ nhẹ lên tay lái.
Đây là chút thói quen nhỏ khi đăm chiêu suy nghĩ.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong khoang xe.
Bác Mộ Trì vẻ mặt buồn ngủ, không quá thoải mái mà co vai, “Đến rồi ạ?”
Mới tỉnh giấc, giọng nói khàn khàn.
Phó Vân Hành tiếp lời, “Tới rồi, anh đi nhận điện thoại chút.”
Vừa nãy là điện thoại của anh đổ chuông.
Bác Mộ Trì ngáp một cái, dụi dụi mắt, đến khi hồn về xác, Phó Vân Hành đã đẩy cửa xe xuống bắt máy.
Cô uống hai ngụm nước khoáng để xoa dịu cổ họng, lấy lại tinh thần sau cũng theo anh bước xuống.
Gót giày vừa chạm đất, cô gái đã nghe thấy thanh âm Phó Vân Hành đang nói chuyện với đầu dây bên kia.
“Ừ, sẽ quay lại ngay.” Giọng nói chàng trai nhàn nhạt, nghe không ra bất cứ cảm xúc nào, “Tôi đang ở nhà, khoảng hai mươi phút nữa là có mặt.”
“…”
Thấy anh cúp máy, Bác Mộ Trì chủ động hỏi: “Giờ anh bận việc ạ?”
Phó Vân Hành gật đầu, rũ mi, “Bệnh viện xảy ra việc gấp, anh đưa em lên —” lời còn chưa dứt, Bác Mộ Trì đã vội vàng hiểu chuyện, “Vậy anh quay lại bệnh viện đi.”
Cô dừng lại, chỉ tay lên trên, “Nhà anh dùng khóa mật mã phải không? Em tự đi lên được.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành nghi vấn: “Em chắc chứ?”
“Được mà.” Bác Mộ Trì nghiêm túc trả lời.
Phó Vân Hành vẫn còn hơi lo lắng, vừa định mở miệng dặn dò thêm, Bác Mộ Trì đã cắt ngang dòng suy nghĩ, “Em cũng không phải trẻ con nữa rồi.”
Chàng trai lập tức không do dự nữa, anh biết thời gian không chờ đợi ai.
Giao mật mã cho Bác Mộ Trì, Phó Vân Hành căn dặn: “Có chuyện thì gọi cho anh, đồ vật trong nhà thoải mái sử dụng, đêm nay em ngủ phòng ngủ chính, hai tiếng nữa anh quay về, giúp em dọn dẹp một chút.”
Bác Mộ Trì đích thực vô cùng khờ khạo trong lĩnh vực “dọn nhà”, mà lúc này đây gọi người giúp việc thì cũng chẳng hợp lý.
Bác Mộ Trì cố nhớ rõ từng cái một, “Em hiểu mà, anh đi nhanh đi.”
Phó Vân Hành gật đầu, trầm ngâm vài giây mới gọi cô gái: “Đâu Đâu.”
Đâu Đâu là nhũ danh Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt.
Danh xưng này cô đã quá lâu chẳng nghe qua.
“Dạ?” Bác Mộ Trì ngước mắt.
Phó Vân Hành dừng lại một chút, sau đó giơ tay vỗ nhè nhẹ vào đầu cô gái như khi họ còn nhỏ, “Anh xin lỗi.”
“Không sao không sao.” Bác Mộ Trì thông cảm: “Em biết anh đang bận, mau đi đi.
Cơ mà nếu anh thực sự thấy có lỗi…”
“Lúc trở về mang đồ ăn cho em là được.
“
Phó Vân Hành đồng ý, rảo bước quay lưng.
—-
Nhìn chằm chằm đuôi xe được một lúc, Bác Mộ Trì lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên, chậm rì rì đẩy hành lý về nhà.
Căn hộ Phó Vân Hành thuê ở tầng 11, không tính là cao nhưng cũng không phải thấp.
Diện tích không quá lớn, chính là một mái ấm nhỏ với hai phòng ngủ và một phòng sinh hoạt chung.
Bác Mộ Trì vào nhà nhìn nhìn, phát hiện ra nơi này không có phòng cho khách.
Hai gian ở, một trong số đó được anh cải tạo thành thư phòng.
Liếc đến giá gỗ chứa đầy sách cùng nhiều tài liệu quan trọng khác, Bác Mộ Trì lặng lẽ dời tầm mắt về phía chiếc sofa mềm mại.
Nếu mọi chuyện vẫn như thường lệ, hai ngày này chắc hẳn cô sẽ làm tổ ở đó.
Bác Mộ Trì vốn là kiểu người dễ thích ứng, nhất là trong quá trình luyện tập hay thi đấu cũng không phải chưa từng sinh sống dưới mái ngói cũ nát.
Chỉ là cô gái được mọi người nâng niu, chiều chuộng từ bé, trong mắt ba mẹ và những người thân thích thì đích xác là loại tiểu thư mong manh dễ vỡ, không chịu được gian khổ.
Nhưng công tâm mà nói thì khả năng thích ứng của cô cũng không tệ.
Dạo quanh nhà một vòng, Bác Mộ Trì mở vali, lấy bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm trước.
Tận mười mấy tiếng ê mông trên máy bay, cô cảm thấy cơ thể có chút dính dính nhớp nháp.
May mắn thay, nhà tắm nơi này không phải ở phòng anh mà ở bên ngoài.
Tắm rửa xong xuôi, thiếu nữ bỗng cảm thấy dạ dày mình hơi đói.
Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn bảy giờ, Bác Mộ Trì chạm nhẹ vào chiếc bụng nhỏ đang uất ức réo lên, quyết định tự thân lăn vào bếp.
Phó Vân Hành vốn là người có xu hướng sạch sẽ, nhà cửa anh luôn giữ cho bóng loáng không vương chút bụi bặm, ngay cả tủ lạnh cũng “sạch đến mức trống rỗng”, kẻ trộm nào ngu ngu mò tới đây ắt sẽ phải hối hận.
Cô gái giữ cửa suy nghĩ nửa phút, lấy điện thoại chụp một bức ảnh gửi cho Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì: “Bác sĩ Tiểu Phó, hôm nào anh cũng uống sương sớm sống qua ngày sao?”
Papa của Phó Vân Hành chính là Phó Ngôn Trí, thiếu niên giờ đây kế thừa sự nghiệp ngành y của cha mình, mọi người sợ xảy ra nhầm lẫn nên gọi ông là bác sĩ Phó còn gọi Vân Bảo là tiểu Phó.
Bác Mộ Trì thỉnh thoảng cũng sẽ kêu anh thế này.
Phó Vân Hành đang theo dõi tình trạng bệnh nhân với bác sĩ cấp cao trong bệnh viện, “ting ting” hai tiếng, anh nhận được tin nhắn của Bác Mộ Trì.
Qua màn hình, thiếu niên rất dễ dàng cảm nhận sự mỉa mai từ lời nói của cô gái.
“Cười cái gì thế?” Thúc Chính Dương là đàn anh dẫn dắt, hỏi.
Phó Vân Hành nhướng mày, vẻ mặt thoải mái: “Em cười?”
Thúc Chính Dương liếc anh một cái, “Của ai?”
“Em gái hàng xóm.” Phó Vân Hành từng nhắc qua chuyện này với Thúc Chính Dương khi anh rời bệnh viện tới sân bay đón người.
Nghe vậy, Thúc Chính Dương mới nhớ tới người này vẫn còn tồn tại, “Cô gái mà em đón về nhà?”
Phó Vân Hành gật đầu.
Thúc Chính Dương xoa xoa huyệt thái dương: “An toàn là tốt rồi.” Đoạn, anh ta suy nghĩ một lúc, liếc mắt nhìn Phó Vân Hành, “Vậy cậu về trước đi, có việc gấp thì anh alo.”
Sở dĩ vừa rồi anh kéo Vân Hành đến bệnh viện là vì bệnh nhân mà họ phụ trách đang nằm phòng cấp cứu.
Tình huống này không tính là khó nhưng đám thực tập sinh chưa bao giờ và chưa có cơ hội gặp phải, phận là đàn anh, anh ta đương nhiên muốn thiếu niên học hỏi nhiều hơn, quan sát và thực hành nhiều hơn.
Anh ta cũng biết Phó Vân Hành là người có năng lực toàn diện mạnh mẽ nên kỳ vọng vào thiếu niên rất nhiều.
Phó Vân Hành nghĩ đến có người không thể nấu ăn chờ ở nhà, không khách sáo với Thúc Chính Dương, “Vậy có việc gọi em.”
Thúc Chính Dương xua tay: “Đi đi đi đi.”
—
Trước khi về nhà, Phó Vân Hành dạo qua siêu thị.
Vừa đặt chân đến cửa căn hộ, anh khoan bấm mật mã, đưa tay lên gõ gõ tấm cửa chính dày cộp.
Chỉ là không biết Bác Mộ Trì bên trong đang nằm ngủ hay đang bận mà chẳng nghe thấy.
Đến tận lúc Phó Vân Hành mở cửa, anh mới tình cờ nghe thấy thiếu nữ nằm trên sô pha quay lưng lại với mình “nấu cháo điện thoại”.
“Tớ đói quá đi thôiii.” Bác Mộ Trì đang tám chuyện với Đàm Thư – cô bạn thân quen biết từ nhỏ, vừa giả bộ khóc lóc vừa kêu gào: “Đàm Thư, nếu cậu không mang thức ăn đến đây cho tớ, cậu chắc chắn sẽ nhìn thấy sự sụp đổ của một thiếu nữ thiên tài xinh đẹp!!!”
Đàm Thư: “… Phó Vân Hành không nói khi nào quay lại hả?”
Bác Mộ Trì: “Không nha, mà dù có nói cũng vô dụng.”
Đoạn, thiếu nữ nhớ đến ngăn tủ lạnh trống rỗng, thở dài, “100 phần trăm anh ấy uống sương sớm duy trì sự sống.”
“…”
Lời vừa dứt, Bác Mộ Trì mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Cô từ từ chuyển thân mình, quay sang một bên, đến lúc va vào đôi mắt hoa đào chứa đựng cảm xúc không rõ ràng của Phó Vân Hành, lương tâm cắn rứt của cô nàng khi bị bắt quả tang nói xấu người khác thình lình xuất hiện.
Thiếu nữ mím môi dưới, khẩn trương nuốt nước bọt: “Sao… sao anh về sớm vậy?”
Phó Vân Hành thu lại ánh mắt rơi vào trên người cô, thần sắc nhạt nhẽo mở miệng: “Đề phòng thiếu nữ thiên tài xinh đẹp…sụp đổ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...